Số đạn pháo này mạnh bao nhiêu, Chúc Nhung biết rất rõ ràng, lực sát thương chỉ có 600maz, đứng cách rất xa, cũng sẽ bị sóng xung kích tổn thương.
Bây giờ ông và Chúc Hoằng Chủ đang đứng trong khoảng cách chưa tới một trăm mét, cực kì nguy hiểm, huống chi nơi đây có không ít đạn pháo.
Chúc Hồng Tuyết nói: "Tổ phụ có thể đi hậu viện chờ kết quả."
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu, nói: "Không cần, có ngươi ở đây, số đạn pháo này chảng là cái gì."
Nói xong, Chúc Hoằng Chủ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh thêm lần nữa: "Làm nổi"
Mười ba tên Huyết Hồn quân rút đại kiếm ra, thân kiếm nóng đỏ bừng, chém xuống đạn pháo.
Trong nháy mắt, thân đạn bị chém nứt.
"Rầm, rầm, rầm, rầm..."
Từng tiếng nổ kinh thiên động, toàn bộ trang viên run rẩy.
Mười ba đám hỏa diễm nổi lên, mảnh đạn bắn ra như mưa, sóng xung kích cực mạnh quét ra.
Đây chính là trang viên của Chúc gia, việc thí nghiệm thế này, nên làm bên ngoài trang viên, tìm chỗ hoang vắng nào đó, nhưng Chúc Hồng Tuyết không quan tâm, đủ thấy tài sản thế tục trong mắt gã không đáng nhắc tới.
Về phần làm cho người trong trang viên sợ hãi, Chúc Hồng Tuyết càng không quan tâm, một bầy kiến hôi mà thôi. Đương nhiên những thứ này đều không quan trọng, Huyết Hồn quân mới quan trọng nhất!
Đạn lựu của Thẩm Lãng mạnh đến mức nào? Bên trong chứa thuốc nổ siêu mạnh, khi nổ tung, trong khoảng cách ba mươi mét, hầu như không còn một ngọn cỏ, người không chết cũng tàn phế.
Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, mặc áo giáp rất dày, còn đỡ không nổi, tăng binh của Thông Thiên tự càng đỡ không được, chỉ có một kết cuộc, bị tạc đến chết.
Người đứng trong khoảng cách nổ vài mét, trực tiếp thịt nát xương tan, thân thể không chỗ nào hoàn chỉnh. Nhưng mà khói bụi tán đi, một màn kinh người xuất hiện.
Một ngàn Huyết Hồn quân đứng tại chỗ như một cây cột trụ, thật chỉnh tê, không bị thương chút nào.
Bên trên áo giáp chỉ có một ít dấu vết nho nhỏ, do mảnh đạn để lại. Chúc Nhung và Chúc Hoằng Chủ đứng cách chỗ đạn pháo không đến một trăm mét, không chỉ mảnh đạn, ngay cả sóng xung kích đều bị chặn lại, không thể bay tới hai người.
Hai người không cảm nhận được cái gì, bởi Chúc Hồng Tuyết tựa như một bức tường thành, ngăn cản hết thảy mọi thứ bay về phía hai người, sóng xung kích tiêu tán vô ảnh vô tung, toàn bộ mảnh đạn rơi xuống đất.
Chúc Nhung kinh ngạc đến ngây người, không dám tin hai mắt của mình.
Ông biết Huyết Hồn quân rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh đến mức này, quá sức tưởng tượng.
Đạn pháo của Thẩm Lãng mạnh không cần phải nói, nhưng đứng gần trong khoảng cách một mét, Huyết Hồn quân không bị chút sứt mẻ, làm sao lại thế, hoàn toàn không đúng lẽ thường.
Áo giáp của Huyết Hồn quân rất kiên cố, đao thương bất nhập? Cho nên đạn pháo và mảnh đạn không thể tổn thương đến mảy may, sóng xung kích cũng không thể làm cái gì? Miễn cưỡng hiểu được.
Nhưng khi phát nổ, sóng xung kích đủ để thổi bay Huyết Hồn quân, coi như hoàn hảo không chút tổn thương, cũng nên bị thổi bay mấy chục mét chứ, vì sao Huyết Hồn quân vẫn đứng một chỗ, không bị lay động chút nào như thế?
Trừ phi lúc đạn phát nổ, sóng xung kích bộc phát, sinh ra lực đẩy cực mạnh, trong lúc đó, Huyết Hồn quân cũng phóng xuất ra một c6 lực đẩy để đối chọi lại, hai cỗ lực đẩy này bằng nhau, nhưng chuyện này quá khó tin.
Thật ra, cách chống lại sóng sung kích tốt nhất, không phải như thế, mà là giống như Không Tránh đại sư, thuận theo sóng xung kích, nước chảy bèo trôi, lấy lực tá lực.
Nhưng Chúc Hồng Tuyết muốn có hiệu quả làm rung động thị giác, mới lựa chọn cách lấy cứng chọi cứng như thế.
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh: "Đao!"
Tức thì có người cầm Mạch Đao siêu cấp đi tới, thanh đao này nặng một trăm tám mươi cân, đưa cho Chúc Nhung.
Chúc Nhung cầm mạch đao di tới trước một tên Huyết Hồn quân, ngưng tụ tất cả sức lực, nâng đao lên chém xuống, nhắm ngay ngực của tên Huyết Hồn quân này.
"Keng!" Một tiếng chói tai, tia lửa bắn ra.
Đôi tay của Chúc Nhung tê rần, mạch đao vỡ tan, chỉ để lại một vết trầy chỗ ngực tên Huyết Hồn quân.
Hiện tại cuối cùng Chúc Nhung đã biết, vì sao đại quân của Biện Tiêu, tộc Sa Man, Đại Kiếp Tự và trăm vạn quân của chư quốc tây vực, đều bị nghiền ép quét ngang. Chi quân đội này quá mạnh, không hổ danh đao thương bất nhập, hoàn toàn làm cho người ta tuyệt vọng, không có loại vũ khí nào đả thương được, đạn pháo của Thẩm Lãng còn không thể thổi bay, quá biến thái.
"Đưa tới!"
Chúc Hồng Tuyết tiếp tục hạ lệnh, hai tên Huyết Hồn quân dẫn tới mấy tên tù binh, nhìn kỹ mới biết, tù binh là Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, mặc áo giáp kiên cố trên người.
"Đứng nghiêm!"
Tù binh Thiết Huyết quân đứng ngoài sáu trăm mét.
"Bắn!"
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh, vài tên Huyết Hồn quân giương cung cài tên, bắn ra. Toàn bộ đều là cung thượng cổ, mũi tên bay ra 100m, lập tức phun ra đuôi lửa màu lam, mũi tên tăng tốc, phóng thẳng đi.
Mất chưa đến hai giây.
"Phốc, phốc, phốc." Tu binh ngã xuống đất mất mạng.
Cách sáu trăm mét, mặc áo giáp kiên cố, bị bắn bể đầu, chết trong một mũi tên, tỷ lệ trúng mục tiêu gần 50%. "Dẫn tới!"
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh, lại có vài tên tù binh bị dẫn tới, khoảng cách lần này đứng ngoài ngàn mét.