Chi quân đội này rất mạnh, lúc hành quân, thân thể nhẹ như không, bộ pháp nhẹ nhàng đến mức như đang bay trên mặt đất, chứ không phải đạp đất mà đi.
Ninh Thiệu hỏi: "Sư thúc thấy trận chiến này thế nào?"
Không Tránh đại sư nói: "Thẩm Lãng sẽ thua định, đội quân này được trang bị vũ khí thượng cổ, trận chiến sẽ kết thúc trong nửa canh giờ."
Ninh Thiệu nói: "Vậy Thông Thiên tự không còn cơ hội nhúng tay vào Việt quốc rồi?"
Không Tránh đại sư: "Chúng ta vốn xếp cuối trong sáu thế lực siêu thoát, mới quật khởi mấy chục năm mà thôi." Ninh Thiệu nhìn về phía Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung, không khỏi cười lạnh, nói: "Quá ngạo mạn, không cho phép bất luận kẻ nào quan chiến, Chúc gia cũng không được phép tới gần."
Quân đội của Chúc Hồng Tuyết hành quân, tĩnh lặng không một tiếng động, không có tận lực tăng tốc.
Một canh giờ sau, quân đội của gã tiến tới chiến trường.
Phía trước có một nữ chiến binh cưỡi ngựa chạy đến, chính là công chúa Dora.
"Xin hỏi các hạ phải là Chúc Hồng Tuyết không?"
"Là tai"
Công chúa Dora: "Be hạ mời ngươi tham gian trận quyết đấu của hai quân."
Trận quyết đấu này là, để cho hai quân đứng cách nhau mấy ngàn mét, bày ra trận thế của riêng mình.
Không có tường thành, tường trại, chiến hào để phòng thủ.
Hơn nữa phải đợi hai bên lập trận hình xong, mới được hạ lệnh khai chiến.
Không thể đánh lén, đường đường chính chính chém giết nhau, tương tự như quyết đấu của phương tây.
Chúc Hồng Tuyết nhíu mày, không muốn quyết đấu cái gì, Thẩm Lãng chỉ cần phòng thủ doanh trại cho tốt, bố trí vũ khí gì để phòng ngự cũng được, chúng ta hoàn toàn không quan tâm.
Hai quân quyết đầu, cần bố trí trận hình, quá lãng phí thời gian, chúng ta sẽ kết thúc trận chiến trong nửa canh giờ, sau đó dẫn quân quay lại tây vực, vì sao phải phiền toái như vậy?
Chẳng qua quân đội của Thẩm Lãng nhỏ yếu, nhưng hắn dù sao cũng là con của Khương Ly, yêu cầu quyết đấu, đánh một trận chiến vinh dự, không tiện cự tuyệt.
Chúc Hồng Tuyết nói: "Được! Các ngươi nhanh lên, ta không có thời gian."
Công chúa Dora nói: "Quan đội của bên ta bày trận xong rồi, cách đây mười lăm dặm."
Chúc Hồng Tuyết nói: "Ta đã biết, chấp nhận tham gia quyết đấu."
"Cáo từ." Dora công chúa nhẹ giọng nói, sau đó cưỡi chiến mã quay về.
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh: "Tiếp tục hành quân."
Không đến nửa tiếng, Chúc Hồng Tuyết đã nhìn thấy quân đội của Thẩm Lãng, sắp thành hàng chỉnh tề, theo hình dáng của một cái hộp.
Năm trăm khẩu pháo tạo thành trận địa to lớn.
Tám ngàn nữ chiến binh Amazon, bốn ngàn Niết Bàn quân, tám ngàn hải tặc Sketelon, tạo thành mười trận hình. Mấy chục cao thủ võ đạo, đứng xung quanh bảo vệ Thẩm Lãng, không có trung quân.
Cừu Yêu Nhi thống lĩnh quân cánh trái, công chúa Hela thống lĩnh quân cánh phải, tướng quân Lan Phong thống lĩnh pháo binh.
Tuy chỉ có hai vạn quân, nhưng khi triển khai trận hành, kéo dài đến mấy dặm.
Thẩm Lãng cố ý chọn nơi đây làm chiến trường, nhất mã bình xuyên, ở giữa không có chướng ngại nào.
Chúc Hồng Tuyết nhìn quân đội của Thẩm Lãng, phất tay nói: "Bay trận!"
Huyết Hồn quân cực tốc bày ra trận hình, nhanh đến mức độ biến thái, Niết Bàn quân đã đạt đến cảnh giới mấy ngàn người như một người, nhưng khi Huyết Hồn quân bày trận, lại giống như nghệ thuật.
Bọn họ không cần chạy đổi vị trí, mà chỉ cần tiến bước, chậm rãi hành quân về phía trước, trận hình liền biến hóa, tựu như sử dụng ma thuật.
Chỉ mấy phút sau, hai vạn Huyết Hồn quân bày trận hoàn tất.
Năm mươi cường nỏ thượng cổ ở trước trận hình, hai vạn người xếp thành hai mươi trận hình.
Một vạn binh sĩ Huyết Hồn cầm cường cung siêu cấp thông thường, ba ngàn binh sĩ cầm cung thượng cổ, hơn bảy trăm binh sĩ đeo giày thượng cổ và cầm chiến đao thượng cổ. Chúc Hồng Tuyết còn chưa cho Chúc Hoằng Chủ nhìn thấy uy lực của chiến đao thượng cổ và giày thượng cổ, bảy trăm binh sĩ này có thể xem như quân đội đặc chủng, chủ yếu dùng để đánh bất ngờ, có thể đánh xuyên qua trận hình của địch nhân trong nháy mắt, khoảng cách hai ngàn mét, chỉ cần chưa đủ một phút để vọt tới.
Xung Sư Sư cưỡi một thớt hãn huyết bảo mã, vóc dáng bốc lửa, xinh đẹp diễm lệ, mặc áo giáp màu đỏ, cầm chiến đao trong tay, ở bênh cạnh Thẩm Lãng.
Đại Ngốc, Lý Thiên Thu và hơn mười cao thủ võ đạo, còn có cao thủ mạnh nhất của Xung gia, đều ở bênh cạnh Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng! Ta cảm thấy bọn ta đánh không lại Chúc Hồng Tuyết, nhưng ta chí ít sẽ phát huy được chút tác dụng” Xung Sư Sư nói: "Chiến sĩ Xung gia thà chết trên chiến trường, chứ không uất ức trốn sau hỏa pháo, an hưởng thái bình. Tuy ta rất ghét ngươi, nhưng phụ thân của ta nguyện ý chết vì ngươi, ta cũng sẽ thế"
Thế tử Xung gia liếc mắt nhìn sang phụ thân, ý tứ rất rõ ràng, phụ thân mau để muội muội tránh xa bệ hạ Thẩm Lãng ra, không thì sớm muộn gì, gia tộc chúng ta sẽ bị cái miệng gây họa của muội muội hại chết.
Thẩm Lãng làm như không nghe thấy.