Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 639 - Chương 639: Thoái Vị

Chương 639: Thoái vị Chương 639: Thoái vịChương 639: Thoái vị

 

 

Thẩm Lãng hô lớn: "Lê Chuẩn, Lê Chuẩn”

 

 

Lát sau, một thân ảnh chạy nhanh vào, bước chân hơi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.

 

 

Đây là đại thái giám Lê Chuẩn năm nào, gân mạch bị cắt đứt, võ công gần như mất hết, miễn cưỡng đi lại được. Lê Chuẩn chạy đến trước Thẩm Lãng và Ninh Nguyên Hiến, quỳ xuống dập đầu, nói: "Hai vị bệ hạ, lão nô có mặt." Khuôn mặt gầy gò của Lê Chuẩn, nở nụ cười toe toét, đầy thương tích, còn khó coi hơn khóc.

 

 

Thẩm Lãng giơ ba ngón tay, nói: "Ba vị, là ba vị bệ hạ."

 

 

Đại thái giám Lê Chuẩn vội vàng tát vào mặt mình một cái, nói: "Đúng, đúng, lão nô hồ đồ, là ba vị bệ hạ."

 

 

Sau đó, Thẩm Lãng đẩy xe lăn, đưa Ninh Nguyên Hiến về phòng nghỉ ngơi.

 

 

Ninh Nguyên Hiến không muốn lưu lại đại điện không phải vì mệt, mà để thể hiện ông đã thoái vị, không cần phải quản trăm công nghìn việc nữa, chỉ chờ an hưởng tuổi già, dạy dỗ cháu chắt.

 

 

Lúc Thẩm Lãng về đến phòng, Tô phi đang ngồi ngẩn người, vừa ngây dại vừa không ngừng lau nước mắt, không ngừng khóc thút thít.

 

 

Cửa phòng mở ra, bà muốn quỳ xuống theo bản năng, bà thật sự rất sợ Ninh Thiệu, tên cầm thú đó.

 

 

Nhưng ngay sau đó, bà nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn tỉnh táo, lại nhìn thấy Thẩm Lãng đứng sau lưng ông, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

 

 

Bà đưa tay lên dụi dụi hai mắt, cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác, hoặc đang nằm mơ.

 

 

Thẩm Lãng nhìn Tô phi, trong lòng phức tạp, thế giới này đúng là tạo hóa trêu người.

 

 

Trước kia, Tô phi và Tô Nan đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn, vậy mà hai năm qua, Tô phi lại là người chăm sóc Ninh Nguyên Hiến.

 

 

Tuy bà không dám chống lại Ninh Thiệu và Ninh Dực, nhưng vẫn chăm sóc Ninh Nguyên Hiến rất chu đáo, chí ít không để ông sống trong bẩn thỉu, còn Tô Nan thì một lòng đi theo vua Căng, vì Thẩm Lãng mà chiến đấu. Thẩm Lãng nhẹ giọng nói: "Tô mẫu phi, hai năm qua người vất vả rồi."

 

 

Tô phi liên tục lắc đầu, sau đó nhịn không được nữa, nước mắt tuôn rơi.

 

 

Ninh Nguyên Hiến nói: "Tô phi, ta đói rồi, nàng nấu cơm đi." "Vâng, vâng, vâng." Tô phi lại liếc nhìn Ninh Nguyên Hiến một cái, sau đó mới đi về phía nhà bếp.

 

 

Bà vẫn luôn nghi ngờ Ninh Nguyên Hiến giả điên giả dại, nhưng một năm sau thì bà không nghi ngờ nữa, thật sự tin Ninh Nguyên Hiến bị điên rồi, bởi vì bất kể lúc nào, ông cũng đều biểu hiện ra vẻ ngốc nghếch.

 

 

Ngay cả trước mặt mình, cũng không hề để lộ sơ hở nào.

 

 

Thẩm Lãng ngoắc tay nói: "Mang vào đây."

 

 

Lát sau, mấy nữ tỳ bưng vào một thứ gì đó trong suốt.

 

 

Thẩm Lãng muc một miếng, đút cho Ninh Nguyên Hiến.

 

 

"Cái gì đây, lạnh lạnh, mềm mềm, ngon quá, ngon quá." Ninh Nguyên Hiến vui mừng reo lên như một đứa trẻ, giống như lần đầu tiên được ăn đồ ngon vậy.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Đây là thứ con đặc biệt làm cho người, kem trái cây!"

 

 

Tiếp đó, Thẩm Lãng lấy ra một bức tranh từ trong ngực, mở ra trước mặt Ninh Nguyên Hiến.

 

 

Người trong tranh chính là Ninh Nguyên Hiến, hơn nữa còn là Ninh Nguyên Hiến của hai ba năm trước, anh tuấn, trẻ trung, uy vũ, oai phong lãm liệt.

 

 

Tuy nét vẽ rất non nớt, nhưng khí chất của Ninh Nguyên Hiến lại được khắc họa rất sống động, toát ra từ trang giấy, khiến cho ông chỉ vừa liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là mình, còn chìm đắm trong hồi ức.

 

 

Bức tranh này không phải do Thẩm Lãng vẽ, mà do một đứa bé vẻ, tràn đầy linh khí ngây thơ, trên tranh còn viết mấy chữ: Hiến gia gia.

 

 

"Bảo bối nào của con đây?" Ninh Nguyên Hiến có cảm giác như trái tim của mình được một dòng suối ngọt ngào gột rửa, toàn thân như được bức tranh thanh tẩy, tràn đầy vẻ đẹp.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Đây là Yêu Yêu vẽ, con thường xuyên kể cho con bé nghe về người, trước khi đến kinh đô, con bé đã vẽ bức tranh này để con tặng cho người, con bé là con gái của con và Cừu Yêu Nhi, con bé rất thông minh, đáng yêu nhất trên thế giới này, là tiểu tinh linh do ông trời ban tặng cho con."

 

 

Ninh Nguyên Hiến nhận lấy bức tranh, tỉ mỉ ngắm nhìn từng nét vẽ, dùng hai bàn tay run rẩy vuốt ve, sau đó cười nói: "Ta cũng muốn dạy dỗ tiểu tinh linh đó, được không?"

 

 

'Thẩm Lãng cười nói: "Không thành vấn đề, nhà con bây giờ có rất nhiều trẻ con, đang chờ người dạy dỗ đâu." Ninh Nguyên Hiến vừa ngắm tranh, vừa ăn kem, trong lòng ngọt ngào, sau đó phất tay nói: 'Được rồi, con ra ngoài kia tiếp tục diễn đi. Lão già này được dỗ ngon dỗ ngọt rồi, tiếp theo nên đi... Gặp thần tử của con." Ông vốn muốn nói trấn an thần tử, nhưng lại đổi giọng, bởi vì thần tử không cần phải trấn an, trung thành là chuyện đương nhiên của bọn họ, dùng từ trấn an, sẽ làm bẩn lòng trung thành của họ.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Vâng, lát nữa con sẽ cho người đưa Biện mẫu phi đến, Lê công công, giao cho ngươi."

 

 

Hắn đưa chén cho Lê Chuẩn, sau đó rời khỏi phòng, đi về phía đại điện.

 

 

Lê Chuẩn dùng thìa đút kem cho Ninh Nguyên Hiến ăn.

 

 

Ninh Nguyên Hiến nói: "Lão cẩu, ngươi cũng ăn một miếng đi, ngon lắm."

 

 

Lê Chuẩn nói: 'Bệ hạ, đây là bệ hạ Thẩm Lãng làm riêng cho ngài, lão nô chỉ là một con chó, sao có tư cách ăn thứ tốt như vậy chứ."

 

 

Ninh Nguyên Hiến nói: "Ta cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, lắm lời."
Bình Luận (0)
Comment