Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Đợi Tin

Chương 627: Đợi tin Chương 627: Đợi tinChương 627: Đợi tin

 

 

"Xung Sư Sư, ngươi muốn cái gì? Cha ngươi không nỡ đánh ngươi, ngươi liền nghĩ rằng, ta không đành lòng đánh ngươi sao?" Xung phu nhân tức giận mắng: "Ngươi muốn hại chết cả gia tộc sao?"

 

 

Xung Sư Sư cả giận nói: "Con nói sai cái gì? Con không nói dối, con không thể nói sự thật ra sao?"

 

 

Xung phu nhân mắng: "Ngươi nói bệ hạ làm bẩn ngươi, ngươi làm sao dám?"

 

 

Xung Sư Sư càng tức hơn, quát ầm lên: "Tên cầm thú kia dám làm, tại sao con không dám nói? Hắn là tên hèn hạ, tên hỗn đản, dám làm không dám nhận, đồ tiểu nhân."

 

 

Xung phu nhân không thèm nói nữa, bắt lấy Xung Sư Sư, đè nàng lên cái ghế, cầm thước đánh mông của nàng, quất một hơi mấy chục cây.

 

 

Xung Sư Sư liều mạng giấy dụa, vẫn chạy không khỏi ma trảo của mẫu thân, mông bị quất đến sưng đỏ, tức giận chửi ầm lên.

 

 

"Các người không biết xấu hổ, vì vinh hoa phú quý, lại bán con gái của mình."

 

 

"Xung gia các người, không biết tự làm tự ăn sao? Lần trước muốn gã ta cho Đại Viêm, bây giờ lại hận không thể ném ta lên giường tên rác rưởi Thẩm Lãng kia."

 

 

Nàng mắng càng ác, Xung phu nhân đánh càng nặng tay.

 

 

Xung Nghiêu có chuyện muốn tìm phu nhân thương lượng, vừa đi tới cửa, liền nghe phu nhân của mình đang đánh nữ nhi, không khỏi đau lòng, chạy vào khuyên: "Phu nhân, đánh nhiêu được rồi."

 

 

Xung phu nhân quát: "Mau cút!"

 

 

Xung Nghiêu liền lăn.

 

 

Đánh xong, Xung phu nhân thở phì phò hỏi: "Ngươi biết mình sai chỗ nào không?"

 

 

"Con không sai." Xung Sư Sư nói: "Con không thể nói ra sự thật sao? Tên khốn kiếp kia thật sự làm bẩn con." Xung phu nhân nói: "Cho dù là thật, ngươi cũng không được nói trước mặt bệ hạ, ngươi nên nói sau lưng hắn, âm thầm nói cho tất cả mọi người biết, bệ hạ từng làm bẩn ngươi, vậy hắn mới chịu trách nhiệm, cưới ngươi."

 

 

"22?" Xung Sư Sư ngây người, không dám tin nhìn mẫu thân của mình, thậm chí quên cả cơn đau.

 

 

Thế giới này phức tạp đến thế sao?

 

 

Xung Nghiêu quỳ gối, dập đầu: "Be hạ tha tội, thần có chuyện muốn bẩm." Thẩm Lãng rất nhanh biết chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: "Chuyện gì?"

 

 

Xung Nghiêu nói: "Bệ hạ từng nói, sẽ giết hết người họ Tiết, mà Tiết Lê là con dâu của thần, cho nên..."

 

 

Thẩm Lãng hỏi: "Cho nên thế nào?"

 

 

Xung Nghiêu nói: "Thần tuân theo ý của bệ hạ, từ Tiết Lê, đưa cho bệ hạ xử phạt, nhưng... Từ khi Tiết Lê vào cửa, chưa từng làm sai chuyện gì, còn sinh cho Xung gia một đứa con trai, hai đứa con gái, thần không đành lòng." Cô gái Tiết Lê này, từng có mâu thuẫn với Thẩm Lãng, nàng có hôn ước với Kim Mộc Thông, nhưng lại yêu con trai thứ hai của Xung Nghiêu, còn chạy đến Huyền Vũ hầu phủ từ hôn.

 

 

Có lẽ Tiết Lê không tham mộ hư vinh, bởi vì nàng xuất thân phú quý, nàng và con trai thứ hai của Xung Nghiêu, coi như thanh mai trúc mã, vì thích thủ đô phồn hoa, nàng rất ít sống trong gia tộc, mà sống bênh cạnh Xung phi. Thẩm Lãng từng nói, nhất định để nàng sống không bằng chết, thế giới này, có rất nhiều người ngu và kẻ xấu, cả gia tộc họ Tiết hầu như đều là kẻ xấu, chỉ có Tiết Lê là kẻ ngu.

 

 

Nhưng chỉ cần dáng dấp đủ xinh đẹp, cái ngu của nàng, sẽ biến thành ngốc, biến thành cái đáng yêu, trong mắt của đứa con trai thứ hai kia.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Cô ta đã gả cho Xung gia, không còn là người của Tiết gia nữa."

 

 

Xung Nghiêu dập đầu: "Thần khấu tạ long ân."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Trận chiến này, kết thúc rồi sao?"

 

 

Xung Nghiêu nói: "Đã kết thúc, từ khi Huyết Hồn quân bị diệt, trận chiến vận mệnh này liền kết thúc."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Vậy chúng ta nên làm theo trình tự, ta cần một trọng thần, đi kinh đô, tuyên bố thắng lợi."

 

 

Xung Nghiêu nói: "Thần xin nhận vinh dự này."

 

 

Thẩm Lãng nói: "Ngươi nói cho gia tộc họ Chúc và Ninh Thiệu biết, bọn chúng mau đầu hàng, thả những người liên quan đến ta ra, không đáp ứng, ta sẽ giết hết cả tộc họ Chúc."

 

 

Xung Nghiêu dập đầu: "Thần tuân chỉ."

 

 

Không có tin tức, chính là tin tức tốt.

 

 

Chúc Hồng Tuyết không cho phép bất luận kẻ nào quan chiến, cho nên dù chỉ cách mười mấy dặm, nhưng không một ai biết, trận chiến thế nào rồi.

 

 

Hoặc có người, len lén phái người đi xem, nhưng Chúc Hồng Tuyết đã nói, trong hai mươi dặm, ai dám tới gần, sẽ bị Huyết Hồn quân giết chết.

 

 

Không ai dám bỏ qua những lời này, bởi vì Chúc Hồng Tuyết coi mạng người như cỏ rác, một khi nói thì sẽ làm. Từ khi Huyết Hồn quân rời đi, Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung vẫn đứng tại Huyền Vũ môn, lẳng lặng chờ.

 

 

Quả nhiên mấy giờ sau, chiến trường truyền đến từng tiếng nổ, do pháo của Thẩm Lãng oanh tạc, nhưng chỉ duy trì không đến vài phút, tiếng nổ liền ngừng lại.

 

 

Chúc Nhung đại hỉ, cảm thấy như vậy mới bình thường, tốc độ của Huyết Hồn quân quá nhanh, Thẩm Lãng chỉ bắn được mấy đợi pháo, cuối cùng bị Huyết Hồn quân giết sạch.

 

 

Về sau, chiến trường im lặng, không có âm thanh gì, cũng không có tin tức gì.

 

 

"Phụ thân, chúng ta về thôi, kết thúc rồi.' Chúc Nhung nói: "Hồng Tuyết đã nói, trận chiến sẽ kết thúc trong nửa canh giờ, nhưng chỉ mới hai khắc, trận chiến đã kết thúc rồi. Thẩm Lãng đã chết, Hồng Tuyết đã đi tây vực."
Bình Luận (0)
Comment