Trong lòng Xung Sư Sư, lửa giận phun trào như núi lửa, động tác lại cẩn thận tỉ mỉ.
Đời này chỉ có người khác hầu hạ cô nãi nãi này, lúc nàng vào trong cung, Xung phi còn tự thân cắt trái cây cho nàng, thậm chí đưa tới tận cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Từ lúc sinh ra cho tới nay, nàng chưa từng hầu hạ ai, bây giờ lại phải hầu hạ tên tiểu bạch kiểm này, làm sao mà không tức cho được, còn sắp phát điên rồi đây.
Hơn nữa càng đáng hận hơn, tên đáng chết này dám làm ra bộ dáng nho nhã lễ độ, đối xử với nàng.
Ngươi có ý gì? Không phải ngươi là cầm thú sao? Khi ngươi nhìn nữ nhân, không phải đều nhìn từ dưới lên trên, từ trước ngực ra đằng sau mông sao?
Bây giờ ngươi lại ra vẻ quân tử, giữ lễ với ta, có ý gì? Ngươi là đang chán ghét ta đó sao?
Xung Nghiêu nói: "Trưởng công chúa điện hạ, huyết thống thật rất kỳ diệu, dung mạo của ngài mang nét đặc trưng của người phương tây, nhưng lúc thần nhìn thấy ngài, liền biết ngài là con của bệ hạ Khương Ly. Thần đã cẩn thận quan sát, đôi mắt của ngài giống với bệ hạ, trong ức vạn người chỉ có một."
Hela kinh ngạc, trưởng công chúa điện hạ là gọi ta sao?
Khi nàng nghe câu nói cuối cùng của Xung Nghiêu, nàng gật đầu, cười nói: "Xung đại nhân mắt sáng như đuốc, từ lúc về phương đông đến nay, ngài là người đầu tiên nhìn ra đôi mắt của hai chúng ta đặc biệt."
Sau đó, Hela đi tới bênh cạnh Thẩm Lãng, để mọi người dễ so sánh đôi mắt của hai người, đôi mắt của nàng quả thật giống với đôi mắt của Thẩm Lãng, đều có nét đặc biệt mà người khác không có.
Đôi mắt của hai người, có màu đậm và sâu hơn, khá giống mắt của một số loài động vật, sáng và thần bí hơn người bình thường.
Xung Sư Sư cẩn thận nhìn, kinh hô: "Thật là vậy, lúc trước ta đã rất tò mò, vì sao mắt của Thẩm Lãng lại như thế, hóa ra bởi vì huyết mạch, nên mắt của hắn không giống người."
Không giống người? Ngươi biết mình đang nói cái gì không?
"Khụ khu..." Xung Nghiêu bất đắc dĩ ho khan, cảm thấy bi quan, về việc chấn hưng gia tộc.
Xung Sư Sư chẳng những có mâu thuẫn với Kim Mộc Lan, còn có mâu thuẫn với Ninh Diễm, hơn nữa bên cạnh bệ hạ vẫn còn một con hồ ly tinh Trương Xuân Hoa đâu.
Con gái của ông ngoại trừ xinh đẹp và mạnh mẽ ra, hầu như hai bàn tay trắng.
Công chúa Dora nói: "Chủ quân, trận tiếp theo chúng ta sẽ đánh với Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các, chúng ta sẽ đánh thế nào? Vẫn đánh như trận chiến vừa rồi sao?" Thẩm Lãng lắc đầu, nói: "Sẽ không, trận kế tiếp sẽ giống như quyết đấu ở phương tây."
Dora công chúa nói: "Như vậy là tốt nhất."
Tiếp đó, Dora công chúa muốn nói lại thôi.
Thẩm Lãng nói: "Có chuyện gì cứ nói."
Công chúa Dora: "Chủ quân, từ khi quân đoàn Amazon thuần phục ngài, chỉ có lần bị Hỏa Thần giáo tập kích là tổn thất lớn nhất. Mà khi đó, ngài liều mạng bảo vệ chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm kích. Nhưng chúng tôi là chiến binh, huấn luyện tàn khốc hơn nữa, cũng không bằng chiến đấu, ngài không cần bảo vệ chúng tôi quá mức, chỉ có chiến đấu, không ngại sinh tử, chúng tôi mới mạnh lên được."
Thẩm Lãng chỉ cười mà không nói, giơ chén rượu lên mời Dora.
Xung Sư Sư nói: "Ngươi nói không sai, trận chiến hôm nay làm cho ta rung động, là một cuộc tàn sát một chiều. Nhưng không có chỗ cho những người học võ như chúng ta, ta cảm thấy mình rất vô dụng."
Xung Nghiêu nghe vậy, để chén rượt lên bàn, nhìn chằm chằm con gái của mình.
Xung Sư Sư kinh ngạc, để tay lên ngực tự hỏi, mình nói nhiều rồi sao?
Thẩm Lãng nói: "Công chúa Dora, trận tiếp theo, là khảo nghiệm của chúng ta."
Trận chiến với Huyết Hồn quân, cũng là trận chiến cuối cùng tại kinh đô.
Bách tính trong kinh đô, tâm tình trầm bổng chập trùng.
Mấy ngày trước, mấy chục vạn quân xuất chinh, bách tính đều nghĩ, Thẩm Lãng xong đời rồi, bởi vì Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quân, đánh thế nào cũng thắng không nổi hơn bốn mươi vạn quân.
Bách tính thầm tính thời gian, chờ tin từ chiến trường, kinh đô rất gần chiến trường, chỉ cách mười mấy dặm mà thôi, cho nên tình hình trên chiến trường, truyền về kinh đô rất nhanh.
Ngày hôm nay, bách tính đều cẩn thận, nghe ngóng tin tức.
Kết quả không cần nghe ngóng.
'Rầm, rầm, rầm, rầm!'
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, kéo dài mấy tiếng đồng hồ, dễ dàng truyền xa mười mấy dặm. Đây là gì? Tiếng sấm sao? Nhưng trời trong xanh, không có mây đen mài!
Chẳng lẽ tiếng nổ từ chiến trường truyền tới?
Rất nhanh sau đó, bách tính chứng kiến một màn đặc sắc, vô số sĩ binh chạy trốn trở về, lúc đầu chỉ có mấy trăm người, sau đó là mấy ngàn người, cuối cùng là mấy vạn người chạy khỏi chiến trường.
Xảy ra chuyện gì? Mới khai chiến mà, sao lại chạy trốn?
Chẳng lẽ Thẩm Lãng đánh thắng rồi? Không thể nào.
Không một ai nghĩ rằng những binh sĩ chạy trốn này là binh sĩ của Thẩm Lãng, bởi vì Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quan, mà binh sĩ chạy trở về kinh đô, con số đã lên tới mười vạn.
Đến khi Chúc Nhung dẫn theo mấy vạn quân quay lại kinh đô, đến lúc này, mọi người mới biết, Thẩm Lãng thật sự đánh thắng rồi.
Bởi vì trong đại quân của Chúc Nhung, có mấy ngàn thương binh, vô số người bị thương, toàn thân đẫm máu, vô số người ủ rũ cúi đầu, đó là bộ dạng của binh sĩ bại trận.