Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 651 - Chương 651: Ân Oán Xóa Bỏ

Chương 651: Ân oán xóa bỏ Chương 651: Ân oán xóa bỏChương 651: Ân oán xóa bỏ

 

 

Thẩm Lãng đã nói, hắn sẽ đến gặp Ngũ Triệu Trọng, Đường Duan, Tấn Hải bá, nên tối hôm đó hắn liền đến. Trong đầu hắn hiện lên những lần chạm trán với Ngũ Triệu Trọng.

 

 

Năm đó, khi thiên hạ vây công Huyền Vũ hầu phủ, Ngũ Triệu Trọng cũng là một trong những kẻ nịnh bợ, xông xáo muốn nhân cơ hội cắn xé gia tộc họ Kim một miếng thịt.

 

 

Con rể của hắn là Lâm Chước được phái đến thành Huyền Vũ làm Thiên Hộ, ngày nào cũng xuất binh gây phiền phức cho gia tộc họ Kim, bị Thẩm Lãng dùng độc kế, khiến cho Lâm Chước sống dở chết dở, cuối cùng chết thảm.

 

 

Sau đó, Ngũ Triệu Trọng biến mất khỏi tầm mắt của hắn, cho đến khi xảy ra chuyện, người này lại một lần nữa xuất hiện, nhậm chức Tổng đốc hành tỉnh Thiên Bắc, trong vòng hai năm ngắn ngủi, thế lực đã tăng lên gấp hai ba lần.

 

 

"Bệ hạ Thẩm Lãng, chúng ta từng có xích mích, nhưng... Ngài trả thù rồi." Ngũ Triệu Trọng quỳ trên đất, run rẩy nói.

 

 

Ngũ Triệu Trọng tuyệt đối được xem như một mãnh tướng, không kém Nam Cung Ngao ngày xưa, hiện giờ gân mạch chưa bị phế, nhưng lúc này lại quỳ trên đất, không dám phản kháng chút nào.

 

 

Thẩm Lãng quả thực đã trả thù, khi Lâm Chước mắc bệnh hoa liễu, liền lây sang hơn trăm người trong gia tộc, Ngũ Triệu Trọng buộc phải hạ lệnh giết hết hơn trăm người này, trong đó có cả hai đứa con trai và con dâu.

 

 

Ngũ Triệu Trọng tiếp tục run rẩy, nói: "Sau chuyện đó, thần chưa từng làm gì gia tộc họ Kim, chưa từng làm gì ngài, càng chưa từng chống đối ngài. Sau khi ngài rời khỏi, thần được Ninh Thiệu sắc phong, cũng chưa từng làm chuyện gì xúc phạm đến long uy của ngài."

 

 

Nói xong, Ngũ Triệu Trọng dập đầu lia lịa: "Be hạ, tội thần không đáng chết, không đáng chết!"

 

 

Thẩm Lãng liếc nhìn ông, sau đó cầm lấy một danh sách, cầm bút lên, liên tục gạch chéo trên đó. Trên đó đều là thành viên gia tộc họ Ngũ, Thẩm Lãng chỉ cần gạch một cái, liền đại diện cho việc chém một người.

 

 

Cuối cùng trên danh sách chỉ chít những vết gạch chéo.

 

 

Thẩm Lãng đi tới nhà giam của Đường Duẫn, thám hoa lang năm xưa giờ đã không còn trẻ, khuôn mặt tiều tụy, râu ria xôm xoàm.

 

 

Đường Duan quỳ xuống dập đầu nói: "Đường Duan bái kiến bệ hạ, lại gặp nhau, dường như đã cách một đời." Người này cũng là một trong những kẻ thù đầu tiên của Thẩm Lãng, nhưng sau trận chiến tại đảo Kim Sơn, người này đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

 

 

Vì kết quả của chiến lược cách biển làm vương, cải cách của Trương Xung thất bại, Tấn Hải bá phủ trở thành vật hi sinh, toàn bộ đất phong của gia tộc họ Đường bị tịch thu, tước vị bị xóa bỏ, toàn tộc gần như bị giết sạch. Đường Luân, Tấn Hải bá lúc bấy giờ, cảm thấy đại họa sắp giáng xuống, bèn để con trai là Đường Duẫn chủ động đầu thú tố cáo mình, cuối cùng được Chúc gia bảo vệ, Đường Duẫn mới sống sót.

 

 

Tuy nhiên, trong những năm Ninh Nguyên Hiến tại vị, Đường Duẫn không có cơ hội ngóc đầu lên, mãi cho đến khi Ninh Thiệu lên ngôi, Đường Duẫn mới khôi phục tước vị Tấn Hải bá, còn trở thành thái thú quận Nộ Giang.

 

 

Thật ra Đường Duẫn là người rất khôn ngoan, sau khi khôi phục tước vị, gã chỉ đòi lại bá phủ của gia tộc họ Đường, hơn vạn mẫu ruộng vườn vốn của mình, số đất phong còn lại đều không đòi nữa.

 

 

Ngay cả đảo Kim Sơn, Đường Duẫn cũng chỉ chiếm hai phần.

 

 

Trong hai năm nhậm chức thái thú quận Nộ Giang, Đường Duẫn bắt rất nhiều người, đều là những người bị gán tội tàn dư của Thẩm Lãng, nhưng chung quy không hề tàn sát bừa bãi.

 

 

Đường Duẫn nói: "Bệ hạ tin hay không thì tùy, trước đây thần luôn muốn báo thù rửa hận, nhưng từ khoảnh khắc thân phận của ngài được vạch trần, thù hận giữa chúng ta đã tan thành mây khói. Bây giờ thần chỉ ngưỡng mộ ngài, còn chuyện báo thù gì đó, không bao giờ nghĩ đến."

 

 

Thẩm Lãng im lặng không nói.

 

 

Đường Duẫn nói tiếp: "Trong hai năm nhậm chức thái thú quận Nộ Giang, thần bắt rất nhiều người, nhưng đều là vì dân trừ hại, hết lòng vì dân."

 

 

Câu này cũng không sai, sau khi được Chúc gia cứu sống, Đường Duẫn chỉ có thể lựa chọn như vậy.

 

 

Thẩm Lãng nói: "Ngươi biết Chúc Văn Hoa không?"

 

 

Đường Duẫn nói: "Biết."

 

 

Thẩm Lãng nói: "An oán giữa ta và Chúc Văn Hoa được xóa bỏ, ngươi vốn dĩ có cơ hội, khi quân đội của ta đánh hạ Huyền Vũ hầu phủ, ngươi có cơ hội đến gặp ta, nhưng ngươi không coi trọng ta, nên không làm vậy. Khi ta đánh đến kinh đô, ngươi có cơ hội lần thứ hai, ngươi không cần đầu hàng, nhưng... Ít nhất... Ngươi không nên vào triều, nhưng ngươi không nắm bắt cơ hội này, bây giờ ngươi không còn cơ hội nữa, đáng tiếc cho tài năng của ngươi."

 

 

Đường Duẫn quỳ xuống dập đầu, không nói gì nữa.

 

 

Thẩm Lãng nói: "An oán giữa ngươi và ta đã sớm không còn, tội của ngươi sẽ do Việt quốc phán quyết, ngoài ra ta nói cho ngươi biết một chuyện, con trai Đường Viêm của ngươi, võ công đã đột phá Tông sư, ta sẽ chọn cho nó một hôn sự tốt đẹp, để nó an tâm động phòng sinh con đẻ cái."

 

 

Đường Duẫn dập đầu: "Thần khấu tạ long ân." "Tạm biệt." Thẩm Lãng rời đi.

 

 

"Be hạ...' Đường Duẫn đột nhiên gọi Thẩm Lãng lại.

 

 

"Người đọc sách trong thiên hạ, đặc biệt là những người thông minh, bọn họ vì lợi ích mà đứng về phía Đại Viêm, nhưng trong thâm tâm, bọn họ lại đứng về phía ngài."

 

 

Đường Duẫn nói, những lời này không phải cầu xin tha mạng, mà là lời nhắc nhở từ tận đáy lòng.
Bình Luận (0)
Comment