Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Thần Tử

Chương 640: Thần tử Chương 640: Thần tửChương 640: Thần tử

 

 

Lê Chuẩn muc một miếng nhỏ, cho vào miệng.

 

 

Ninh Nguyên Hiến tràn đầy mong đợi nhìn Lê Chuẩn, hỏi: "Ngon không?”

 

 

"Ngon, ngon lắm! Lão nô chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy." Lê Chuẩn trợn tròn mắt, khoa trương nói: "Be hạ Thẩm Lãng thật tài giỏi, lại còn hiếu thuận, nếu không sao lại làm ra được thứ này, bệ hạ hưởng phúc được rồi." Ninh Nguyên Hiến run rẩy nói: "Chúng ta cùng nhau, cùng nhau..."

 

 

Lê Chuẩn cố kìm nén nước mắt nói: "Vâng, lão nô sẽ theo hầu bệ hạ đến khi lão nô chết."

 

 

'Thẩm Lãng đứng sau cửa, hít một hơi thật sâu, lau đi giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, sau đó khôi phục lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt, quay trở lại đại điện.

 

 

"Bốp, bốp, bốp..."

 

 

Hai cha con Chúc Hoằng Chủ vẫn còn đang vỗ tay, tay sắp sưng lên rồi, nhưng không có cách nào, Thẩm Lãng chưa cho dừng, nếu bọn họ dừng lại, chắc chắn sẽ nghe câu nói quen thuộc kia.

 

 

Giết sạch cả nhà ngươi!

 

 

Còn văn võ bá quan thì đứng run rẩy như chim sợ cành cong, thậm chí còn cảm thấy không thở nổi.

 

 

Lúc này bọn họ mới kịp phản ứng, nỗi khiếp sợ ban đầu trôi qua, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận, thủ đoạn của Thẩm Lãng thật đáng sợ, trước kia hắn chỉ là một sủng thần thì đã đáng sợ rồi, huống chỉ bây giờ.

 

 

Thẩm Lãng không để ý đến những người khác, đi thẳng đến trước mặt Ninh Chính, nhẹ nhàng tháo xisng xích trên người Ninh Chính xuống, không nói một lời nào.

 

 

Vừa rồi khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Ninh Chính vui mừng như muốn nổ tung, vô cùng kích động, như núi lửa phun trào.

 

 

Cảm giác này rất quen thuộc, giống như buổi lễ tế thiên mấy năm trước, Ninh Chính uống loại thuốc nào đó của Thẩm Lãng, cả người lâng lâng như muốn bay lên trời, máu huyết sôi trào, da đầu tê dại từng đợt, cảm giác hưng phấn tột độ đó, khiến cho Ninh Chính muốn ngửa mặt lên trời gào thét.

 

 

Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, Ninh Chính dần dần bình tĩnh lại, biến thành một ngọn núi lửa ngừng hoạt động, nội tâm cuồn cuộn, nhưng biểu cảm lại bình tĩnh, chỉ có cơ mặt không ngừng co giật, hai tay run rẩy.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Vương huynh chịu khổ rồi."

 

 

Sau khi được cởi bỏ xiềng xích, Ninh Chính cẩn thận quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, dập đầu nói: "Thần Ninh Chính, tham kiến hoàng đế bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"

 

 

Thẩm Lãng nhìn Ninh Chính hồi lâu, dù giờ đây tóc tai bù xù, nhưng dung mạo cơ hồ không có gì thay đổi, thậm chí ánh mắt so với hơn hai năm trước cũng chẳng khác biệt là bao.

 

 

Đôi mắt vẫn trong suốt và kiên nghị như thế, chỉ là có phần thêm sâu thẳm, hai năm qua không được đối đãi tử tế, nhưng dường như không hề lay chuyển được ý chí của Ninh Chính.

 

 

Có lẽ đây mới là Việt vương kiệt xuất nhất trăm năm qua.

 

 

Chỉ là Thẩm Lãng vô cùng lúng túng. Trước đây, hắn từng giúp đỡ Ninh Chính, tuy không có ý quân thần, nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng đảm nhiệm chức Trưởng sử Trường Bình hầu phủ của Ninh Chính.

 

 

Coi như là thần tử của Ninh Chính, vậy mà giờ đây, Ninh Chính bỗng chốc trở thành thần tử của hắn.

 

 

Thẩm Lãng theo bản năng muốn nói rằng hắn chẳng muốn làm nhân hoàng, nhưng nghĩ lại, lời nói như thế e rằng sẽ làm cho Ninh Chính đau lòng, nên đành coi như thôi.

 

 

Hắn cười khổ, nói: "Vương huynh đừng nói vậy, kẻo sau này khó mà gặp mặt."

 

 

Ninh Chính đứng dậy, khom lưng đứng sang một bên, lễ nghi cẩn thận tỉ mỉ.

 

 

Thẩm Lãng bước đến trước mặt Biện Tiêu, nắm lấy hai tay của ông, dùng đôi mắt x quang kiểm tra kinh mạch trên tay và cả hai chân của ông.

 

 

Biện Tiêu là cường giả cấp Tông sư, sau khi bị bắt đã bị phế kinh mạch, may mắn thời gian chưa lâu, không giống như Lan Tiêu đại tông sư, bị phế kinh mạch nhiều năm, dẫn đến tổn thương vĩnh viễn.

 

 

"Kinh mạch của ngươi ta nối lại được, đại khái trong vòng hai năm sẽ khôi phục võ công." Thẩm Lãng nói: "Ta sẽ sớm sắp xếp làm giải phẫu."

 

 

Biện Tiêu dập đầu: "Thần khấu tạ long ân."

 

 

Thật ra Biện Tiêu rất oan uổng, ông và Thẩm Lãng chưa từng đối mặt tiếp xúc nhau, lần gián tiếp duy nhất có lẽ là ở đảo Kim Sơn. Khi đó, Biện Tiêu là quốc công, địa vị cao quý, còn Thẩm Lãng chỉ là một kẻ ở rể. Kết quả ông cũng bị Thẩm Lãng liên lụy, từ một cựu thần biến thành kẻ trắng tay, cả tộc bị đày vào lao ngục.

 

 

Đương nhiên Chúc gia không phải không cho ông cơ hội, chỉ cần ông chịu đầu hàng, không thể đảm bảo binh quyền, nhưng vẫn giữ được tước vị.

 

 

Biện Tiêu thuộc hạng người kiên cường, sao lại chịu đầu hàng? Cho nên mười vạn quân của ông, bị Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết đánh bại, Diễm Châu cũng bị mất.

 

 

Thẩm Lãng đi đến trước mặt Trương Xung, nói: "Xuân Hoa ở thành Nộ Triều, nàng ấy làm rất tốt. Đợi ngài trở về, ta sẽ cưới nàng ấy làm vợ. Chỉ e là hôn lễ sẽ rất đơn giản, trên hôn thư sẽ dùng cái tên Khương Lãng."

 

 

Trương Xung khẽ run lên, quỳ xuống dập đầu: "Lão thần khấu tạ long ân."

 

 

Ông thật sự cảm khái muôn phần, không ngờ trọng trách làm rạng danh tổ tông, lại rơi vào trên vai con gái của mình?

 

 

Ánh mắt Thẩm Lãng vừa nhìn tới Ninh Khải vương thúc, đối phương lập tức lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Bình Luận (0)
Comment