Ngay lúc này, một thanh am quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, chính là tên gián điệp Hắc Kính Ti kia.
"Chúc Hoằng Chủ đại nhân, có cố nhân muốn gặp ngài."
Chúc Hoằng Chủ biến sắc, khuôn mặt tái nhợt, hầu như thở không nổi.
Một lúc sau, Trấn Tây hầu Xung Nghiêu xuất hiện trước mặt Chúc Hoằng Chủ, khom người nói: "Chúc tướng, từ lúc từ biệt đến giờ vẫn khỏe chứ? Ồ, ngài sao vậy?"
Chúc Hoằng Chủ đang run rẩy.
Khuôn mặt của Chúc Nhung cũng tái nhợt, vẫn cố gắng cười hỏi: "Có chuyện gì? Thẩm Lãng chết rồi, nên Xung hầu muốn quay đầu đổi chủ nhân sao?"
Xung Nghiêu khí định thần nhàn nói: "Trận chiến đã kết thúc, hai vạn Huyết Hồn quân bị diệt, bệ hạ Thẩm Lãng toàn thăng, lệnh cho ta đến đây truyền chỉ, Chúc gia không muốn bị diệt tộc, thì lập tức đầu hàng"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Chúc Nhung quát ầm lên: "Ngươi đang nằm mơ sao, nói sỉ nói mộng cái gì, Huyết Hồn quân mạnh như thế, làm sao lại thua?"
Xung Nghiêu nói: "Đây là cờ của Huyết Hồn quân, còn đây là bội kiếm của Chúc Hồng Tuyết, nhưng chỉ còn lại chuôi kiếm mà thôi, chắc Chúc đại nhân nhận ra hai vật này."
Chúc Hoằng Chủ nhìn lá cờ của Huyết Hồn quân năm trên bàn, lại nhìn sang chuôi kiếm của Chúc Hồng Tuyết, toàn thân run rẩy dữ dội, tựa như triệu chứng khi mắc bệnh Parkinson.
Tiếp đó, ông hô hấp càng ngày càng to, như thể lên cơn hen suyễn.
"Phù, phù, phù..." Ông phải dùng hết sức để hô hấp, mới giảm bớt cảm giác hít thở không thông.
Hô hấp như thế một lúc lâu.
"Phèo..." Chúc Hoằng Chủ chợt há miệng phun ngụm máu đen, té ngã xuống đất.
"Phụ thân, phụ thân!"
Vội vàng đỡ Chúc Hoằng Chủ lên, Chúc Nhung muốn gọi người đến, nhưng chợt ngậm miệng lại, không thể để cho người khác chứng kiến việc này.
Chúc Nhung liều mạng vỗ lưng Chúc Hoằng Chủ, đưa nội lực vào, trợ giúp ông hô hấp, nhưng bản thân Chúc Nhung, cũng đang đầu choáng mắt hoa, từ lúc sinh đến bây giờ, chưa từng bị đả kích như thế này.
Không phải Chúc Nhung thua không nổi, mấy năm qua, Chúc Nhung thua rất nhiều lần, nhất là trận chiến của Ninh Dực và vua Căng, hầu như đoạn mất tiền đồ của Chúc gia, nhưng vẫn không nghe rợn cả người như lúc này. Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải các, hầu như vô địch, quét ngang tây vực, tàn sát trăm vạn quân.
Chúc Nhung không biết liên quân của chư quốc tây vực mạnh bao nhiêu, nhưng Chúc Nhung biết tăng binh của Đại Kiếp tự mạnh đến mức nào, cuối cùng vẫn bị Huyết Hồn quân tàn sát.
Bây giờ Huyết Hồn quân bị Thẩm Lãng đánh bai? Chúc Nhung không tin, tuyệt đối không tin.
Chủng Nghiêu hỏi: "Chúc đại nhân không tin sao?”
Chúc Nhung kiên quyết không tin, dù cho nhìn thấy cờ của Huyết Hồn quân và bội kiếm của Chúc Hồng Tuyết. Xung Nghiêu nói: "Nơi đây cách chiến trường mười mấy dặm mà thôi, ngài đi xem thì biết, binh sĩ của bệ hạ còn đang thu thập thi thể của Huyết Hồn quân, ngài không nên phái trinh thám đi, mà nên đích thân đi. Bây giờ chiến trường bị phong tỏa, trinh thám đi thì chỉ có chết."
Chúc Hoằng Chủ tỉnh lại, yếu ớt nói: "Chúc Nhung... Mau... Mau đi xemI"
Chúc Nhung gật đầu: "Vâng!"
Xung Nghiêu nói: "Chúc đại nhân phải nhớ, không nên cho người khác biết, tuyệt đối bảo mật kết quả."
Một khắc sau, Chúc Nhung lặng lẽ rời kinh đô, chạy như điên về phía chiến trường.
Chiến trường vốn gần kinh đô, chỉ cần một canh giờ liền tới.
Vừa đến noi, Chúc Nhung nhìn thấy lá cờ của Huyết Hồn quân, nhìn thấy năm binh sĩ Huyến Hồn, đang giương cung cài tên, lạnh lùng quát: "Mau cút! Không thì giết chết bất luận tội."
Chúc Nhung đại hỉ, Huyết Hồn quân thắng rồi, không thì sau lại khống chế chiến trường.
Xung Nghiêu có ý gì?
Đáng tiếc Chúc Nhung không phải kẻ ngu, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, liền bị bóp nát.
Ông hô lớn: "Ta là Chúc Nhung."
"Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo."
Năm Huyết Hồn quân bỗng nhiên bắn tên.
Một màn kinh diễm không gì sánh được xuất hiện, năm nhánh tên bay trên không trung, phun ra đuôi lửa màu lam, bay ra xa ngàn mét.
Cung tiễn thượng cổ, phun ra đuôi lửa, như lưu tinh trên bầu trời đêm.
"Phốc, phốc, phốc..."
Một lát sau, tiếng kêu rên thảm thiết truyền đến, mấy tên trinh thám bị bắn chết.
Cung tên thượng cổ sao lại dùng được rồi?
Bởi vì Thẩm Lãng đã sửa thiết bị phát ra năng lượng, cho nên cung tên thượng cỗ khôi phục tác dụng.
Làm như thế, mới giống Huyết Hồn quân thăng trận, đám binh sĩ Huyết Hồn này, do binh sĩ của Thẩm Lãng mặc áo giáp của Huyết Hồn quân, giả trang mà thành, hắn chuẩn bị bay để giết người.
"Mời Chúc Nhung đại nhân!"
Chúc Nhung được cho qua, tiến vào bên trong chiến trường, khi đi được mười mấy dặm, Chúc Nhung dừng lại, bởi vì hai chân của ông đang run rẩy, không cách nào đi tiếp.
Ông nhìn thấy áo giáp của Huyết Hồn quân chồng chất như núi, nhìn thấy thi thể Huyết Hồn quân bị chất lên xe ngựa chở đi.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng ông tan biến, Huyết Hồn quân chẳng những thua, còn bị giết sạch.
"Chúc Nhung đại nhân tới rồi sao?" Xung Ngạc chào đón: "Ngài muốn gặp bệ hạ không?"
Chúc Nhung không muốn gặp, bởi vì Thẩm Lãng rất tiểu nhân, hắn thắng rồi sẽ khiêm tốn? Không, không, không thể nào, hắn nhất định sẽ đắc ý rung đùi, nhưng Chúc Nhung không thể không đi gặp.
Quả nhiên, Chúc Nhung đoán không sai.
Vừa đi vào doanh, liền nhìn thấy Thẩm Lãng mặc cẩm phục, đội kim quan, ngã lưng dựa vào ghế, ôm một mỹ nhân vào trong lòng, lười biếng nhìn ông đi vào, bộ dạng hôn quân, căn bản không cần phải diễn.