Chúc Hoằng Chủ vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích.
Chúc Nhung nhẹ giọng kêu: "Phụ thân!"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chờ thêm."
Chúc Nhung nói: "Một khi Huyết Hồn quân xuất thủ, nhất định trảm thảo trừ căn, cho nên đào binh của Thẩm Lãng, không còn sống để chạy tới kinh đô, thật sự kết thúc rồi."
Chúc Hoằng Chủ vẫn nói: "Chờ thêm"
Chúc Nhung nói: "Hay để con phái người đến chiến trường?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu, nói: 'Không nên."
Chúc Nhung nói: "Vì sao? Hồng Tuyết tuy thống lĩnh Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các, nhưng dù sao cũng là nhi tử của con, lẽ nào con phái người tới chiến trường, Hồng Tuyết thận giết người đó hay sao?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Không nên phái người đi, miễn cho điềm xấu."
Bên trong vương cung.
Ninh Thiệu đang rất xoắn xuýt, hy vọng Thẩm Lãng chết, nhưng lại không cam lòng khi Chúc Hồng Tuyết thắng trận, bởi vì điều này đại biểu cho Chúc gia, từ hôm nay triệt để áp chế gã.
Ninh Thiệu âm trầm nói: "Kết quả tốt nhất, chỉ có Thẩm Lãng và Chúc Hồng Tuyết, liều mạng đồng quy vu tận” Không Tránh đại sư nói: "Không thể nào."
Thư Đình Ngọc gật đầu, tán đồng ý của Không Tránh đại sư: "Đúng vậy, sẽ không."
Tiếp đó, bọn họ cũng nghe tiếng pháo kích từ chiến trường, nhưng chỉ kéo dài hai khắc liền kết thúc.
Ninh Dực kinh ngạc hỏi: "Nhanh vậy sao?"
Không Tránh đại sư nói: "Thẩm Lãng xong rồi."
Thư Đình Ngọc gật đầu, nói: "Thẩm Lãng sẽ chết."
Trong mắt của bọn họ, hỏa pháo của Thẩm Lãng uy mãnh bá đạo, nếu Thẩm Lãng chiếm thượng phong, hỏa pháo sẽ bắn cực kỳ lâu, mà bây giờ chỉ bắn được hai khắc, chứng minh Huyết Hồn quân đang đại khai sát giới. Không Tránh đại sư thở dài, nói: "Từ hôm nay về sau, Việt quốc sẽ trở thành lãnh địa của Chúc gia, trở thành chỗ của Thiên Nhai Hải các độc đoán, Thông Thiên tự và hội Ẩn Nguyên không còn cơn hội nhúng chàm.”
Thư Đình Ngọc nói: 'Huyết Hồn quân quả nhiên mạnh mẽ, Thẩm Lãng nghịch thiên như thế, lại chỉ chống đỡ được hai khắc, liền rơi vào kết cuộc huỷ diệt."
Da mặt Ninh Thiệu giật giật, chẳng lẽ từ hôm nay về sau, mình phải co rúc trước Chúc Hoằng Chủ, gọi lão già kia một tiếng tổ phụ sao? Thật không cam lòng. Nhưng cuối cùng vẫn còn tốt, chí ít Thẩm Lãng xong đời.
Ninh Thiệu hỏi: "Thẩm Lãng xong rồi, giữ lại đám dư nghiệt kia, không còn tác dụng nào, giết hết được chưa?” Thư Đình Ngọc nói: "Thẩm Lãng xong, những người kia cũng nên chết."
Sau đó, Thông Thiên tự và hội Ẩn Nguyên phái ba đợt thám tử đi chiến trường, tìm tòi kết quả.
Nhưng không một ai trở về.
Thư Đình Ngọc cười lạnh nói: "Tên Chúc Hồng Tuyết kia quả thận độc ác, nói giết liền giết, kết quả đã xác định, không có chuyện gì ngoài ý muốn."
Trời lặng về tây.
Trên tường thành kinh đô, Chúc Hoằng Chủ lang lặng đứng chời, nhìn mặt trời lặng nơi chân trời.
Chúc Nhung nói: "Phụ thân, trở về thôi."
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu.
Chúc Nhung nói: "Phụ thân, trận chiến sớm đã kết thúc, Huyết Hồn quân đã đi xa. Có người phái thám tử đến chiến trường, nhưng không ai trở về, Hồng Tuyết đã nói, ai dám đến gần chiến trường, sẽ giết chết bất luận tội." Chúc Hoằng Chủ nhìn chung quanh, thấy rất nhiều người, đều đang nhìn về phía nam.
Bách tính đang đợi kết quả, kiên nhẫn mà đợi, tràn ngập chờ mong, lại tràn ngập sợ hãi.
Không một ai lên tiếng, nhưng mọi người đều mong đợi Thẩm Lãng sẽ thắng.
Nhưng mà không có tin tức từ chiến trường, lòng người dần lạnh xuống theo thời gian.
Lẽ nào bệ hạ Thẩm Lãng thua rồi, ông trời không có mắt thật sao?
Quả nhiên không sợ tuyệt vọng, chỉ sợ nhất khi hy vọng, rồi lại tuyệt vọng, từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Không biết vì sao, trong đầu Chúc Hoằng Chủ vang lên thanh âm của Ninh Nguyên Hiến.
Mặt trời lặng xuống, chưa chắc sẽ không mọc lên nữa, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, làm việc gì cũng đừng nên làm quá, nên chừa lại cho mình đường lui.
Khi về già, con người thường trở nên mê tín, Chúc Hoằng Chủ đang đợi cái gì, ông muốn đợi tin tức từ chiến trường sao. Không phải, ông muốn đợi mặt trời lặng nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Bởi vì Khương Ly đại biểu cho mặt trời, Thẩm Lãng đại biểu cho hy vọng, nếu trận này hắn thắng, hắn sẽ biến thành mặt trời mới, bây giờ mặt trời đã lặng, tin tức vẫn chưa có, đó là một điềm tốt.
Chúc Hoằng Chủ hỏi: "Mặt trời lặng rồi sao?"
Chúc Nhung gật đầu: "Vâng."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Đến lúc về nhà rồi."
Sau đó, mấy trăm võ giả bảo vệ Chúc Hoằng Chủ và Chúc Nhung, rời khỏi Huyền Vũ môn, trở về nhà.
Về đến nhà.
Chúc Hoằng Chủ thở dài nói: "Trò khôi hài này cuối cùng kết thúc, mọi chuyện trở lại quỹ đạo."
Chúc Nhung nói: "Chúng ta xử lý Ninh Thiệu không?”
Chúc Hoằng Chủ nói: "Không vội, Ninh Thiệu là tên điên, Thẩm Lãng chết, Ninh Thiệu sẽ nhịn không được, mà làm một ít chuyện điên cuồng, hãy để cho tên điên đó làm xong, miễn cho tay của chúng ta bị dơ."
Chúc Nhung nói: "Phụ thân thấy Ninh Nguyên Hiến giả điên hay bị điên thật?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Là giả! Nhưng sẽ không giả được lâu nữa. Thẩm Lãng chết, hy vọng của ông ta cũng sẽ chết, đám người Ninh Chính, Biện Tiêu, Trương Xung sẽ mất hết hy vọng, ngồi chờ chết."