Đây là lời thật lòng của Xung Nghiêu, cũng là điều mà Chúc Hoằng Chủ nghĩ trong lòng, Chúc gia không thể đầu hàng, Thẩm Lãng biết rõ điều này, cho nên chưa bao giờ mở miệng chiêu hàng.
Thiên Nhai Hải các còn đó, Chúc gia làm sao lại đầu hàng?
Xung Nghiêu nói tiếp: "Ngày mai xin nhờ Chúc tướng, Ninh Nguyên Hiến, Ninh Chính không thể bị chút tổn thương nào, Ninh Thiệu, Ninh Dực, Ninh La, Thư Đình Ngọc đều phải sa lưới, việc này cần Chúc tướng phối hợp."
Chúc Hoằng Chủ run rẩy nói: "Nếu ta phối hợp, Chúc gia sẽ thân bại danh liệt."
Xung Nghiêu thản nhiên nói: "Ngài chỉ mắc mưu của bệ hạ mà thôi, ngài cũng là người bị hại. Hơn nữa, thân bại danh liệt, dù sao cũng tốt hơn bị giết toàn tộc, ngài thấy đúng không?”
Lời nói của Xung Nghiêu nhẹ nhàng như như gió thoảng mây bay, nhưng lại ẩn chứa lực lượng như sấm rền sét đánh. Thẩm Lãng đã nói muốn giết sạch cả nhà, thì nhất định sẽ không chừa một ai.
Xung Nghiêu lại nói tiếp: "Bây giờ muốn chạy trốn, e là không kịp nữa rồi."
Chúc Hoằng Chủ run rẩy nói: "Lão hủ... Lão hủ biết phải làm sao."
Xung Nghiêu nói: "Vậy tiếp theo, còn một số chỉ tiết muốn bàn bạc cùng Chúc tướng, để đảm bảo vở kịch ngày mai được diễn cho thật tròn vai. Chúc Nhung đại nhân, ngài cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, tin chắc Ninh Thiệu sẽ phái người đến đây sớm thôi."
Trong vương cung.
Ninh Thiệu cũng nhận được tin tức về việc Thẩm Lãng đại bại. Bọn họ phái đi hơn trăm trinh thám, phần lớn đều bị giết sạch, trúng tên của Huyết Hồn quân mà chết.
Kết cục đã được định đoạt, Huyết Hồn quân đại thắng, Thẩm Lãng toàn quân bị diệt.
Thông Thiên tự Không Tránh đại sư thở dài nói: "Thông Thiên tự phải dừng lại thôi. Ninh Thiệu, ngươi nên đến Chúc phủ một chuyến."
Mặt mày Ninh Thiệu co giật, nhìn về phía Ninh Dực, hỏi: "Lúc ngươi đi Chúc phủ cầu hôn, có cảm giác gì?"
Ninh Dực đáp: "Còn có cảm giác gì nữa? Ngày đó thần phải nhãn nhịn chịu nhục. Bệ hạ, chuyện này dù sao cũng là một tin tốt, Thẩm Lãng mới là kẻ thù sống còn của chúng ta, hắn chết chúng ta nên vui mừng mới đúng." Ninh Thiệu lẩm bẩm: "Vui mừng, đúng là nên vui mừng."
Không Tránh đại sư nói: "Hiện giờ phải lập tức đến Chúc phủ, bày tỏ thái độ khiêm nhường của ngươi." Ninh Thiệu chau mày: "Chẳng lẽ bọn họ còn dám làm chuyện phế lập vương hay sao?"
Lời này vừa ra, trong lòng Ninh Dực không khỏi hưng phấn, nếu Chúc gia phế bỏ Ninh Thiệu, vậy Ninh Dực ta sẽ có cơ hội sao? Ta chính là một vương tử biết nghe lời nhất.
Không Tránh đại sư nói: "Nếu ngươi làm cho bọn họ cảm thấy, không thể khống chế, vậy thì khó mà nói trước cái gì. Trời vừa sáng, ngươi liền đi bái kiến Chúc Hoằng Chủ, bày tỏ sự khiêm nhường, để qua bình minh thì không tốt."
Canh năm, cuối giờ Dần.
"Thiệu nhi bái kiến tổ phụ." Ninh Thiệu cung kính hành lễ.
Hai mắt Chúc Hoằng Chủ lim dim buồn ngủ, ôn hòa nói: "Be hạ, có chuyện gì ngài cứ sai người đến báo một tiếng, lão thần lập tức vào cung yết kiến, nào có đạo lý quân vương đi gặp thần tử thế này."
Ninh Thiệu vội nói: 'Không được, không được, không thể nói như vậy. Đây không phải quân vương đi gặp thần tử, mà là tôn nhi đến thăm tổ phụ."
Chúc Hoằng Chủ cười nói: "Be hạ có lòng là tốt, nhưng lễ nghi quân thần vẫn nên giữ cho trọn. Sau này bệ hạ chớ nên làm vậy nữa."
Sau đó, hai người lại thân thiết hàn huyên một lúc lâu, Ninh Thiệu nhịn không được hỏi: "Huyết Hồn quân đại thắng, chuyện này con đã rõ. Không biết kết cuộc của Thẩm Lãng ra sao rồi?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Ngày mai, Huyết Hồn quân sẽ tiến vào kinh đô, làm lễ tuyên bố kết thúc trận chiến này, chính thức dâng thủ cấp của Thẩm Lãng cho bệ hạ. Chuyện bắt đầu từ Việt quốc, cũng nên kết thúc tại Việt quốc."
Lời này vừa dứt, trong lòng Ninh Thiệu vừa phấn chấn lại có chút hụt hãng.
Thẩm Lãng chết rồi sao? Bị chém đầu?
Thật đáng tiếc! Ninh Thiệu vốn muốn tự tay hành hạ Thẩm Lãng sống không bằng chết, không ngờ Chúc Hồng Tuyết lại trực tiếp chém đầu của hắn rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, không thể tự tay giết Thẩm Lãng, nhưng được tận mắt chứng kiến đầu của hắn bị thị chúng, cũng hả giận.
Ninh Thiệu chần chừ hỏi "Vậy Chúc Hồng Tuyết đại nhân..." Chúc Hoằng Chủ đáp: 'Đã đi rồi, ngày mai chỉ có ba ngàn Huyết Hồn quân vào kinh đô, cử hành nghi thức dâng thủ cấp cho bệ hạ. Vì vậy, mong bệ hạ hãy chuẩn bị chu toàn."
Ninh Thiệu cười to, nói: "Tôn nhi nhất định chuẩn bị thật chu đáo. Toàn thể văn võ bá quan, tất cả quyền quý đều phải có mặt, cùng nhau chứng kiến thời khắc trọng đại này. Đương nhiên, còn có phụ vương của tôn nhi nữa, người ngày đêm mong nhớ Thẩm Lãng, nhất định phải để người được tận mắt nhìn thấy. Cả những kẻ phản nghịch đi theo Thẩm Lãng, đều phải chứng kiến thời khắc này. Bọn chúng sẽ biết hy vọng bị đạp đổ, từ thiên đường rơi xuống địa ngục là cảm giác gì."
Chúc Hoằng Chủ chỉ cười mà không nói, loại lời cay nghiệt này, ông ta sẽ không bao giờ nói ra khỏi miệng. Ninh Thiệu lại nói: "Tổ phụ, có một việc tôn nhi vẫn chưa biết nên quyết định thế nào."
Chúc Hoằng Chủ đáp: "Be hạ chớ nên nói thế, ngài là Việt vương, mọi việc đều do ngài quyết định."
Ninh Thiệu nói: "Thẩm Lãng đã chết, vậy những tàn dư kia, nên giữ lại không? Hay là trừ khử hết, miễn cho lãng phí mồ hôi nước mắt của bá tánh Việt quốc?"
Chúc Hoằng Chủ cười nói: "Lão thần vẫn là câu nói đó, tất cả đều do bệ hạ định đoạt!"
Ninh Thiệu gật đầu: "Tôn nhi đã hiểu!"