Chúc Hồng Bình đến nhà ngục Hắc Thủy đài để thăm Chúc Hoằng Chủ, ông nội của gã.
Chúc Hồng Bình hỏi: "Tổ phụ, chúng ta phải dẫn tộc nhân đi? Quay về Viêm kinh sao?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu: "Gốc gác của chúng ta tại Viêm kinh, nếu hoàn thành sứ mệnh của hoàng đế, chúng ta có thể đường hoàng trở về. Nhưng cơ nghiệp của chúng ta tại Việt quốc, giờ quay về, chẳng khác nào chó mất chủ, hai bàn tay trắng."
Chúc Hồng Bình hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Chúc Hoằng Chủ đáp: "Chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi."
Chúc Hồng Bình hỏi: "Chờ đợi cái gì?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chờ đợi một cơn phong ba bão táp."
Chúc Hồng Bình hỏi: "Là chờ Thiên Nhai Hải các ra tay sao?"
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu: "Không phải Thiên Nhai Hải các, cháu nghĩ xem, khi nào thì Thiên Nhai Hải các sẽ xuất binh đến kinh đô? Sẽ tiêu diệt Thẩm Lãng?"
Chúc Hồng Bình đáp: "Chắc sẽ rất nhanh."
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu: 'Không đâu, tiếp theo thiên hạ sẽ bước vào giai đoạn yên bình kỳ lạ, giai đoạn này sẽ rất ngắn, nhưng tuyệt đối sẽ tĩnh lặng đến đáng sợ. Thẩm Lãng đại thắng tại Việt quốc, đáng lẽ phải khiến thiên hạ chấn động. Nhưng Viêm kinh không phản ứng, Thiên Nhai Hải các sẽ không lập tức phản ứng, Phù Đồ Sơn cũng vậy, cháu có biết vì sao không?"
Chúc Hồng Bình đáp: "Con không biết."
"Àii." Chúc Hoằng Chủ thở dài, nói: "Cháu ngoan, nên biết khiêm tốn thận trọng, tuyệt đối không được nói bừa những chuyện mình không hiểu rõ, không được tuỳ tiện phán đoán. Đáng lẽ Viêm kinh sẽ nổi trận lôi đình, xuất động mấy trăm vạn quân viễn chinh Việt quốc, Thiên Nhai Hải các sẽ điều động lực lượng tinh nhuệ, tiêu diệt thành Nộ Triều, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, bởi vì hoàng đế đang bày một bàn cờ lớn hơn."
Chúc Hồng Bình ngồi khoanh chân, im lặng lắng nghe ông nội dạy bảo.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Hai năm trước, hoàng đế mượn danh tiếng của Thẩm Lãng, đẩy nhanh tốc độ thống nhất thiên hạ, các chư hầu đều được phong làm Thân vương, đồng thời cải tổ lập Nội Các. Đặc biệt là Ngô quốc và Sở quốc, hai năm nay phải chịu áp lực rất lớn từ Đại Viêm, hai vị quốc vương trẻ tuổi kia đã bị dồn đến đường cùng. Không phải im lặng chờ chết thì sẽ im lặng vùng lên. Ban đầu, bọn họ đáng lẽ sẽ chọn cách im lặng chờ chết, nhưng chiến thắng vang dội của Thẩm Lãng sẽ tiếp thêm cho bọn họ niềm tin, nên bọn họ sẽ chọn cách vùng lên" Chúc Hồng Bình nói: 'Nhưng Thẩm Lãng tuy thắng lợi, nhưng thực lực của hắn vẫn còn rất nhỏ bé, đối mặt với Đại Viêm, vẫn như trứng chọi đá, nếu Ngô vương và Sở vương dám làm loạn, chẳng khác nào tìm chết."
Chúc Hoằng Chủ nói: "Cháu không hiểu những vị vương này rồi, đặc biệt là hai vị vương trẻ tuổi kia, bọn họ rất mạnh mẽ, chỉ cần có một phần trăm hy vọng, bọn họ sẽ liều mạng. Ninh Nguyên Hiến năm đó, khi quyết định chống lại Đại Viêm, chẳng lẽ ông ta tin tưởng Thẩm Lãng sẽ quay về sao? Ông ta chỉ ôm một tia hy vọng mong manh mà thôi, nhưng đó mới là vương, phần lớn sẽ cần lý trí, nhưng thời khắc mấu chốt lại cần dũng khí."
Chúc Hồng Bình nói: 'Ý tổ phụ là, Đại Viêm đang đợi phản ứng của Ngô vương và Sở vương sao?"
"Đúng vậy." Chúc Hoằng Chủ nói: "Nếu hai vị vương trẻ tuổi này không vùng lên, vẫn tiếp tục khuất phục Đại Viêm, Thiên Nhai Hải các sẽ lập tức xuất binh tiêu diệt Thẩm Lãng. Nhưng nếu hai vị này vùng lên, hưởng ứng Thẩm Lãng, chống lại Đại Viêm, vậy mới là cơn phong ba bão táp thật sự."
Chúc Hồng Bình hỏi: "Cơn phong ba bão táp này lớn đến mức nào?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Mấy trăm vạn quân của Đại Viêm sẽ càn quét Việt quốc, Sở quốc và Ngô quốc, tru di tam tộc vương thất, khiến cho bọn họ tuyệt tử tuyệt tôn. Từ nay về sau sẽ không còn ba quốc gia này nữa, tất cả đều trở thành hành tỉnh trực thuộc Đại Viêm."
Chúc Hồng Bình không khỏi rùng mình, đây chẳng phải là thiên uy giáng xuống, máu chảy thành sông sao?
Ngô, Việt, Sở đều là những quốc gia có lịch sử hàng trăm năm, lịch sử của những vương tộc này không hề ngắn hơn Cơ gia bao nhiêu, vậy mà muốn giết sạch sao?
Mấy trăm năm lịch sử của ba quốc gia này cứ thế bị xóa sổ sao? Ba quốc gia này cộng lại có diện tích hơn hai triệu kilomet vuông, dân số khoảng bảy mươi triệu người.
Chúc Hoằng Chủ nói: "Trong mắt hoàng đế, Thẩm Lãng lúc nào cũng có giá trị của hắn, có đôi khi kẻ địch còn hữu dụng hơn bằng hữu. Hai năm trước, hoàng đế đã lợi dụng Thẩm Lãng để tiến hành cải cách lớn, lập Nội Các tại các nước chư hầu. Bây giờ lại một lần nữa lợi dụng hắn để thâu tóm ba nước, biến thành lãnh thổ trực tiếp của Đại Viêm.”
Chúc Hồng Bình hỏi: "Thiên Nhai Hải các và quân đoàn bí mật của Phù Đồ sơn hùng mạnh như vậy, hoàn toàn có thể quét sạch ba nước, tại sao không trực tiếp xuất binh tiêu diệt?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Chuyện thế tục phải để cho thế tục giải quyết, thế lực siêu thoát để cho thế lực siêu thoát giải quyết. Nếu để quân đoàn bí mật đánh hạ những vùng đất thế tục này, vậy thì mảnh đất này sẽ thuộc về ai?" Chúc Hồng Bình hỏi: "Vậy chẳng lẽ Đại Viêm không có quân đoàn bí mật sao?"
Chúc Hoằng Chủ nói: "Câu hỏi rất hay, rất đáng suy ngẫm. Nhưng ta không thể trả lời, cháu hãy tự suy nghĩ đi."