Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Xuất Chinh

Chương 590: Xuất chinh Chương 590: Xuất chinhChương 590: Xuất chinh

 

 

Tiếp đó, Thẩm Lãng tìm tới Kim Sĩ Anh!

 

 

Từng là võ tướng mạnh nhất gia tộc họ Kim, Kim Sĩ Anh hiện tại bị tuột lại, hai năm trước đã bị Mộc Lan vượt qua, nhưng khi tiến vào Tam Giác Quỷ, vũ lực của gã được đề thăng to lớn.

 

 

Bây giờ gần bốn mươi tuổi, đã là một võ tướng đỉnh phong, dù chưa đạt tới Tông sư, nhưng kém không quá xa. "Con của đại ca chắc đã bốn tuổi rồi phải không?" Thẩm Lãng hỏi.

 

 

Lúc trước Ngô quốc muốn chiếm thành Nộ Triều, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Kim Sĩ Anh, kết quả nữ nhân kia lại luân hãm, trắng tay trở về Ngô quốc sinh con, đến nay chưa lấy chồng, Kim Sĩ Anh cũng chưa lập gia đình.

 

 

"Bệ hạ đừng gọi như vậy, thần không dám nhận." Kim Sĩ Anh quỳ xuống đất.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Ngô vương cơ trí lại dũng cảm. Tuy chưa từng phái sứ giả đến, nhưng ta cảm giác được, đối phương muốn đối kháng Đại Viêm, chỉ là không dám tin tưởng ta sẽ thắng. Chờ thắng trận này, cục diện sẽ thay đổi, đến lúc đó chúng ta đón chị dâu và cháu trở về, tổ chức hôn lễ tại thành Nộ Triều."

 

 

Kim Sĩ Anh dập đầu, nói: "Thần khấu tạ long ân."

 

 

Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không muốn làm hoàng đế, không thích người khác gọi mình là bệ hạ.

 

 

Hắn nói nhiều lần rồi vẫn vô dụng, đám người Kim Sĩ Anh và Lan Phong tướng quân không chịu sửa, còn muốn quản người khác gọi hắn là cái gì, nếu có người không gọi Thẩm Lãng bệ hạ, bọn họ sẽ tận tình khuyên nhủ. "Làm phiền đại ca bảo vệ thành Nộ Triều." Thẩm Lãng nói.

 

 

Kim Sĩ Anh nói: "Thần nhất định tận tâm tận lực phụ tá nghĩa phụ, phụ tá bệ hạ."

 

 

Thẩm Lãng đi, Kim Trác sẽ là người cầm lái thành Nộ Triều, người có tu vi cao nhất là Aru Nana, nữ nhân vừa hung mãnh lại hung hãn này, bây giờ đã trở thành cường giả Tông sư.

 

 

"Thẩm Lãng! À không... Bệ hạ, khi nào vận chuyển nhóm tơ lụa đầu tiên đi phương tây?" Từ Thiên Thiên hỏi.

 

 

Về chuyện gọi Thẩm Lãng là cái gì, Từ Thiên Thiên cũng là người bị hại, mỗi lần nàng kêu tên của hắn, đều sẽ bị rất nhiều người tận tình khuyên nhủ, nói mãi một câu không thể bỏ lễ nghĩa.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Nhóm tơ lụa đầu tiên rất nhiều sao?"

 

 

Từ Thiên Thiên nói: "Tơ lụa của thương nhân, phần lớn đều bị cháy, nhưng tơ lụa trong thương khố của pháo đài vẫn còn, số lượng rất lớn. Ta nghe Trương Xuân Hoa nói, chúng ta không còn bao nhiêu tiền." Hiện tại tiền tài không còn ý nghĩa gì lớn, kinh tế nơi đây cũng bị bế, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn xài tiền như nước, muốn xuất chinh cần số lượng lớn lương thực, toàn bộ mua từ người dân trên đảo Lôi Châu.

 

 

Người dân đảo Lôi Châu nhiệt tình chưa từng có, hầu như bỏ ra tất cả, ủng hộ hắn đánh trận này, thà rằng mình ăn cháu loãng, cũng đưa hết lương thực cho hắn, 10 vạn dân này, dốc hết hết thảy để cược vào hắn.

 

 

Bọn họ cũng nhận được tiền, nhưng trong cái tiểu vương quốc này, tạm thời không có chỗ nào để dùng tiền, trừ phi hắn chiếm lấy kinh thành, tiền tài mới có giá trị.

 

 

"Tổ mẫu và đệ đệ của ngươi, quen thành Nộ Triều chưa?" Thẩm Lãng hỏi.

 

 

"Bọn họ rất khỏe, so với lúc trước, nơi đây chẳng khác nào thiên đường." Từ Thiên Thiên nói.

 

 

Vừa dứt lời, hai người im lặng không nói gì.

 

 

"Ta đi." Thẩm Lãng nói, hắn còn phải đi cáo biệt nhạc phụ nhạc mẫu và phụ thân mẫu thân.

 

 

"Ngươi bảo trọng." Từ Thiên Thiên nói: "Vận mệnh của hai ta đã buộc chung một chỗ, ngươi đừng để ta phải lang thang phiêu bạt, ăn bữa hôm lo bữa mai lần nữa."

 

 

Ngày hôm sau.

 

 

Thẩm Lãng suất lĩnh hai vạn quân, rời khỏi thành Nộ Triều, ngồi thuyền chiến khổng lồ, đi về phía Việt quốc. Viễn chinh thành Thiên Nhạc.

 

 

Người đưa tiễn càng ngày càng nhiều, số lượng lên tới hơn 10 vạn người, hầu như người dân trên đảo Lôi Châu đều tới, có rất nhiều người đi suốt đêm tới đây đưa tiễn.

 

 

"Thẩm Lãng bệ hạ thắng, muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"

 

 

Không biết ai dẫn đầu, sau đó hơn 10 vạn người đồng thanh hô to.

 

 

"Thẩm Lãng bệ hạ thắng, muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"

 

 

Thanh âm vang tận mây xanh.

 

 

Thẩm Lãng đứng trên đầu thuyền, nhìn bến thuyền thành Nộ Triều, vô số người đang quỳ trên đất, một màn này tương tự như năm đó hắn rời khỏi phương đông, cảm giác được vạn chúng kính ngưỡng, thật tê cả da đầu. Mấy ngày sau.

 

 

Đại quân của Thẩm Lãng đi tới lục địa, tuy hắn từng suất lĩnh 2000 nữ chiến binh Amazon, chiếm lại tước phủ Huyền Vũ hầu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn chính thức dẫn quân đánh trở về.

 

 

Vật tư và vũ khí nhiều lắm, dùng mấy ngày để vận chuyển xuống thuyền.

 

 

Ba ngày sau, đại quân của hắn tập kết lại, trùng điệp tiến quân về phía kinh thành Việt quốc.

 

 

2 vạn quân, 4000 chiến mã Amazon, 400 khẩu hỏa pháo, 15 vạn đạn pháo đủ loại, đoàn xe chở vật tư đếm không hết, dài mười mấy dặm.

 

 

Lúc đội quân của hắn đi qua thành Huyền Vũ, không vào thành, miễn cho làm người dân lúng túng.

 

 

Nhưng trên tường thành có người, ban đầu chỉ có mười mấy người, về sau là mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn người.

 

 

Những người này đều là dân chúng sống trong thành Huyền Vũ, bọn họ đứng trên tường thành, sau đó đi xuống chạy ra ngoài thành, đưa mắt nhìn đại quân của Thẩm Lãng, ánh mắt chất chứa kỳ vọng.

 

 

Cũng không biết là người nào dẫn đầu hô to.

 

 

"Thẩm Lãng bệ hạ thắng, Thẩm Lãng bệ hạ thắng!"

 

 

Ban đầu chỉ có lác đác mấy người hô lên, bởi vì ai hô dám hô như thế chính là phản nghịch, sẽ bị bắt, lúc trước thành Huyền Vũ bị bắt mấy ngàn người rồi.

 

 

Nhưng trong hoàn cảnh này, tâm tình không rõ ràng, vô số người dần dần quên sợ, càng ngày càng nhiều người hô to, cuối cùng mấy vạn người đồng thanh hô to.

 

 

"Thẩm Lãng bệ hạ thắng, muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"

 

 

Mấy vạn người càng hô càng lớn, thanh âm đinh tai nhức óc, Thẩm Lãng rợn cả tóc gáy lần nữa, thậm chí cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

 

 

Những người dân này vẫn chọn đứng ra, hô lên tiếng lòng của mình, nhân tâm thiên hạ hướng về họ Khương, chứ không phải họ Cơ.

 

 

"Bệ hạ muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"

 

 

Vô số người tựa như ruộng lúa bị gió thổi ngã, chỉnh tề quỳ xuống đất, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt cuồng nhiệt. Thẩm Lãng dừng lại, nhìn mấy vạn dân chúng đang quỳ trước thành Huyền Vũ, hắn thật không muốn làm chủ quân. Mấy vạn người im lặng, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Lãng.

 

 

Thẩm Lãng chắp tay, khom lưng hành lễ.

 

 

"Ta sẽ không để mọi người thất vọng." Hắn nói thầm một câu, sau đó dẫn quân tiếp tục lên đường. Tiếp đó, đội quân của Thẩm Lãng đi tới đâu, đều có vô số dân chúng dũng cảm đứng ra đưa tiễn. Trận chiến còn chưa nổ ra, Việt quốc đã sôi trào, ngàn vạn dân chúng đứng lên ủng hộ.

 

 

Bọn họ kiệt lực hô to, đưa tiễn đại quân của Thẩm Lãng.

 

 

"Thẩm Lãng bệ hạ muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuết"

 

 

Nửa tháng sau.

 

 

Đại quân của Thẩm Lãng chính thức đi tới chiến trường.
Bình Luận (0)
Comment