Trong mấy năm qua, Ninh Khải không hề có hảo cảm gì với Thẩm Lãng, thậm chí còn trách mắng hắn không biết bao nhiêu lần, ông bị giam không phải vì Thẩm Lãng, không phải vì chống đối Đại Viêm, mà là vì bảo vệ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính.
Nhưng lúc này đến lúc phải lựa chọn, những gì Đại Viêm làm với Việt quốc, quá hèn hạ, vô cùng xấu xa.
Toàn bộ thế giới phương đông, hoặc là họ Cơ, hoặc là họ Khương, giờ đây thiên hạ hỗn loạn, Việt quốc chỉ còn con đường thần phục họ Khương.
"Thần, Ninh Khải, tham kiến bệ hạ!" Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống dập đầu.
"Thần, Ninh Cương, tham kiến bệ hạ." Vương thúc Ninh Cương quỳ xuống dập đầu.
Ngay sau đó, mấy trăm người có mặt ở đây, đều đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
"Thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Những người này được coi là phe cánh của Thẩm Lãng, mặc dù rất nhiều người trong số họ chưa từng ủng hộ Thẩm Lãng, mà chỉ đơn thuần ủng hộ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính.
Một lát sau, hơn ngàn người quỳ xuống dập đầu.
"Thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Toàn bộ triều đình chia làm hai phe rõ ràng, những ai ủng hộ họ Khương đều đồng loạt quỳ xuống, còn những ai ủng hộ Đại Viêm thì vẫn đứng thẳng người.
Đừng nói là cơ hội trở thành trọng thần, chí ít vào lúc này, không ai dám chọn thuần phục Thẩm Lãng.
Bởi vì mọi người đều đang đánh cược bằng mạng sống của mình, Thẩm Lãng tuy đã thắng trận chiến tại Việt quốc, nhưng Thiên Nhai Hải các vẫn còn đó, bọn họ hầu như không hề tổn thất gì.
Chưa kể Đại Viêm vẫn như mặt trời ban trưa, hùng mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Cho nên, những người hôm nay quỳ xuống thần phục Thẩm Lãng, ngày mai có thể sẽ trở thành vong hồn dưới đao của Đại Viêm.
Thẩm Lãng chậm rãi bước lên bậc thang, hắn đi đến đâu, hơn sáu cường giả Đại Tông sư bảo vệ đến đó.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Ninh Kỳ, đối phương run lên, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.
Từ đầu đến cuối, Ninh Kỳ chưa từng thần phục Thẩm Lãng, không có dũng khí chống lại Đại Viêm, chỉ cố gắng giữ vững giới hạn cuối cùng của mình, không muốn tự tay giết Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính.
Từ góc độ cá nhân, cho đến tận bây giờ, Ninh Kỳ vẫn không muốn đứng về phía Thẩm Lãng, bởi vì Đại Viêm quá mạnh, Thiên Nhai Hải các quá mạnh.
Đứng về phía Thẩm Lãng, đồng nghĩa với việc tương lai sẽ gặp vô vàn tai họa.
Nhưng thế giới này, phần lớn đều gặp phải những chuyện bất đắc dĩ, khi Ninh Kỳ không muốn giết Ninh Chính, thì lại bị ép buộc phải ra tay giết Ninh Chính, hoặc chọn con đường chết.
Có đôi lúc đen chưa hẳn là đen, trắng chưa hẳn đã là trắng.
Toàn bộ thế giới phương đông, hoặc là đứng về phía họ Khương, hoặc là đứng về phía họ Cơ.
Theo tình cảm, Ninh Kỳ nghiêng về họ Khương, bởi những gì họ Cơ làm đều quá xấu xa, nhưng theo lý trí, đứng về phía họ Khương đồng nghĩa với việc chọn con đường chết.
Nhưng lúc này, Ninh Kỳ thật sự không còn lựa chọn nào khác, không thể tiếp tục đứng giữa hai bên.
Thở dài một hơi, Ninh Kỳ hướng về phía Thẩm Lãng quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần, Ninh Kỳ, tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Thẩm Lãng nói: "Tam điện hạ, trước kia ngươi là một người rất lợi hại, ánh mắt nhạy bén, thủ đoạn và quyền mưu tàn nhẫn nhất, nhưng hai năm qua, ngươi đánh mất phương hướng. Ta hy vọng sau này, ngươi sẽ tìm lại được phương hướng, tìm lại được mình của ngày xưa."
Ninh Kỳ dập đầu: "Thần hổ thẹn, chỉ mong không phụ lòng mong đợi của bệ hạ."
Thẩm Lãng nói: "Ta rất mong đợi tam điện hạ, sẽ trở thành thống soái vô địch của Việt quốc."
Ninh Kỳ dập đầu xuống đất, không nhúc nhích.
Sau đó Thẩm Lãng dời mắt nhìn về phía Ninh Dực.
Đối phương quỳ xuống, dập đầu, nói: "Thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Ninh Dực vẫn là Ninh Dực của ngày nào. Thực ra, khi còn là Thái tử Việt quốc, Ninh Dực không phải như vậy, mà là tràn đầy tinh thần, ưu tú và kiêu ngạo, quyền mưu không hề kém cạnh ai.
Xét trên phương diện nào đó, mấy đứa con trai của Ninh Nguyên Hiến đều không phải kẻ ngu ngốc, thực sự xuất sắc có lẽ chỉ có Ninh Kỳ và Ninh Chính. Về phần Ninh Chân, Ninh Cảnh, Ninh Dực, hay là Ninh Thiệu, cũng được xem như nhân tài xuất chúng.
Ninh Dực sa đọa là vì Chúc gia, trong khoảng thời gian rất dài, Ninh Dực giống như con thú cưng được Chúc gia nuôi nhốt, chưa trải qua bất kỳ sóng gió nào, lại bị ném thẳng đến chiến trường với vua Căng.
Ninh Dực vốn nhát gan, một khi đã quỳ xuống, thì tinh thần và ý chí liền bị triệt để thiến mất, không thể nào đứng lên được nữa, chỉ có thể tiếp tục sa đọa, nịnh nọt sống qua ngày.
Trong một thời gian dài, Ninh Dực là một trong những kẻ thù lớn nhất của Thẩm Lãng, nhưng hai người rất ít khi chạm mặt nhau.
Bởi vì thời gian đó, Ninh Dực là Thái tử Việt quốc, địa vị cao cao tại thượng, không coi Thẩm Lãng ra gì, đợi đến khi Ninh Dực để mắt đến Thẩm Lãng, thì đã bị Thẩm Lãng tát cho gần chết.
Ninh Dực đã gây ra rất nhiều tội ác, thậm chí không thể tha thứ, chẳng hạn như nhiều lần muốn cướp Kim Mộc Lan, từng hành hạ Ninh Nguyên Hiến, hành hạ Ninh Chính.