Trận chiến này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Xung gia, cánh cửa thế giới mới mở ra.
Có lẽ bệ hạ Thẩm Lãng không phải không thể thắng, bệ hạ am hiểu sáng tạo kỳ tích, bọn họ đi theo bệ hạ, Xung gia sẽ viết lên trang sử mới, tạo ra đại nghiệp.
Thế tử Xung gia liếc nhìn Xung Sư Sư, tỉ mỉ nhìn dung mạo tinh xảo tuyệt luân của muội muội mình, nói: "Chúng ta không biết mình có tác dụng gì trên chiến trường, nhưng muội phải hiểu rõ chiến trường của muội ở đâu." "Đáng ghét!" Xung Sư Sư mắng một tiếng, nàng biết huynh trưởng có ý gì, cười lạnh nói: "Đàn ông các huynh không có tiền đồ, chỉ trông cậy vào việc bán nữ nhân."
Vừa dứt lời, nàng xông lên, cắn xương bánh chè của huynh trưởng, tiếp đó hung hăng đá huynh trưởng một cước. "Ta..." Thế tử Xung gia đau đến mức sắp co giật, nhưng lại không trách mắng nàng.
Xung Sư Sư là hòn ngọc quý trên tay gia tộc, từ nhỏ đến lớn, nàng muốn đánh huy trưởng thì đánh, muốn đánh đệ đệ thì đánh, muốn mắng cứ mắng, không ai dám nói cái gì.
Muội muội thân yêu của ta, muộn đánh ta thế nào cũng được, nhưng muôn ngàn lần không thể đá người kia, người kia tay trói gà không chặt, cực kì giòn, muội đá hắn gãy, Xung gia chúng ta sẽ xong đời.
Thẩm Lãng hạ lệnh: "Đi bắt tù binh, nhất là Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, ai phản kháng thì tiêm thuốc." "Vâng!" Hai ngàn nữ chiến binh Amazon xông ra, lục soát chiến trường, tìm kiếm người may mắn còn sống. Hela nói: "Đệ muốn thu phục Thiết Huyết quân sao?"
Thẩm Lãng gật đầu, hội Ẩn Nguyên bắt những người này, sau đó dùng phương thức của Phù Đồ sơn và Thiên Nhai Hải các, cải tạo huyết mạch của bọn họ, cách làm cực kì tàn nhẫn máu tanh.
Bọn họ tương tự như người có huyết mạch mức không, căn cốt giống nhau.
Trận chiến vừa rồi, hắn nhìn thấy rõ ràng, khi bị hỏa pháo cuồng oanh loạn tạc, tăng binh của Thông Thiên tự có chút chùn bước, Thiết Huyết quân lại không sợ hãi chút nào, kiên cường xông tới trước.
Quá dũng cảm, một chỉ quân đội cao cấp.
Xung Nghiêu nói: "Chúc mừng bệ hạ! Trận chiến này xem như thắng phân nửa, chỉ cần thắng trận chiến cuối cùng, ngài sẽ đoạt lại kinh đô."
Phân nửa? Nếu tính theo quân số của địch nhân, thì trận này hơn xa phân nửa, thậm chí đạt tới 95%. Nhưng về độ hoàn thành, tối đa chỉ đạt được 30%.
Hai vạn Huyết Hồn quân mới là mấu chốt, chi quân đội này cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi, hít thở không thông. Bọn họ từng đánh bại Biện Tiêu, đánh bại vua Căng, đánh bại Đại Kiếp tự và trăm vạn liên quân của chư quốc tây vực, hơn nữa còn là thắng lợi mang tính nghiền ép.
Vì trận chiến này, Thẩm Lãng cẩn thận chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng hầu hết dùng để đối phó Huyết Hồn quân. Đánh thắng Huyết Hồn quân, mới được xem như thắng lợi, không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Nhưng chuyện đó không cản trở được việc Thẩm Lãng được chúc mừng thắng lợi.
Bên trong đại doanh, Thẩm Lãng tổ chức tiệc chúc mừng nho nhỏ.
Không ai ca tụng hắn, ăn ý tán gẫu với nhau, nhất là người cực kì ái mộ Khương gia như tướng quân Lan Phong, không kịp chờ đợi muốn kéo Xung Nghiêu và Xung Ngạc vào trận doanh của mình.
Tướng quân Lan Phong nhìn ra Thẩm Lãng không muốn làm nhân hoàng, không muốn thống nhất thiên hạ. Mà Hela, Dora và Tuyết Ẩn thì rất tùy ý, cũng không quan tâm chuyện đó.
Thẩm Lãng làm cái gì, chúng nữ đều ủng hộ, các nàng biết Thẩm Lãng không thích làm nhân hoàng, không thích người khác tôn kính mình, cho nên các nàng đều đối xử với hắn rất bình thường.
Chúng nữ đều vui cười gọi thẳng tên của Thẩm Lãng, thậm chí Từ Thiên Thiên còn hét vào mặt của hắn.
Mỗi lần nghe có người gọi thẳng tên của Thẩm Lãng, tướng quân Lan Phong liền nhíu chặt lông mày.
Các ngươi gọi cái gì vậy? Không có nửa điểm lễ nghi, còn ra thể thống gì nữa.
Lan Phong hận không thể lập tức uốn nắn chúng nữ, các ngươi đang nói chuyện với nhân hoàng tương lai, chứ không phải Thẩm Lãng, không phải tên cặn bã, càng không phải tiểu bạch kiểm.
Chỉ một mình Trương Xuân Hoa bị Lan Phong tẩy não, tương đối thành công, nàng toàn tâm toàn ý muốn làm rạng rỡ tổ tông đâu.
Từ khi trở về phương dông, tướng quân Lan Phong liều mạng kéo bè kết phái, rối rít kéo Kim Sĩ Anh và Kim Trác vào trận doanh của mình.
Lan Phong còn tràn ngập khát vọng, chờ mong gặp Ninh Chính, Trương Xung, Biện Tiêu và vua Căng, chỉ có bọn họ mới hiểu được lòng của ông, hiểu được sự vĩ đại khi thiết lập trật tự cho thiên hạ.
Xung gia là gia tộc trăm năm, cũng trở thành mục tiêu của Lan Phong, hai bên rất ăn nhịp với nhau, thậm chí Xung Nghiêu đã thầm mưu đồ, tách gia tộc ra thành hai chi, một chi ve mình, một chi ve Xung Ngạc.
Chi của Xung Ngạc làm bề tôi của Việt quốc như cũ, thuần phục Việt vương, còn chi của Xung Nghiêu thì cũng làm bề tôi của Việt quốc, nhưng con trai của ông thì sẽ làm bề tôi của Đại Càn.
Cho nên lúc này cần Xung Sư Sư ra sức.
Xung Nghiêu đáng thương, vì nịnh bợ Đại Viêm, ông mới dự định gả Xung Sư Sư cho con của Vũ Thân vương, nhưng con đường đó đã tan biến, bay giờ lại có một con đường lát vàng xuất hiện trước mắt.
Xung Sư Sư còn đáng thương hơn, nàng vốn là thiên kim đại tiểu thư, trước đây nàng thích mặc chiến phục bó sát, vênh váo khắp thành, bây giờ lại bị ép mặc váy của tiểu thư, hầu rượu Thẩm Lãng.
Nàng rõ ràng là một con cọp cái, cha mẹ và huynh trưởng lại bức ép nàng biến thành một tiểu thư đoan trang hiền thục, nói dúng hơn là ép nàng trở thành gái điếm.
Thẩm Lãng ngồi ở giữa, nghe các đại thần và đại tướng nói chuyện phiếm, rất ít lên tiếng.
Làn hương thơm từ bên cạnh truyền đến, Xung Sư Sư ngồi quỳ bên cạnh hắn, chỉ cần hắn uống hết rượu, nàng sẽ lập tức châm đầy, còn cắt thịt, gắp thức ăn cho hắn.