"Đây là trận chiến có một không hai, chỉ có Thẩm Lãng mới làm được." Chúc Nhung nói: 'Dùng một vạn người, phòng thủ trước năm mươi vạn người? Chỉ nghĩ cũng không dám."
Ninh Dực cười lạnh, nói: "Thẩm Lãng cũng làm không được gì, không thì sao hắn không dám đánh kinh đô?" Chúc Nhung thản nhiên nói: 'Không phải Hắn không dám, mà là không nở đánh."
Ninh Dực nói: "Vương thúc, trận đầu cho ai đánh? Ninh Kỳ sao?"
Chỉ có mười vạn quân của Ninh Kỳ thuộc về Việt quốc, tâm tư mười vạn quân này rất phức tạp, không ai muốn đánh, nhưng cảm thấy Thẩm Lãng phải thua không thể nghi ngờ, nên không ai muốn đầu hàng.
Ninh Dực muốn để Ninh Kỳ và mười vạn quân biến thành pháo hôi.
Chúc Nhung lắc đầu, nhìn sang Ninh La và Ngũ Triệu Trọng, nói: "Các ngươi đánh trận đầu."
"Được!" Ninh La nói, nàng khát vọng chiến đấu, khát vọng giết người, tuyệt sẽ không lùi bước.
Mà Ngũ Triệu Trọng và Thẩm Lãng có đại thù sinh tử, càng muốn tử chiến đến cùng.
Mặt trời lên cao.
Dưới ánh nắng, mọi thứ trên mặt đất, rõ ràng hơn rất nhiều.
Quân lực của hai bên cách nhau quá xa, một bên đông nghịt, một bên thưa thớt điêu linh, tường trại mỏng, chịu không nổi một kích.
"Tùng tùng tùng tùng đùng..." tiếng trống trận vang lên.
Chủ soái Ninh Dụ rút bảo kiếm ra, hô lớn: "Công trại!"
Cái gì máy bắn đá, cái gì vũ khí công thành, đều không cần, chỉ là tường trại bằng gỗ mà thôi, cao không đến ba mét, còn trải qua mua gió dãi dầm mấy chục năm, sớm đã mục, chỉ cần vọt tới, đẩy ngã là được.
"Xông lên!" Ninh La rút kiếm ra, hô to.
Giết, giết, giết, ta muốn giết, nhất là Thẩm Lãng.
Ngũ Triệu Trọng rút kiếm ra, hét lớn: "Dai quân xung phong, chém đầu Thẩm Lãng."
Mười vạn quân nhận lệnh, xông tới tường trại, như cơn thủy triều. Bụi bặm nổi lên, mặt đất run rẩy.
Từ trên cao nhìn xuống, mười vạn binh sĩ che kín mặt đất, trông như hắc triều vọt tới tường trại yếu ớt.
Ninh La và Ngũ Triệu Trọng biết Thẩm Lãng có hỏa pháo, bắn quả cầu sắt ra ngoài ngàn mét, uy lực kinh người, nhưng chỉ là mấy trăm quả cầu sắt, có thể giết được bao nhiêu người?
Khoảng cách hai bên chỉ có bốn dặm, trong khoảng thời gian bọn họ vọt tới, hỏa pháo của Thẩm Lãng có thể bắn ra bao nhiêu quả cầu sắt chứ?
Bọn họ cũng biết quân Niết Bàn của Thẩm Lãng có tiễn thuật kinh người, nhưng tường thành không phải làm bằng đá, mà là làm bằng gỗ, đầy cái liền đổ.
Chỉ cần vọt tới gần, hai người không tin một hai vạn quân của Thẩm Lãng, đánh thắng được mười vạn quân. "Âm, ầm, ầm!"
Mười vạn quân tiếp tục tiến công, khoảng cách càng ngày càng gần.
Một ngàn mét, chín tram mét, tám trăm mét!
Chúc Nhung kinh ngạc, vì sao Thẩm Lãng chưa nã pháo, ông thấy rõ ràng, Thẩm Lãng có mấy trăm khẩu pháo, đã vào phạm vi công kích, vì sao lại không khai hỏa?
Chẳng lẽ hắn không biết, thời gian quý báu đang trôi qua sao? Chờ đại quân vọt tới tường trại, muốn nã pháo cũng không kịp.
Chúc Nhung chợt nghĩ tới cái gì, hạ lệnh: "Kỳ quốc công, Dực quốc công, mau dẫn mười vạn quân xuất kích!" Mọi người kinh ngạc, công thành nhổ trại thường làm theo đội hình tiếp sức, nào có lập tức áp lên hai mươi vạn? Dù cho chiến trường đủ lớn, rộng đến ba chục ngàn mẫu, dư sức để cho hai mươi vạn quân tấn công, nhưng làm vậy không giống cách điều binh truyền thống.
Ninh Kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
Ninh Kỳ rút kiếm ra, hô lớn: "Đại quân tiến công."
Ninh Dực rút kiếm ra, quát ầm lên: "Đại quân tiến công, chém đầu Thẩm Lãng, giết!"
Sau đó lại thêm mười vạn quân xông lên.
Trong chốc lát, tựa như thú triều, kéo dài mười mấy dặm, chạy ầm ầm tới tường trại. Mọi người chợt cảm thấy không đúng.
Bởi vì đội quân thứ nhất, chỉ còn cách năm trăm mét, Thẩm Lãng vẫn không khai hoả, tại sao?
"Xông lên, xông lên!" Hai mươi vạn quân tiếp tục tới gần.
Khi đến bốn trăm mét, Thẩm Lãng vẫn không khai hỏa, làm cho Chúc Nhung kinh ngạc, hắn muốn làm gì?
Ba trăm năm mươi mét.
Bên trên đài cao, Xung Nghiêu nhìn hai mươi vạn quân đông nghit thân thể run lên.
Ông rất muốn hỏi một câu, tại sao bệ hạ không khai hỏa?
Xung Sư Sư kẹp chặt hai chân, lần đầu tiên trải qua trận chiến lớn đến mức này.
Quân địch quá đông, gần trong gang tấc, mà một vạn quân của Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh đứng đó, không phản ứng chút nào, tiếng hô giết của quân dịch, làm cho trái tim của nàng đập loạn, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mọi người đều nhìn Thẩm Lãng.
Rốt cuộc, Thẩm Lãng cầm cờ giơ lên cao, vung xuống!
Mười mấy vị tướng lĩnh đồng thời quát lớn: "Khai hoả, khai hoả, khai hoải"
Trong nháy mắt, mấy trăm khẩu pháo đồng loạt bắn.
“Âm, ầm, ầm, ầm...
Tiếng nổ kinh thiên động, đinh tai nhức óc, mặt đất chấn động.
Xung Sư Sư đứng trên tường trai, dơ hai tay lên muốn bịch lỗ tai lại, kết quả phát hiện sớm đã nhét bông vào rồi. "Vèo, vèo, vèo....
Mấy trăm khẩu pháo bắn ra đạn ria, chứ không phải đạn ruột đặc.
Đó là quyết định của Thẩm Lãng, không dùng đạn pháo ruột đặc, dùng đạn ria sẽ đồ sát nhanh hơn.
Ba trăm khẩu pháo nòng trơn, hai trăm khẩu dùng đạn ria 12 pound và một trăm khẩu dùng loại đạn ria 18 pound. Nhưng dù là loại 12 pound, hay là loại 18 pound, bởi vì dùng thuốc nổ loại mạnh, khi hỏa pháo bắn ra, khoảng cách sát thương cũng đạt tới năm trăm mét.