Chúc Nhung nói tiếp: "Ta ở trong thành Thiên Nam, Đường Duẫn ở trong quận Nộ Giang, Chúc Văn Hoa ở trong thành Huyền Vũ, chúng ta chưa từng tới đây. Ninh Dực ở trong thành Thiên Nhạc, bệ hạ ở trong vương cung, chúng ta không biết cái gì hết, Thẩm Lãng chưa từng trở về, hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Chúc Nhung nói: "Ngươi cũng biết, khi thành Nộ Triều thất thủ, thành Huyền Vũ sẽ là mục tiêu tiếp theo, đến lúc đó Trác Chiêu Nhan tiểu thư sẽ mất tòa thành vừa mới được không lâu."
"Mấu chốt nhất là, tin tức Thẩm Lãng trở về sẽ phong tỏa không được nữa. Ngươi nên biết trong thiên hạ có rất nhiểu kẻ tỉ tiện trung thành với Khương Ly."
"Đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn, rung chuyển ác liệt."
Yến Nan Phi nói: "Chúc Nhung đại nhân, Yến mỗ không dám lơ là."
Chúc Nhung nói: "Cho nên, không thể cho Thẩm Lãng đặt chân lên đất liền, không cho thiên hạ biết hắn trở về, không được bức bách Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn động thủ, càng không thể để cho Viêm kinh động thủ." "Dù sao năm đó, Viêm kinh xuất thủ diệt trừ Khương Ly, chỉ hành động trong một lần. Nếu để Viêm kinh xuất thủ hai lần, chỉ vì diệt trừ Thẩm Lãng, thiên hạ sẽ nhìn Viêm kinh thế nào?"
"Chư quốc sẽ nghĩ Viêm kinh thế nào? Hoàng đế bệ hạ thống nhất thiên hạ, lúc này là thời điểm mấu chốt nhất, không thể xảy ra sơ suất."
"Nếu để cho Thẩm Lãng lên đất liền, trình diễn một màn vương giả trở về, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, chúng ta cũng sống không nổi."
Chúc Nhung chap tay nói: "Trận chiến này xin nhờ Yến bá tước, võ công của ngươi cao, còn là dũng tướng sa trường, chúng ta yên tâm giao cho ngươi, 30 người các ngươi, phải nghe lệnh của Yến Nan Phi đại nhân." "Vâng!" 30 cường giả cấp tông sư đồng thanh đáp.
Trong nháy mắt, 30 cỗ kiếm khí kinh người xông lên trời.
"Như vậy, Chúc mỗ cáo từ, chờ tin tốt của ngươi." Chúc Nhung nói.
"Cáo từ!" Ngô Tuyệt nói: "Phía nam còn nhiều chuyện, ta thoát thân không nổi."
Trác Chiêu Nhan nói: "Yến đại nhân, Kim Sơn đảo có quặng sắt lớn, ngài và ta cùng với Đường đại nhân sẽ chia đều."
"Thành Huyền Vũ bây giờ là nhà của ta, nếu thành Nộ Triều bị công phá, Kim Sơn đảo cũng thủ không được, toàn bộ quận Nộ Giang sẽ rơi vào tay giặc, chúng ta có thể gối cao không lo, đều phải nhờ Yến đại nhân." Yến Nan Phi cười lạnh nói: "Yên tâm, Yến ma đặt cả tình mạng của mình trong trận chiến này."
"Cáo từ." Trác Chiêu Nhan nói: "Ta trở về thành Huyền Vũ, chờ tin thắng lợi của Yến đại nhân, nếu chém được đầu của Thẩm Lãng, xin cho ta nhìn một lần, để ta nhổ nước miếng lên mặt của hắn."
Yến Nan Phi nói: "Trác tiểu thư cũng bận sao? Không ở lại thành Nộ Triều tham chiến?"
Trác Chiêu Nhan cười nói: "Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, ở lại chỉ làm phiền Yến đại nhân, trận chiến này liên quan đến tồn vong của hai gia tộc chúng ta, xin Yến đại nhân dụng tâm nhiều hơn."
"Quân đội của ngài mạnh hơn Thẩm Lãng gấp mấy chục lần, dư dã chém tận giết tuyệt hắn."
Cuối cùng cáo biệt là Đường Duẫn, Thái Thú của quận Nộ Giang.
"Yến Nan Phi đại nhân, đây không chỉ là trận chiến vận mệnh của ngài, còn liên quan đến vận mệnh cuả ta, nếu có thể giết chết Thẩm Lãng, tất cả nguy cơ sẽ biết mất." Đường Duẫn nói: "Neu để cho Thẩm Lãng đánh tới thành Huyền Vũ, giấy sẽ không gói được lửa, thiên hạ sẽ hô to vương giả trở về, chúng ta gánh không nổi hậu quả đó." "Trận này xin nhờ ngài, ta ở quận Nộ Giang đợi tin tức tốt của ngài." Đường Duẫn nói tiếp: "Ta là một quan văn, không ở lại kéo chân ngài, cáo từ!"
"Cáo từ!"
Năm người đều đi, để lại 8 vạn quân, 30 cường giả cấp tông sư, 3 vạn trùng tiễn cho Yến Nan Phi.
Yến Nan Phi nắm lực lượng trong tay, chiến ý sục sôi.
Thẩm Lãng, ngươi tới đây!
Ngươi mau tới đánh thành Nộ Triều của ta.
Đây chính là căn cơ của gia tộc họ Kim, ngươi mau tới đoạt lại.
Ta không tin hải quân của ngươi có thể chiến đấu tốt trên đất liền, ta càng không tin ngươi có thể tháo vũ khí kia ra khỏi thuyền, đẩy lên trên bờ.
Khoảng cách giữa chúng ta, chẳng những không thu nhỏ, còn trở nên xa hơn!
Nếu ngươi dám đến, vậy an tâm nghỉ lại ở thành Nộ Triều thôi, tất cả sẽ kết thúc ở đây!
Vương giả trở về, cũng dừng lại ở đây! Thời gian như nước chảy, ba ngày trôi qua!
100 chiếc thuyền của Thẩm Lãng, xuất hiện trong vùng biển gần thành Nộ Triều.
Yến Nan Phi đứng trên pháo đài lớn, đưa mắt nhìn hạm đội của Thẩm Lãng, không khỏi thán phục hắn.
Cái tên điên này, thật chỉ đem 2 vạn quân tới đánh thành Nộ Triều?
Thẩm Lãng đứng trên đầu thuyền, nhìn toàn thành quen thuộc trước mắt.
Thành Nộ Triều chẳng những là căn cơ của gia tộc họ Kim, còn là tâm huyết của hắn, muốn đoạt lại tất cả, giết chết hết thảy kẻ thù, thành Nộ Triều sẽ là cầu nối Đông Tây, cực kỳ quan trọng.
Không thể hạ thành Nộ Triều, đại nghiệp thiên hạ không thù cũng đừng nói đến nữa.
Thẩm Lãng cần dùng bao nhiêu người để đánh thành Nộ Triều?
Một vạn người, tối đa chỉ một vạn người.
Mà Yến Nan Phi có 10 vạn, 30 cường giả cấp tông sư, 1 vạn Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, 3 vạn trùng tiễn của Phù Đồ sơn.
Nhưng hắn không chỉ muốn đánh hạ thành Nộ Triều, còn muốn thương vong giảm xuống cực kỳ bé nhỏ.
'Thẩm Lãng nhìn tòa thành to lớn, vô cùng kiên cố kia, thở dài một tiếng nói.
"Thành Nộ Triều, ta tới!"