Năm ngày sau.
Thẩm Lãng kiểm tra lần cuối cùng, không phải kiểm tra quân, mà là vũ khí.
300 khẩu pháo nòng trơn không cần kiểm duyệt, mấu chốt là 100 khẩu pháo nòng xoắn.
Với kỹ thuật ban đầu, vốn không thể tạo ra 100 khẩu pháo nòng xoắn trong hai ba tháng, may mà có trang bị đá ác mộng, đề thăng hiệu suất chế tạo.
Cuối cùng, trước trận đại chiến, Thẩm Lãng đã có được 100 khẩu pháo nòng xoắn, đáng tiếc số lượng đạn pháo không nhiều lắm, không đến 1 vạn viên, cẩn thận dùng không lãng phí, vừa đủ đánh một trận.
Dù sao diệt 20 vạn quân của gia tộc họ Chúc, dùng đạn pháo ruột đặc và đạn ria thì được rồi, đạn nổ thì dùng để giết đội quân của Thông Thiên tự và hội Ẩn Nguyên.
Đạn nhiệt nhôm dùng để đánh quân Huyết Hồn, có số lượng ít, chỉ 500 viên thôi.
Hỏa tiễn địa ngục lại có tới 30 vạn mũi, dùng để tiêu diệt 2 vạn quân Huyết Hồn chắc đủ rồi.
Mấu chốt nhất vẫn là đạn lực từ, một viên đủ rồi, nhưng Thẩm Lãng chuẩn bị tới mười viên, lo trước khỏi hoạ, bởi vì trận chiến này cực kì quan trọng, chiến thắng lần này mang tính chiến lượt.
Về phần Thạch Mặc đạn, Thẩm Lãng không coi trọng lắm, loại đạn này không còn nhiều tác dụng, nhưng hắn vẫn đem theo mấy chục viên.
Trận chiến tại Kinh thành, hết thảy vũ khí bí mật, toàn bộ chuẩn bị đầy đủ.
Nếu không tìm thấy di tích của nhà họ Chúc, Thẩm Lãng vẫn đánh thắng được trận này, chỉ là hơi khó khăn chút thôi. Số lượng pháo nòng trơn ít lại, số lượng hỏa tiễn địa ngục cũng ít một chút, chủ yếu dùng Thạch Mặc đạn. Nhờ trang bị đá thượng cổ, số lượng và uy lực của vũ khí, đều tăng cao, trận chiến sắp tới sẽ hoàn mỹ hơn.
Đúng là số mệnh, gia tộc họ Chúc khai phát cái di tích này mấy chục năm, nhưng không thu hoạch được bao nhiêu, khi rơi vào trong tay Thẩm Lãng, chỉ qua mấy tháng, đã chế tạo ra nhiều vũ khí mới.
Sau đó Thẩm Lãng kiểm tra phòng ngự của thành Nộ Triều, hắn quyết định để quả cầu tạo ra lực từ lại, vậy thì không sợ bị địch đánh lén.
"Thành Nộ Triều bây giờ, có 15 cự pháo, phạm vi công kích hơn 5000m, bởi pháo có đĩa quay, nên nòng pháo di động được 180°, bắn được mọi hướng."
Thẩm Lãng nhìn đám cự pháo trên tường thành, mặc dù không bằng cự pháo thời hiện đại, nhưng mỗi một khẩu đều nặng hơn vạn cân, hình dạng to lớn, chỉ có thể dùng đánh bộ binh, không thể đưa lên thuyền chiến.
Mà pháo đài như vậy, thành Nộ Triều có tới ba cái.
Còn có cự nỏ thượng cổ, Thẩm Lãng sửa được chín bộ, đưa chúng lên thuyền chiến.
Cự nỏ thượng cổ, bắn không xa như cự pháo, nhưng độ chính xác cao, lực xuyên thấu lớn, thuyền chiến tại thế giới này đều làm bằng gỗ, không có khả năng cản được cự nỏ.
Jack Tang nói: "Chủ quân yên tâm lên đường, có số vũ khí này, pháo đài còn kiên cố, nếu chúng ta để mất thành Nộ Triều, để mất quyền làm chủ trên biển, đảng Sketelon không còn mặt mũi nào sống nữa, chúng ta sẽ tự sát." Thẩm Lãng nói: "Không chỉ thành Nộ Triều, đảo Kim Sơn cũng rất quan trọng."
"Chúng ta đã huy động 1 vạn quân, 100 khẩu pháo và 100 thuyền chiến để bảo vệ đảo Kim Sơn." Jack Tang nói: "Chỉ có đảo Thiên Phong và hầu phủ Huyền Vũ, lực phòng ngự rất yếu."
Thẩm Lãng nói: "Thành NO Triều và đảo Kim Sơn quan trọng hơn, đảo Thiên Phong gần thành Nộ Triều, chỉ cần không mất quyền làm chủ trên biển, mất đảo Thiên Phong cũng không sao. Còn hầu phủ thì cứ bỏ đó, sẽ không có ai đi chiếm."
Ngày mai xuất chinh, hôm nay Thẩm Lãng hiếm có thời gian rảnh, làm bạn với đám nhỏ, nhờ hắn cày cấy cả tháng, công chúa Ninh Diễm rốt cuộc mang thai lần nữa.
Thẩm Lãng chia tay không long trọng, bởi vì trận này tất thắng, hắn chuẩn bị đủ rồi.
Hắn vẫn như thường ngày, bồi bọn nhỏ đọc sách viết chữ, bồi Yêu Yêu vẽ tranh, cuối cùng dỗ ba đứa nhỏ ngủ. Con người thật bất công, Thẩm Lãng đã rất khắc chế, nhưng vẫn nhịn không được, quan tâm Yêu Yêu nhiều hơn. Bởi vậy hắn cảm thấy hổ thẹn, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Mật và Thẩm Lực.
Ninh Diễm là vợ của hắn, nàng cảm nhận được điểm này, nếu là lúc trước, chắc chắn nàng sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ nàng đã rất thỏa mãn, bởi vì Thẩm Lãng tận lực bù đắp cho Thẩm Lực, có thời gian sẽ dạy Thẩm Lực đọc sách viết chữ, kể chuyện xưa cho Thẩm Lực nghe.
Dạy dỗ Thẩm Lực, là một chuyện có cảm giác thành tựu, bởi vì đứa nhỏ này rất chăm chú lắng nghe, IQ thì tầm trung bình, còn thông minh tuyệt đỉnh như bảo bối Yêu Yêu, vừa dạy liền biết, thậm chí không cần dạy cũng biết. Thẩm Lãng ôm hông Ninh Diễm, ôn nhu nói: "Lần này ta sẽ cứu mọi người, không để cho họ bị thương tổn." Ninh Diễm gật đầu, không nói gì, một lúc lâu, nàng mới nói: "Phu quân phải cẩn thận, không nên liều lĩnh."
"Xuân Hoa, ta giao thành Nộ Triều lại cho ngươi." Thẩm Lãng nói: "Ta cũng sẽ cứu người nhà của ngươi." Trương Xuân Hoa múa bút thành văn, không ngẩng đầu lên, nói: "Ừm! Khi nào về, ngươi nhớ thực hiện lời hứa." "Hứa hẹn gì?" Thẩm Lãng im lặng không trả lời.
Trương Xuân Hoa tức giận ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ ngươi quên rồi? Ngươi hứa cưới ta làm phi. Ta làm việc mỗi ngày, dốc hết tâm huyết, nếu không vì trở thành hoàng phi Đại Càn, ta liều mạng như thế làm cái gì?"
"Ta tất nhiên nhớ kỹ" Thẩm Lãng vội vàng ninh bợ: "Xuân Hoa khổ cực, khổ cực rồi!"
Sau đó hắn lấy ra một cái mặt nạ dưỡng da, nghiêm túc dán lên mặt Trương Xuân Hoa.
"Để ta đấp mặt nạ cho ngươi, vừa dưỡng da vừa làm việc."