Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 611 - Chương 611: Thế Giới Thay Đổi

Chương 611: Thế giới thay đổi Chương 611: Thế giới thay đổiChương 611: Thế giới thay đổi

 

 

Sau đó bọn họ lắng lặng nhìn phía trước.

 

 

Pháo bình của Thẩm Lãng dùng loại thuốc nổ mới, nên khói không dày đặc, chỉ có bụi bặm bao phủ mười mấy dặm.

 

 

Bụi bặm cũng dần rơi xuống, Chúc Nhung mới nhìn thấy rõ ràng.

 

 

Nói thật, vừa rồi ông đứng trên đài cao, nhưng không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe được tiếng nổ vang trời, từng đám lửa từ dưới đất phóng lên cao.

 

 

Từ lúc khai chiến đến giờ, còn chưa tới ba tiếng, nhất là đợt pháo kích cuối cùng, dùng chưa tới một tiếng, nhưng Thẩm Lãng đã trút xuống hơn ba vạn năm ngàn viên đạn pháo.

 

 

Chiến trường rộng năm km, dài hai km.

 

 

Nhưng chỉ chiến đấu trong ba km mà thôi, nói cách khác, mỗi km bắn khoảng một vạn hai ngàn viên đạn pháo. Một viên đạn pháo, phạm vi sát thương ít nhất ba trăm mét vuông, một vạn hai ngàn viên tương đương ba trăm sáu mươi vạn mét vuông, mỗi mét sẽ bị tạc ba lần, không bỏ sót chỗ nào, chân chính san bằng chiến trường. Bởi vậy khi pháo kích, chưa tới một tiếng đồng hồ, Chúc Nhung hầu như không nhìn thấy cái gì, thân thể không ngừng run rẩy, linh hồn và cơ thể đều bị pháo binh của Thẩm Lãng chấp nhiếp.

 

 

Cảnh tượng hoành tráng như thế, ông mới nhìn thấy lần đầu, về phần thương vong, lúc Thẩm Lãng dùng đạn ria tàn sát, còn nhìn thấy rõ ràng, khi dùng đạn lựu oanh tạc, thì không nhìn thấy cái gì.

 

 

Hỏa diểm bao trùm trong vòng ba km, ngẫu nhiên sẽ thấy thi thể bị tạc bay lên trời, hoặc chân cụt tay đứt.

 

 

Hiện tại bụi bặm và khói lửa tán đi, rốt cuộc nhìn thấy rõ mọi thứ.

 

 

Nơi này là địa ngục, tuyệt đối là địa ngục.

 

 

Thi thể nằm trên đất, rậm rạp chằng chịt, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nòng nặc trong gió.

 

 

Thấy rõ chiến trường, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh thảm thiết như thế.

 

 

Chúc Nhung chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, kỳ thực cũng không nằm ngoài kế hoạch của ông, phụ thân Chúc Hoằng Chủ đã nói, bốn mươi ba vạn quân chỉ là pháo hôi, dùng để tiêu hao vũ khí của Thẩm Lãng.

 

 

Nhưng khi chân chính xảy ra, vẫn làm cho ông phát run, nổi sợ hãi từ sâu trong lòng phát ra.

 

 

Thư Đình Ngọc cũng bò lên, lần trước Thiết Huyết quân thua một cách không cam lòng, lần này mới phái ra hai vạn. Bây giờ hai vạn Thiết Huyết quân đều nằm trên đất, còn một số chưa chết, bởi vị bọn họ đang bò về phía trước. Thư Đình Ngọc nói: "Thế giới này thay đổi."

 

 

Chúc Nhung gật đầu, nói: " Đúng vậy, thế giới này thay đổi."

 

 

Thư Đình Ngọc thê lương nói: "Chúc Nhung đại nhân, đây là kết quả ngài muốn sao?”

 

 

Chúc Nhung trầm mặc, muốn gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu.

 

 

Thế giới này thay đổi quá nhanh, một trận chiến với mấy chục vạn quân, vốn phải đánh mấy tháng mới xong, trận đánh với Sở quốc, đánh tới nửa năm, trận chiến với vua Căng, cũng đánh tới mấy tháng.

 

 

Năm đó Ngô quốc và Việt quốc đại chiến, đánh ròng rã hai năm.

 

 

Nhưng bây giờ, đánh nửa ngày liền xong, còn buồn cười hơn nữa, mấy chục vạn quân thậm chí chưa chạy đến trước mặt địch nhân, không thể nào xông qua nổi khoảng cách năm mươi mét kia.

 

 

Binh sĩ bình thường xông qua không nổi, quân của hội Ẩn Nguyên và tăng binh của Thông Thiên tự cũng thế. Chúc Nhung liếc nhìn doanh trại của Thẩm Lãng, sau đó nói: "Đi thôi."

 

 

Chúc Vô Biên nói: "Thẩm Lãng sẽ cho chúng ta đi sao?"

 

 

Chúc Nhung cười lạnh nói: 'Hắn bắt chúng ta làm cái gì? Hắn vốn không để chúng ta vào mắt, chỉ có Huyết Hồn quân mới làm hắn quan tâm."

 

 

Chúc Nhung hạ lệnh: 'Lui lại."

 

 

Chúc Vô Biên suất lĩnh mấy vạn đại quân, vây quanh Chúc Nhung, lui về phía kinh đô.

 

 

Thư Đình Ngọc không cam lòng, bởi vì Thiết Huyết quân kỳ thực chưa chết, chỉ bị thương nặng quá mà ngất thôi. Gã phái mấy trăm võ giả đi tới chiến trường, mang những binh sĩ bị ngất trở về.

 

 

Nhưng mà...

 

 

"Rầm, rầm, rầm, rầm..."

 

 

Hỏa pháo bắn ra một loạt đạn, thổi bay mấy chục võ giả.

 

 

Đây là cảnh cáo Thư Đình Ngọc, ngươi muốn đi thì mau cút, ta không cho ngươi mang binh sĩ còn sống trở về. Một lúc sau, Chúc Nhung mang theo mấy vạn người rút lui, biến mất vô ảnh vô tung. Xung Sư Sư kinh ngạc nhìn hết thay Kết... Kết thúc rồi?

 

 

Nàng cúi đầu nhìn loan đao trong tay, xảy ra chuyện gì?

 

 

Ta chưa chém được đao nào, trận chiến liền kết thúc rồi.

 

 

Địch nhân còn chưa vọt tới trước mặt ta, chiến tranh từ khi nào trở nên dễ dàng như thế?

 

 

Nàng không khỏi nhìn sang huynh trưởng, đối phương cũng đang mê mang, nhìn thanh kiếm trong tay mình. Kiếm đã ra khỏi võ, nhưng chủ nhân của thanh kiếm lại đứng ngốc một chỗ.

 

 

Xung Sư Sư đi tới, hỏi: 'Nếu sau này đều như vậy, chúng ta có tác dụng gì?"

 

 

Thế tử Xung gia không nói gì, lặng lẽ cho kiếm trở vào vỏ, tâm tình càng thêm phức tạp, Xung gia bị bức ép, bất đắc dĩ đầu hàng Thẩm Lãng, vốn là bị địch nhân đẩy lên tuyệt lộ.

 

 

Cho nên dù cho đầu hàng, trong lòng chỉ có đau thương, không dám hy vọng cái gì, Đại Viêm quá mạnh, năm đó bệ hạ Khương Ly mạnh như thế còn bại, Thẩm Lãng bây giờ không bằng một phần của bệ hạ Khương Ly.

 

 

Về phần Đại Viêm thì càng mạnh mẽ hơn hai mươi mấy năm trước.

 

 

Trong trận chiến giữa Thẩm Lãng với Đại Viêm, Xung gia không dám huyền tưởng cái gì, bọn họ đều nghĩ sẽ chết chung với Thẩm Lãng, giữ lại danh dự cho Xung gia.

 

 

Thế giới này đã không còn quyền lựa chọn được sống, chết vì danh dự vẫn tốt hơn chết vô ích.
Bình Luận (0)
Comment