Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 614 - Chương 614: Ninh Thiệu Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 614: Ninh Thiệu hoài nghi nhân sinh Chương 614: Ninh Thiệu hoài nghi nhân sinhChương 614: Ninh Thiệu hoài nghi nhân sinh

 

 

Trong nháy mắt, mấy vạn bách tính vui mừng, nhảy nhót trong lòng, cứ tưởng mình năm mơ, không dám tin đây là sự thật.

 

 

Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quân, lại đánh bại hơn bốn mươi vạn quân trong vòng chưa đến một ngày, hắn làm bằng cách nào?

 

 

Không thể tưởng tượng nổi, lúc hắn ở rể, sáng tạo nhiều kỳ tích, lúc hắn được Việt vương coi trọng, hắn cũng sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, hiện tại hắn xưng đế, vẫn còn sáng tạo kỳ tích như cũ sao?

 

 

Quá trâu bò!

 

 

Bách tính trong kinh đô vui mừng không thôi, nhưng chỉ dám nhảy nhót trong lòng, không dám hoan hô thành tiếng, bởi vì bọn họ biết, trận chiến chưa kết thúc, Huyết Hồn quân còn chưa xuất binh.

 

 

Bên trong vương cung, Ninh Thiệu hoài nghi nhân sinh, không dám tin đôi tai của mình.

 

 

"Thua? Toàn quân thua trận trong một ngày?”

 

 

"Các ngươi đã làm cái gì? Bốn mươi vạn quân, lại đánh không thắng hai vạn quân?"

 

 

Công chúa Ninh La, nói: 'Không phải một ngày, mà là bại trận trong vòng nửa ngày. Chúng ta cũng không phải đánh không lại hai vạn quân, mà là chưa từng chạm tới binh sĩ của Thẩm Lãng, không chém được một đao, không bắn được một mũi tên nào, liền thua."

 

 

Ninh Thiệu lảo đảo ngã ngồi xuống vương tọa, chuyện này đã phá vỡ nhận thức của gã.

 

 

Thế giới này làm sao vậy? Bốn mươi vạn quân, đánh không lại hai vạn quân, còn thua một cách uất ức.

 

 

Thế giới này tại sao lại có người nghịch thiên như thế, hắn sớm nên chết mới đúng.

 

 

Bên trong căn phòng, ba người Ninh Dực, Ninh La, Ninh Thiệu đều im lặng, không một tiếng động, trận chiến này quyết định vận mệnh của chư quốc phía nam.

 

 

Chuyện đó bọn họ không quản được, nhưng... ít nhất... Quyết định vận mệnh của ba người bọn họ.

 

 

Một lúc lâu, Ninh Thiệu hỏi: "Không sư thúc, làm sao bây giờ?"

 

 

Không Tránh đại sư nói: "Chỉ còn cách dựa vào Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết."

 

 

Ninh Thiệu nói: 'Chúc Hồng Tuyết và Thẩm Lãng đánh nhau, kết quả sẽ thế nào?"

 

 

Không Tránh đại sư nói: "Nếu Thẩm Lãng chỉ có số vũ khí bí mật đó, thì hắn sẽ thua, gặp phải Huyết Hông quân, sẽ không có lực chống đỡ chút nào."

 

 

Ninh Thiệu nói: "Huyết Hồn quân mạnh đến vậy sao?"

 

 

Không Tránh đại sư nói: "Mạnh hơn tăng binh của chúng ta nhiều, còn được trang bị loại giáp đao thương bất nhập, hỏa pháo của Thẩm Lãng không làm gì được. Với lại, vũ khí thượng cổ rất nghịch thiên, một khi Huyết Hồn quân dùng chúng, quân đội của Thẩm Lãng sẽ bị tiêu diệt trong chốc lát. Nếu Thẩm Lãng còn vũ khí bí mật khác, mà chúng ta chưa biết, vậy thì khó mà nói."

 

 

"Chuyện tiếp theo không liên quan gì tới chúng ta, chiến trường thuộc về Thẩm Lãng và Chúc Hồng Tuyết. Trận chiến của hai người họ, sẽ là trận chiến quyết định vận mệnh của nhiều người!"

 

 

Mười vạn quân của Ninh Kỳ lâm trận bỏ trốn, cho nên quân lực vẫn còn nguyên vẹn.

 

 

Ninh Kỳ và mấy vị danh tướng nhanh chóng tập hợp các binh sĩ lại, binh sĩ không còn chạy loạn khắp nơi như rắn mất đầu, chỉnh 认 quay về quân doanh.

 

 

Nhưng vẫn còn hai vạn quân, hoảng hốt chạy bừa về phía nam, không biết khi nào mới tập hợp lại được.

 

 

Sau khi tám vạn quân trở về doanh, bọn họ vẫn còn kích thích khó nhịn, ánh mắt tràn ngập chờ mong, bọn họ chạy trốn rất sớm, không biết chiến cuộc thế nào rồi.

 

 

"Không biết bên kia đánh sao rồi?"

 

 

"Không biết Thẩm Lãng thắng, hay Việt quốc thắng”

 

 

Tất cả mọi người lắng tai nghe tiếng nổ ầm ầm, khi bọn họ về tới quân doanh, tiếng nổ dừng lại, làm cho bọn họ không khỏi kinh ngạc.

 

 

Tiếng nổ ngừng rồi, chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc, bệ hạ Thẩm Lãng thắng hay thua?

 

 

Sau đó rất nhanh, bọn họ biết kết quả, bởi vì Chúc Nhung suất lĩnh tàn quân quay về kinh đô.

 

 

Bệ hạ Thẩm Lãng thắng! Nhưng không một ai hoan hô, bọn họ nhìn nhau, đều thấy sự hưng phấn từ trong mắt đối phương, đến mức Ninh Kỳ phải quát lên, bảo bọn họ kiềm chế cảm xúc của mình.

 

 

"Quay về chỗ ở, không ai được rời khỏi cửa nửa bước, tất cả luyện tập quân sự tạm dừng."

 

 

Nói xong, Ninh Kỳ hơi do dự, rời khỏi quân doanh, trở lại Phủ quốc công của mình.

 

 

Vừa về đến nhà, một phu nhân diễm lệ thành thục chạy tới, kinh ngạc hỏi: "Ninh Kỳ! Sao rồi? Trận chiến sao rồi? Thẩm Lãng thắng hay không?" Vị phu nhân này là là Xung phi, năm nay đã năm mươi tuổi, bộ dáng và dung mạo của bà vẫn vô cùng trẻ trung, nhìn như ba mươi tuổi, còn có vẻ diễm lệ phi phàm.

 

 

"Mẫu thân! Lúc này rất quan trọng, người kiềm chế lại, không thể rời khỏi tiểu viện." Ninh Kỳ thấp giọng nói: "Bây giờ chúng ta rất nguy hiểm, phải cẩn thận chó cùng rứt giậu."

 

 

Xung phi tức giận nói: "Ta kiềm chế lâu lắm rồi, Ninh Thiệu dám giết ta hay sao?"

 

 

Tình cảnh của Xung phi từng vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong cung, bà nhiều lần đụng chạm Ninh Thiệu, thậm chí chửi ầm lên.

 

 

Ninh Kỳ mất sức chín trâu hai hổ mới cứu được mẫu thân cay liệt của mình ra khỏi cung, bắt bà phải sống trong một khu tiểu viện, không cho phép bà ra khỏi cửa nửa bước.

 

 

Trong hai năm qua, Ninh Kỳ ra vẻ phục tùng Ninh Thiệu, nhất là khi Ninh Thiệu và Xung gia đối lập nhau, Ninh Kỳ đứng bên Ninh Thiệu, mới bảo vệ được người thân của mình.

 

 

Không thì với cái miệng cay liệt của mẫu thân, sớm đã gặp họa, nhìn Biện phi thì biết, Biện phi đang bị giam trong ngục đâu.

 

 

Ninh Kỳ nói: "Xin người nghĩ tới con, nghĩ tới cháu của người, nói ít mấy câu được không? Tình hình bây giờ rất nhạy cảm, người đàng hoàng lưu lại tiểu viện, không được đi ra ngoài."

 

 

"Đồ vô dụng." Xung phi mắng, tiếp đó bà hỏi: "Huynh trưởng bọn họ, đầu hàng Thẩm Lãng thật sao?"
Bình Luận (0)
Comment