Vương cung Ngô quốc.
Xu Mật Viện Phó Sứ, Nam Khang hầu - Ngô Mục, đang cầm một thanh kiếm gỗ đánh với một cậu bé.
Cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, chừng bốn năm tuổi, tư thế vung kiếm rất tốt, thân pháp không sai bước nào, hoàn toàn không giống một đứa bé bốn năm tuổi.
"Ta tăng tốc đây." Ngô Mục cười nói, tăng nhanh tốc độ vung kiếm.
Cậu bé không ngừng lùi lại, nhanh chóng đón đỡ, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm... Chín kiếm.
"Con thua." Ngô Mục cầm kiếm gỗ để ngang lên cổ cậu bé.
Cậu bé ảo não tức thì, vừa rồi cảm thấy có thể ngăn cản kiếm thứ chín, kết quả lại ngăn không nổi.
Vừa nghĩ tới đây, cậu bé lập tức vùi đầu luyện kiếm.
"Được rồi! Làm việc gì, cũng không nên nóng lòng cầu thành, thành quả của con đã rất tốt, lúc cậu bằng tuổi của con, không có lợi hại vậy đâu." Ngô Mục ôm cậu bé lên, xoa xoa đầu của nó.
Ngô vương đứng ngay cửa cung, vui vẻ nhìn hài tử luyện kiếm, nhìn thấy Ngô Mục ôm hài tử tới, gã không khỏi cười nói: "Tiểu Báo, khi nào thì học chơi cờ với quả nhân?”
"Không muốn học." Cậu bé trả lời dứt khoát.
"Vì sao không học chơi cờ?" Ngô Vương hỏi.
Cậu bé nói: "Chơi cờ không lợi hại."
Ngô vương nói: "Nếu muốn trở thành đại tướng quân, luyện võ thì được rồi. Còn muốn trở thành đại nguyên soái, chẳng những phải biết võ, còn phải biết đánh cờ."
Cậu bé nói: "Chơi cờ rất khó."
Sau đó cậu bé cảm thấy thật lãng phí thời gian, nên vùng vẫy đòi xuống, cầm lấy kiếm gỗ, bắt đầu liều mạng luyện kiếm, nhất định phải ngăn được kiếm thứ chín của cậu, dù cho phải luyện tập một ngàn lần, một vạn lần. Cậu bé lại không biết, mình mãi mãi đỡ không nổi một kiếm cuối cùng kia, trừ phi võ công vượt qua cậu.
"Đứa nhỏ này thật quật cường." Ngô Mục nói: "Theo đà này, tối đa hai mươi năm nữa, ta sẽ bị đánh bại."
Ngay lúc này, một nữ quan xinh đẹp đi tới, nghiêng người hành lễ: "Bái kiến bệ hạ, bái kiến Hầu gia."
Nàng là Ngô U, mẹ của cậu bé này, cũng là cô gái dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Kim Sĩ Anh, đường muội của Ngô Mục. Nàng bây giờ là nữ quan hầu bênh cạnh Thái hậu, tuy Thái hậu chưa lớn tuổi lắm, nhưng đôi mắt lại không được tốt, Ngô U đọc sách đọc thơ cho Thái hậu nghe, công việc rất nhàn nhã, địa vị lại siêu nhiên.
Năm ngoái, nàng nhận thêm một chức, chưởng quản đệ nhị ty của Hắc Thủy Đài, trở thành một đầu lĩnh.
Mối quan hệ huyết thống giữa nàng và Ngô vương, cánh nhau rất xa, nhưng dù sao trên danh nghĩa, nàng cũng là đường muội của Ngô vương.
Mấy năm qua, nàng trầm ổn, làm việc cẩn thận, rất đáng tin cậy, Ngô vương phái nàng đi Hắc Thủy Đài cũng bình thường, tương tự như năm đó Ninh Nguyên Hiến phái trưởng công chúa Ninh Khiết đi Hắc Thủy Đài.
"Bệ hạ, đây là tình báo đệ nhị ty lấy được." Ngô U đặt một chồng tình báo thật dày trước mặt Ngô vương.
"Nhiều vậy sao?" Ngô vương kinh ngạc hỏi.
Ngô U nói: "Thẩm Lãng trở về, thế cục đại biến, Ngô quốc cũng gió nổi mây phun. Nội Các tiến thêm một bước trong việc thu quyền, đồng thời nhúng tay vào binh quyền."
Ngô vương rút ra một phần tình báo, bởi vì trên tình báo này có tiêu chí lông vũ, đại biểu cho tin tức quan trọng. Nhìn xong, sắc mặt Ngô vương kịch biến, run rẩy nói: "Bọn chúng... Bọn chúng muốn làm gì? Vương thúc là bức tường cuối cùng của quả nhân, bọn chụng lại dám động tới vương thúc?"
Người Ngô vương nhắc tới chính là Xu Mật Sứ Ngô Trực, ông ta là trụ cột của Ngô quốc, là tường thành bằng sắt, bảo vệ trước mặt Ngô vương.
Khi thân phận của Thẩm Lãng bị lộ, Đại Viêm mượn cớ tiêu diệt Thẩm Lãng, dùng một nửa quân đội, uy hiếp chư quốc trong thiên hạ, gia tốc quá trình cải cách các nước, hủy bỏ Thượng Thư Đài, thành lập Nội Các, đồng thời chức vụ tể tướng Nội Các, do Đại Viêm chọn ra.
Ngô quốc cũng không ngoại lệ, tể tướng Nội Các của Ngô quốc là Trương Đan Phong, đối phương cũng là thần tử của Ngô quốc, thế nhưng tương tự như gia tộc họ Chúc.
Khi trở thành đầy tớ của Đại Viêm, đối phương được đảm nhiệm chức tể tướng Nội Các, bắt đầu thu quyền nội chính, thu mua quan văn, cống hiến cho Đại Viêm.
Chiếu chỉ của Quốc vương, không có ấn của Nội Các, sẽ trở thành trung chỉ, đánh mất quyền uy, chỉ cần điểm này, uy nghiêm và quyền lực của Ngô vương, đã biến mất gần phân nửa.
Tể tướng Nội Các, là thần tử của Đại Viêm, Ngô vương không có quyền xử trí, cho nên địa vị của Trương Đan Phong càng thêm siêu nhiên, chí ít trên quyền lực nội chính, địa vị ngang bằng Ngô vương.
Mà một Quốc vương, làm sao lại đích thân hạ tràng đấu với một thần tử? Ngay lúc đó, Xu Mật Sứ Ngô Trực đứng ra, ngăn trước mặt Ngô vương, tranh đấu với Trương Đan Phong, từ đó
Ngô vương vẫn đứng trên vị trí cao nhất như cũ.
Trong hai năm qua, nhờ có Ngô Trực tranh đấu gay gắt với Nội Các, quyền lực trong tay Ngô vương mới không
suy yếu hơn nữa, chí ít đến bây giờ, phần lớn binh quyền vẫn còn nằm trong tay họ Ngô.
Về phần Nam Khang Hầu Ngô Mục, tuy đại bại khi đánh chiếm thành Nộ Triều, ngã một cái rất đau, nhưng bây
giờ cũng đã trở thành Xu Mật Viện Phó Sứ, nắm giữ mười lăm vạn đại quân.
Trên tình báo có tiêu chí lông vũ này, ghi lại một chuyện rất nhỏ, quản sự của một trang viên, đánh chết một tá
điền, loại án này thường xuyên xảy ra. Nhưng thành chủ lại đích thân tra án, bắt toàn bộ những người liên quan. Ngô vương vừa liếc mắt liền nhìn ra, chuyện này có người sai sử, Nội Các muốn nhấc lên một đại án kinh thiên.