Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Xin Chiến

Chương 602: Xin chiến Chương 602: Xin chiếnChương 602: Xin chiến

 

 

Là chủ soái nhưng Ninh Du không nói lời nào, Chúc gia mới là chủ soái chân chính.

 

 

Niên công công nói: "Trận chiến này, chắc chắn thắng, nhờ trí kế của bệ hạ vô song, quân của Thẩm Lãng bị nhiễm bệnh, chết hơn phân nửa. Năm mươi vạn quân của chúng ta, dễ dàng thắng một vạn quân của Thẩm Lãng."

 

 

Nói xong, nhưng không ai đáp lại.

 

 

Niên công công nói tiếp: "Kỳ quốc công, ngài nghĩ sao?"

 

 

Diêm Ách nhíu mày, ở đây là đâu, ngươi chỉ là một hoạn quan, ngươi có tư cách gì lên tiếng.

 

 

Niên công công vốn là người của thành Điểu Tuyệt, hai năm trước đi theo Ninh Thiệu, khi vào cung thì bị thiến, trở thành hoạn quan, không hiểu quy củ, nhưng là khâm sai giám sát trận chiến này.

 

 

Niên công công có ý, gia tộc họ Xung đã đầu hàng Thẩm Lãng, ngươi có suy nghĩ gì khác không?

 

 

Khi Ninh Kỳ biết chuyện này, trong lòng vô cùng phan nộ, Ninh Thiệu quá độc ác, vì để quân của Thẩm Lãng bị nhiễm dịch bệnh, vì ngồi vững vương vị, lại dám hi sinh tám vạn quân và tộc nhân họ Xung.

 

 

Người như vậy xứng làm vương sao? Chỉ là một tiên điên, coi mạng người như cỏ rác mà thôi.

 

 

Nghe Niên công công hỏi, Ninh Kỳ nói thẳng: "Dù chỉ có một vạn, chúng ta vẫn phải tận lực đánh trận này."

 

 

"Tốt lắm." Niên công công, nói: "Bệ hạ nói, quân của Thẩm Lãng bị nhiễm bệnh, tổn thất thảm trọng, thắng không nổi trận này, nhưng sư tử vồ thỏ, còn dùng hết toàn lực, trận chiến này không chỉ đại biểu Việt quốc không đội trời chung với Thẩm Lãng, còn đại biểu cho quyền uy của Đại Viêm, cần phải một trận định càn khôn."

 

 

Van không ai trả lời, chỉ có Ninh Dực và Ninh La khom người nói: "Tuân chỉ."

 

 

Thẩm Lãng đứng trên tường thành, đưa mắt nhìn đại quân của địch nhân.

 

 

Thật hoành tráng, từ khi xuyên không đến đây, trận chiến này lớn nhất, mà hắn còn sắp trải qua.

 

 

Năm mươi vạn quân, kéo dài mười mấy dặm, khu vực săn bắn rộng ba chục ngàn mẫu bị bao vây chật như nêm cối, nơi đây chỉ cách kinh đô mấy chục dặm, đám binh sĩ này kéo dài gần tới cả kinh đô.

 

 

"Bệ hạ, thật không thủ tây doanh sao?" Xung Nghiêu hỏi: "Nhờ bệ hạ trị liệu, tám vạn quân mới sống sót, tuy thân thể còn rất yếu, nhưng binh sĩ đã quyết tâm tử chiến."

 

 

Thẩm Lãng lắc đầu, nói: "Không thủ sẽ tốt hơn, bọn chúng biết bên thành tây phát dịch, thi thể khắp nơi, nếu ngươi thủ, địch nhân sẽ muốn đánh, ngươi không thủ, địch nhân mới không dám tấn công." Khu vực săn bắn lớn lắm, sap sỉ hai mươi kilômét vuông, gọi là thành trì và tường thành thì không đúng lắm, thật ra nơi đây chỉ là một cái quân doanh lớn, phục vụ cho việc sắn bắn và vui chơi.

 

 

Cái gọi là tường thành, chính là dùng gỗ dựng thành, bao quanh doanh trại, dài đến ba mươi dặm, Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quân, nhưng phải phòng thủ ba mươi dặm tường trại, bình quân một mét chỉ có một người.

 

 

Vì báo ân cứu mạng, Xung Nghiêu và tám vạn đại nguyện ý quên mình tử chiến, nhưng phần lớn là người bị bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn rất yếu, còn khả năng lây nhiễm, vẫn đang cách ly khỏi quân của Thẩm Lãng.

 

 

Cho nên trận chiến này, tám vạn quân của Xung Nghiêu không có tác dụng gì, nói thẳng ra, bọn họ là gánh nặng.

 

 

Xung Nghiêu nói: "Xin bệ hạ cho phép tộc nhân họ Xung đánh trận này, thần nguyện ý làm một tiểu tốt."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Vậy làm phiền."

 

 

Hiện tại khi gặp Xung Nghiêu, Thẩm Lãng rất lúng túng, bởi hôm đó Xung Sư Sư thét lên một câu kia.

 

 

Kỳ thực lúc đó Thẩm Lãng không có chà đạp Xung Sư Sư, hơn nữa da mặt của hắn dày tới cực điểm, coi như xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt Xung Nghiêu.

 

 

Sở dĩ lúng túng là bởi vì thái độ của Xung Nghiêu, ông luôn tỏ ra vẻ để cho Xung Sư Sư làm nô tỳ hầu hạ hắn.

 

 

Mà bây giờ, Thẩm Lãng không muốn cưới thêm ai, trừ phi có ích lợi to lớn.

 

 

Sáng hôm sau.

 

 

Mọi người nhìn thấy rõ ràng, trên tường trại tây doanh trống không, không có ai phòng thủ.

 

 

Đông doanh bên này, tường trại khoảng chừng mười lăm dặm, chỉ có một vạn quân thủ tường.

 

 

Đám người Trương Triệu, Chúc Nhung kinh ngạc, Thẩm Lãng làm cái quỷ gì đây? Hắn điên rồi sao? Ngươi có hai

 

 

vạn quân, sao chỉ để một vạn thủ thành?

 

 

Chẳng lẽ thật bị nhiễm dịch chết hết một vạn người? Trương Triệu và Chúc Nhung không bao giờ tin, Ninh Dực và mấy người Ngũ Triệu Trọng cũng không tin.

 

 

Thế nhưng đối mặt năm mươi vạn quân, Thẩm Lãng chỉ phái một vạn người xuất chiến?

 

 

"Đánh tây doanh không?" Ngũ Triệu Trọng do dự hỏi.

 

 

Chúc Nhung lắc đầu, nói: "Quân của Thẩm Lãng bị nhiễm dịch, thương vong thảm trọng, chắc chắn là giả. Nhưng tám vạn quân của Xung Nghiêu thật sự bị bệnh dịch, cho nên Thẩm Lãng mới cách ly tây doanh. Hơn nữa đông doanh và tây doanh không phải một thể, chúng ta công phá tây doanh không có ích gì, chú tâm đánh đông doanh thì hơn."

 

 

Đài chỉ huy cách doanh trại của Thẩm Lãng tầm bốn dặm, cao ba mươi mét, đám người Chúc Nhung đứng trên đài cao, dùng ống nhòm, nhìn thấy phòng ngự của Thẩm Lãng rõ ràng.

 

 

Phòng ngự quá yếu ớt, bức tường làm bằng gỗ cao không đến ba mét, cực kỳ mỏng, không chịu nổi va chạm mạnh, trên tường có bệ, nhưng không để được vũ khí nặng, Thẩm Lãng phải đục lỗ trên tường, đặt hỏa pháo trên đất.
Bình Luận (0)
Comment