Thẩm Lãng lại hỏi: "Ngươi đóng quân tại đây bao lâu rồi?"
Xung Nghiêu nói: "Hai mươi lăm ngày."
Thơi gian đó đủ dài để ủ bệnh, hôm nay mới bùng nổ, binh sĩ sẽ bị bệnh càng ngày càng nhiều, bởi vì không phải bệnh dịch tự sinh, mà do người tạo ra, cho nên tốc độ lây lan đáng sợ hơn, binh sĩ khó mà tránh khỏi.
Thẩm Lãng nói: "Nếu ta đoán không sai, bệnh dịch sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, ít nhất bảy ngày, năm vạn người sẽ bị nhiễm, quân của ta cũng có khả năng sẽ bị nhiễm."
Xung Nghiêu dập mạnh đầu, run rẩy nói: "Xung Nghiêu đáng chết! Thần không ngờ tới, Ninh Thiệu điên tới mức không có giới hạn như thế, đây là quân đội của gã."
'Thẩm Lãng hỏi: "Trong quân thế nào rồi?"
Xung Nghiêu nói: "Lòng người bàng hoàng, hôm nay quá nhiều người bị bệnh, nếu còn không bị kiểm soát, chỉ sợ sẽ lan nhanh trên diện rộng."
Đám người kia không thể rời quân doanh, không thì dân chúng sẽ bị nhiễm, đến lúc đó sẽ biến thành đại kiếp nạn.
Ninh Thiệu thật độc ác, điên khùng tới tột đỉnh, không để ý đến con dân, muốn dùng con dân độc chết Thẩm Lãng.
Nếu Thẩm Lãng không quan tâm, hắn không thể kế thừa Khương Ly, không đủ tư cách làm hoàng đế Đại Càn. Dân tâm hướng về họ Khương chứ không phải họ Cơ, bệ hạ Thẩm Lãng của các ngươi, không quan tâm các ngươi sống hay chết, các ngươi còn như sáng mắt ra, nhìn rõ bộ mặt thật của hắn?
Nhìn ra Thẩm Lãng khó xử, Xung Nghiêu liều mạng dập đầu: "Xung Nghiêu đáng chết, Xung Nghiêu đáng chết." Trận bệnh dịch này, là kiếp nạn của gia tộc họ Xung, bởi vì chủ lực của gia tộc họ Xung ở trong đại quân, sớm muộn gì cũng sẽ phát bệnh. Nhưng đó chưa phải trọng yếu, quan trọng nhất là, dù cho Xung Nghiêu muốn thuần phục Đại Viêm cũng không thể, bởi vì Ninh Thiệu đã đẩy gia tộc họ Xung xuống địa ngục.
Bây giờ trong thiên hạ, không còn chỗ để gia tộc họ Xung sống yên ổn.
"Bệ hại Hiện tại trong quân hỗn loạn, binh sĩ không muốn khai chiến với ngài, hôm nay lại phát dịch, đã sắp khống chế không nổi." Xung Ngạc dập đầu nói: "Một khi binh sĩ chạy trốn, con dân Việt quốc sẽ gặp đại nạn. Không cho bọn họ chạy trốn, ngài thu nhận bọn họ, binh sĩ của ngài cũng sẽ gặp nạn."
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, hạ lệnh: "Đội phòng dịch ra khỏi hàng."
Vừa dứt lời, mấy trăm quân y võ trang hạng nặng bước ra khỏi hàng, mặc đồ bao kín toàn thân, Thẩm Lãng thật quá ranh chuyện chơi dịch bệnh này, cho nên đội quân y của hắn trang bị tới tận răng.
Thẩm Lãng hạ lệnh: "Mấy vị Đại Tông sư, mặc đồ phòng dịch, bảo vệ ta vào thành."
Lời này vừa ra, sắc mặt của vô số người kịch biến.
"Bệ hạ nghĩ lại! Ngài không thể đi!" Mấy chục vị tướng quân lập tức quỳ xuống.
Hela nói: "Đệ đệ! Ta là chị ruột của đệ, để ta đi thay đệ."
'Thẩm Lãng lắc đầu, hắn nhanh chóng mặc đồ phong dịch, chuẩn bị đầy đủ, nghiêm mặt hạ lệnh.
"Theo ta vào thành!"
Ngay lúc này, trong đại doanh, loạn thành một đoàn, lòng người bàng hoàng.
Những người này đều hướng về Thẩm Lãng, bọn họ vốn không muốn chiến, khi bị phái tới phòng tuyến đầu tiên, sĩ khí bị hạ xuống tới đáy, bây giờ còn phát dịch, làm cho bọn họ càng thêm hoảng loạn.
"Các huynh đệ, chúng ta xong rồi, chúng ta sẽ chết hết!"
"Ông trời ơi! Có người hạ độc chúng ta, không ai dám đến gần chúng ta."
"Việt vương không cần chúng ta, Đại Viêm không cần chúng ta, bệ hạ Thẩm Lãng cũng không cần chúng ta." "Bọn họ muốn chúng ta làm pháo hôi, bọn họ lợi dụng chúng ta hại chết bệ hạ Thẩm Lãng."
"Các huynh đệ theo ta xông ra ngoài, không ai muốn cứu chúng ta, vậy chúng ta kéo bọn họ chết chung."
"Đúng vậy! Xông ra, xông ra ngoài! Lây truyền bệnh dịch, tìm người đệm lưng."
Trong quân doanh, đám binh sĩ bị bệnh điên cuồng gào thét, tận lực xông ra ngoài, đội binh sĩ canh giữ, sắp ngăn cản không nỏi, bọn họ cũng không muốn ngăn cản, bởi vì bọn họ đã có dấu hiệu phát bệnh.
Quá tuyệt vọng, quá làm cho lòng người lạnh thấu tim gan, có người coi bọn họ như chất độc, cả quân danh tràn ngập sợ hão và oán độc, chỉ muốn xông ra ngoài, làn tràn dịch bệnh.
"Xông ra, xông ral"
Mấy trăm người cầm đầu, mấy ngàn mấy vạn binh sĩ hưởng ứng, tận lực lao ra quân doanh, bọn họ muốn lan truyền dịch bệnh khắp bốn phương tám hướng, kéo theo người khác chôn cùng. "Âm!"
Ngay lúc này, cửa lớn mở ra, một đám người chỉnh tề đi tới. Người cầm đầu, mặc áo bào trắng, đội kim quan, đeo khẩu trang. Hắn, hắn là ai?