Thẩm Lãng cười lạnh, nói: "Chuc Nhung đại nhân, ngài khỏe chứ? Aiil Ba năm hà đông, ba năm hà tây, ngài chưa từng nghĩ tới đúng không? Hai năm trước, ta chật vật chạy trốn, lúc đó các ngươi lên đời, một người làm quan cả họ được nhờ, nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy mình có ngày hôm nay, đúng không?"
Trong lòng Chúc Nhung đau như cắt, nhưng cũng không nhịn được mà phẫn nộ, Thẩm Lãng, tên tiểu nhân nhà ngươi, có thể diễn cho nét mặt bớt giả tạo một chút được không?
Một lúc lâu sau, Chúc Nhung khàn khàn nói: "Chúc Hồng Tuyết đâu?"
Thẩm Lãng nói: "Đi rồi, trở về Thiên Nhai Hải các."
Chúc Nhung không khỏi kinh ngạc, ông hiểu rất rõ, Chúc Hồng Tuyết cực kì coi trong danh dự, kiêu ngạo tới cực điểm, nhất định không chạy trốn, một khi bại, chỉ có bị giết hoặc bị bắt.
Thẩm Lãng nói: "Chúc Nhung đại nhân, Chúc Hồng Tuyết là con của ngươi thật sao?"
Sắc mặt Chúc Nhung kịch biến, quát lớn: "Hồng Tuyết là con của ta, không một ai thay đổi được chuyện này." Thẩm Lãng nói: "Tên kia và Đại Ngốc giống nhau, đều do Khương Ly bồi dưỡng ra, Chúc Nhung ngươi chưa có tư cách sinh ra đứa con có huyết mạch mạnh như thế."
Chúc Nhung nói như chém đinh chặt sắt: "Không có bằng chứng, Thẩm Lãng đại nhân đừng nên nói lung tung, Chúc Hồng Tuyết là con của ta, đó là sự thật, những năm qua, là bằng chứng rõ ràng nhất."
Đây đối với Chúc Nhung, thậm chí đối với gia tộc họ Chúc tại Việt quốc, đây là việc quan trọng nhất. Trận quyết chiến này, bọn họ thua, hậu quả đương nhiên đáng sợ, Chúc gia sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nhưng còn chưa đến lúc tuyệt vọng, bởi vì Thiên Nhai Hải các vẫn còn, hai vạn Huyết Hồn quân bị giệt, đối với Thiên Nhai Hải các mà nói, hoàn toàn không đáng kể.
Cho nên chỉ cần địa vị của Chúc Hồng Tuyết tại Thiên Nhai Hải các bất động, Chúc gia sẽ còn hi vọng, mà một khi thân phận của Chúc Hồng Tuyết bị vạch trần, Chúc gia sẽ triệt để xong đời.
Thẩm Lãng cười nhạt nói: "Sự thật sớm muộn gì cũng sẽ phơi bày ra trước ánh sáng mà thôi."
Thẩm Lãng nhịn không được hôn lên chân của mỹ nhân tuyệt sắc, sau đó lại lười biếng tựa vào cái eo thon nhỏ của nàng.
Thẩm Lãng hỏi: "Chúc đại nhân là người thông minh, chắc ngài biết mục đích của ta rồi?"
Chúc Nhung đương nhiên biết, Thẩm Lãng để cho người giả trang thành Huyết Hồn quân, phong tỏa toàn bộ chiến trường, chỉ vì mê hoặc đám người Ninh Thiệu mà thôi.
Nếu tin tức Thẩm Lãng thắng trận truyền đi, tên điên Ninh Thiệu kia, sẽ làm ra chuyện gì, khó mà nói được. Thẩm Lãng lại hỏi: "Chúc đại nhân sẽ phối hợp sao?"
Chúc Nhung cay đắng nói: "Sẽ phối hợp."
Thẩm Lãng hỏi: "Sẽ diễn kịch với chúng ta sao?"
Chúc Nhung khổ sở nói: "Sẽ làm."
Thẩm Lãng nói: "Ta còn một điều kiện."
Chúc Nhung nói: "Thẩm Lãng đại nhân, ai cũng có thể đầu hàng, chỉ có Chúc gia không thể đầu hàng, chúng ta có thể bị giam trong ngục, bị lưu vong, nhưng tuyệt đối sẽ không đầu hàng."
Thẩm Lãng nói: "Nha đầu Chúc Nịnh thành hôn chưa?"
Chúc Nhung nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, thật sự không thể nào hiểu nổi Thẩm Lãng, một đại nhân vật như ngươi, tại sao lại một mực để bụng chuyện nhỏ nhặt kia?
Thẩm Lãng nói: 'Kim Mộc Thông nhà ta chưa lập gia đình, hai người rất xứng đôi."
Chúc Nhung khom người nói: 'Cáo từ."
Thẩm Lãng cười nói: "Chúc đại nhân đi thong thả, vì an toàn của ngài, ta sẽ phái mấy trăm Huyết Hồn quân hộ tống ngài trở về gia tộc."
Lúc Chúc Nhung rời khỏi chiến trường, quân đội của Thẩm Lãng vẫn còn đang đùa giỡn diễn trò, bọn họ cầm cung tiễn thượng cổ, điên cuồng bắn tên.
Rất nhiều người đến đây kiểm tra, có người của Ninh Thiệu, người của Ninh Dực, còn có người của hội Ẩn Nguyên, mà Huyết Hồn quân giả mạo, mỗi lần bắn đều không giết sạch, để cho một hai người chạy trốn, trở về báo tin.
Chúc Nhung trở lại phủ ngay trong đêm, mấy trăm Huyết Hồn quân cũng tiến vào trang viên của gia tộc họ Chúc, nếu đám người Chúc Nhung không nghe lời, bọn họ sẽ động thủ, giết sạch cả nhà họ Chúc.
Chúc Nhung run rẩy gọi: "Phụ thân."
"Không cần nói." Chúc Hoằng Chủ khoát tay, nghỉ ngơi mấy giờ qua, lúc này ông đã tỉnh táo lại, dan dần tiếp nhận kết quả đáng sợ này.
Hai tay ông ta run rẩy nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thậm chí cảm thấy ông trời đối xử với mình quá tàn nhẫn, đã hơn tám mươi tuổi rồi, vì sao còn phải để ông ta gặp hai lần đả kích lớn như vậy.
Một lúc lâu sau, Chúc Hoằng Chủ mới nói với Xung Nghiêu: "Xung hầu, quả nhiên ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây, hiện tại phong thủy lại xoay về phía gia tộc họ Xung các ngươi rồi."
Xung Nghiêu đáp: "Chúc tướng nói đùa, tương lai còn dài, trận quyết chiến này tuy vĩ đại, nhưng đối với bệ hạ mà nói chỉ mới là bắt đầu. Chúc tướng hỏi ta có vui hay không, ta sẽ trả lời mình đang rất vui. Nhưng ngài hỏi ta có đắc ý hay không? Ta xin trả lời, mình không đắc ý chút nào, gia tộc của ta, sẽ đi theo bệ hạ, dù cho phía trước có là thiên đường, hay là địa ngục, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác."