"Bắn tên!"
"Vèo, vèo, vèo, vèo..."
Huyết Hồn Quân bắn ra mũi tên thượng cổ, ba giây sau, toàn bộ tù binh ngã xuống đất mất mạng, khoảng cách ngàn mét, tỷ lệ trúng mục tiêu 25%.
Loại cung và mũi tên thượng cổ này, chắc chắn phải có một thiết bị nhắm mục tiêu rất đặc biệt, không thì làm sao lại chính xác đến vậy? Tưa như một khẩu súng bắn tỉa.
Chúc Hồng Tuyết hỏi: "Phụ thân thấy sao?"
Chúc Nhung im lặng thật lâu, mới nói ra một câu: "Thế giới này thay đổi."
Thế giới này đã thay đổi, sau khi nắm giữ văn minh thượng cổ, thế lực siêu thoát huấn luyện ra được chi quân đội siêu cấp này, hoàn toàn đứng trên đỉnh thế giới nhìn xuống, quân đội bình thường không đủ tư cách để so sánh. Qua một lúc lâu, Chúc Nhung hỏi: "Loại cung tiễn thượng cổ này, được trang bị bao nhiêu?"
Chúc Hồng Tuyết nói: "Ba ngàn cây cung, mười vạn mũi tên. Còn có năm mươi cường nỏ thượng cổ, không tiện dùng tại đây, có thể bắn xa và chính xác hơn hỏa pháo của Thẩm Lãng."
Chúc Hồng Tuyết hỏi lại: "Phụ thân thấy sao?"
Chúc Nhung nói: "Nhất định thắng!"
Chúc Hồng Tuyết nói: "Con sẽ giải quyết Thẩm Lãng trong nửa canh giờ, khi đó con sẽ không dừng lại, mà lập tức quay lại tây vực, tiếp tục công việc còn đang dang dở”
Chúc Hồng Tuyết luôn cảm thấy chuyện tại tây vực quan trọng nhất, không đáng lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ vì Thẩm Lãng, không cần tốn công thăm dò đối phương, nhanh chóng giảy quyết cho xong.
"Sáng sớm ngày mai sẽ khai chiến, thuận đường rời đi luôn, phụ thân và tổ phụ không cần đưa tiễn." Chúc Hồng Tuyết nói: "Đúng rồi, bắt sống Thẩm Lãng, hay là giết chết?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Hoàng đế không có ý chỉ gì, chắc là phải giết."
Chúc Hồng Tuyết gật đầu, nói: "Đã hiểu."
Chúc Hồng Tuyết quay đầu muốn đi, không dự định chuẩn bị để chiến đấu, trận này không đáng để chuẩn bị. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, chiến thuật quỷ kế đều phí công, vọt thẳng tới giết sạch là được.
Chúc Hoằng Chủ bỗng nhiên gọi lại: "Cham đã." Chúc Hồng Tuyết quay đầu lại .
Chúc Hoằng Chủ phất tay ra hiệu, Chúc Nhung rời đi.
Chúc Hoằng Chủ hỏi: "Hồng Tuyết, công chúa Ninh Hàn đâu?”
Chúc Hồng Tuyết tram mặc một lúc lâu, nói: "Cơ mật, nàng đang chấp hành nhiệm vụ bí mật."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Bởi vì Thẩm Lãng sao?"
Chúc Hồng Tuyết lắc đầu, nói: 'Không phải, hắn còn chưa xứng!"
Hơi do dự một lát, Chúc Hồng Tuyết nói: "Bởi vì Phù Đồ sơn."
Trong lòng Thiên Nhai Hải các, đại họa lúc này là Phù Đồ sơn, bởi vì... Phù Đồ sơn mới tìm ra một cái di tích quá lớn, thu hoạch cực kì kinh người.
Nếu Thiên Nhai Hải các không tìm cách đối phó, chỉ cần mấy chục năm, sẽ lạc hậu hơn Phù Đồ sơn.
Huống chỉ cái di tích kia ở vùng biển phía nam, cách Thiên Nhai Hải các không xa, há lại cho người khác ngủ ngon trên giường của mình.
Ngày kế.
Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh hai vạn Huyết Hồn quân rời đi, tiến về khu vực săn bắn trước.
Gã không cho bất luận kẻ nào đưa tiễn, thậm chí không để cho Chúc Hoằng Chủ, Chúc Nhung, Ninh Thiệu, Không Tránh đại sư đưa tiễn.
Bởi vì gã cảm thấy mình đang chấp hành một nhiệm vụ nhỏ bé không đáng kể mà thôi, để cho người khác đưa tiễn thì quá buồn cười, huống hồ gã cảm thấy Việt quốc, chưa có ai đủ tư cách đưa tiễn quân đội của gã.
Thế lực siêu thoát và chư quốc thế tục, hoàn toàn sống trong hai thế giới khác nhau, phải giữ khoảng cách, do đó lúc Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh Huyết Hồn quân tới kinh đô, không cho phép ai đến thăm.
Ninh Thiệu nói muốn tới uỷ quyền chỉ huy đại quân, kết quả bị cự tuyệt.
Nhưng vẫn có rất nhiều người đứng trên tường thành kinh đô đưa tiễn, trong đó có đám người Không Tránh đại sư, Ninh Thiệu, Ninh Dụ, Ninh Dực, Ninh La.
Nhìn Huyết Hồn quân lên đường, trong lòng Ninh Dực chua xót từng cơn, lúc trước Ninh Hàn đối xử với Ninh Dực rất tốt, Thiên Nhai Hải các còn phái cao thủ đến bảo vệ, lúc đó Thiên Nhai Hải các không ngạo mạn đến thế. Thậm chí Việt vương, Sở vương và Phù Đồ sơn còn nói chuyện ngang hàng với nhau. Mà bây giờ, Thiên Nhai Hải các, Phù Đồ sơn đều biểu lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng, rạch ra ranh giới với thế tục.
Trong nháy mắt đó, bọn họ xé bỏ bộ mặt khiêm tốn, để lộ ra bộ mặt dối trá của mình.
Bắt đầu từ khi nào? Có lẽ lúc thân phận của Thẩm Lãng bị vạch trần, mấy thế lực siêu thoát đều thay đổi thái độ. Giống như khi ngươi học đại học, trong phòng có một phú nhị đại, các ngươi thường ăn chung ngủ chung, thường chơi bóng rổ với nhau, không cảm thấy xa cách vì thân phận của hai bên, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ. Nhưng mà sau tốt nghiệp, ngươi nhận lời mời của một công ty, thật vất vả trúng tuyển, trở thành nhân viên của công ty đó, phú nhị đại thì trở thành cổ đông của công ty này, làm việc trên tầng cao nhất, có thang máy riêng. Lúc này gặp mặt, hai người chỉ có thể sơ giao, nếu ngươi thức thời, còn có thể nói chuyện thân thiết, ngươi không thức thời thì không còn giao tình cái gì, chỉ để lại cho ngươi tấm lưng to lớn.
Ninh Thiệu nhìn Huyết Hồn quân, tựa như một ngọn lửa, mỗi một binh sĩ, đều mặc áo giáp màu đỏ, không phải màu đỏ thẫm, mà là màu đỏ pha chút màu vàng.