Sở vương đứng bên ngoài nhìn ngọn lửa, nước mắt tuôn rơi, nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên lạnh lùng. Đau lòng, vô cùng đau lòng sao? Đến nhanh như bão táp, đi cũng nhanh như bão táp.
Thế nhưng, phải nhanh chóng kết thúc thôi.
"Đại Viêm, Doanh Nghiễm, Doanh Vô Minh, Phù Đồ sơn." Tân Sở vương không ngừng lẩm bẩm trong miệng. Lúc này, thái tử Thái phó Lý Huyền Kỳ bước đến, khom người: 'Bệ hạ, đã xong xuôi."
Sở vương: “Giết hết rồi sao?"
Lý Huyền Kỳ gật đầu: 'Giết hết rồi."
Sở vương giang hai tay, lập tức có mấy tên thái giám bước đến, đội vương miện mới, mặc long bào mới cho mình. Sở vương chậm rãi bước ra ngoài, đẩy cửa cung điện ra.
Mùi máu tanh xộc vào mũi.
Dưới đất bên ngoài, thi thể chất thành núi, có quan văn, có quan võ, thậm chí còn có hai đứa em trai của Sở vương, mấy vị phi tần của lão Sở vương, tất cả đều bị gán cho một tội danh duy nhất, đó chính là phản nghịch. Hơn vạn phản tặc bị Sở vương giết sạch, người của Đại Viêm gần như bị nhổ tận gốc.
Thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông.
Mấy vạn đại quân đứng nghiêm chỉnh †ề, người nhuộm đầy máu tươi, đứng trên quảng trường, nhìn thấy Sở vương bước ra khỏi cửa cung, liền đồng loạt quỳ xuống.
"Tham kiến bệ hạ, tham kiến bệ hại"
Sở vương bước đến trước cửa cung, nhìn lá cờ đang tung bay, đó là cờ của Đại Viêm, cao cao tại thượng. Sở vương rút kiếm, chém đứt lá cờ.
Cờ của Đại Viêm rơi xuống đất.
"Chư vị tướng sĩ, chư vị đại nhân, từ hôm nay trở đi, Sở quốc làm phản!"
"Sở quốc không thần phục Đại Viêm nữa!"
"Sở quốc tôn Đại Càn làm chủ Phương Đông!" Nói xong, Sở vương xoay người về phía đông, quỳ rạp xuống đất, dập đầu: "Be tôi tham kiến bệ hạ Thẩm Lãng, hoàng đế Đại Càn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Cuộc thanh trừng lớn của nước Ngô và Sở chỉ mới bắt đầu, chắc chắn sẽ có một cuộc thay máu hoàn diện, mới có thể nhổ tận gốc những kẻ trung thành với Đại Viêm.
Sở vương trở về cung, nhìn cung điện đang bốc cháy ngùn ngụt, không hề có ý cho người dập lửa.
Dù sao cung điện Sở quốc đã từng bị Thẩm Lãng thiêu hủy một lần, vương cung mới xây này về mặt nào đó có kết cấu cực kỳ đơn giản, còn rất trống trải, không cần lo lắng hỏa hoạn sẽ lan rộng.
Nhưng vẫn có hơn ngàn cung nữ và thái giám bưng nước, bao vây cung điện đang cháy.
"Để cung điện này chôn cùng mẫu hậu."
Lúc này Sở vương càng thêm bình tĩnh, thậm chí cỗ khí nóng nảy trong cơ thể cũng lắng xuống.
Thái sư Lý Huyền Kỳ tiến lên hỏi: "Be hạ, tiếp theo có nên phái sứ giả đến chỗ bệ hạ Thẩm Lãng không?"
Sở vương nói: "Để thái tử đi."
Lý Huyền Kỳ kinh ngạc, thái tử? Năm nay mới mười lăm tuổi thôi.
Lý Huyền Kỳ lại hỏi” "Bệ hạ, vậy kế tiếp phải làm sao?"
Sở vương nói: "Chờ Doanh Vô Minh dẫn đại quân từ ba hướng tây, bắc, nam đánh đến, quân đội Tân Càn, quân đội Đại Lương, quân đội Phù Đồ sơn, thậm chí còn có quân đội của Đại Tấn."
Lý Huyền Kỳ nói: "Chúng ta... Có thể thắng sao?"
Sở vương nói: "Không thắng được, sẽ thua."
Lý Huyền Kỳ nghe vậy, da mặt giật giật, nhưng không nghi ngờ lời của Sở vương, bởi bản thân ông cũng cảm thấy sẽ thất bại. Cho dù Sở quốc dốc toàn lực cũng đánh không lại Doanh Vô Minh.
Ngay từ khi Tân Càn lập quốc, đã hùng mạnh hơn Sở quốc rất nhiều, càng không cần nói sau lưng Doanh Vô Minh, còn có Phù Đồ sơn toàn lực ủng hộ.
Cho dù Sở quốc dốc hết toàn lực, gom góp được trăm vạn quân, trên cơ bản cũng thua không thể nghi ngờ.
Lý Huyền Kỳ nói: "Nếu thua, vậy thì sẽ ra sao?"
Sở vương khàn giọng nói: "Thái sư, bệ hạ Thẩm Lãng sáng tạo kỳ tích hết lần này đến lần khác, nhưng quân đội trong tay bệ hạ chưa đến bảy vạn, giữ thành Nộ Triều đã rất miễn cưỡng rồi, không đủ để giữ Việt quốc, càng không thể nào giúp chúng ta bảo vệ đất nước, Ngô vương còn nóng tính hơn cả ta, chắc chắn đối phương nhịn không nổi. Ta thần phục bệ hạ, chưa từng hy vọng xa vời bệ hạ sẽ bảo vệ Sở quốc, ta thần phục bệ hạ, vì tương lai"
Y tiếp tục nhìn cung điện đang cháy, mẫu hậu chắc bị thiêu thành tro bụi rồi.
Sở vương nói: "Kỳ thật ta nhịn được, ai cũng biết nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng đến lúc nào đó, nhẫn nhịn thế nào cũng vô dụng, người ta đã gác đao lên cổ, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa."
Lý Huyền Kỳ cũng không ngăn cản Sở vương, thậm chí lần này đại khai sát giới do ông suất lĩnh quân đội.
"Sống trên đời, ít nhiều gì cũng làm chuyện để bản thân thống khoái. Ta làm vương đến nay, khó được một lần thống khoái, nhưng mà lần này thật sự thống khoái, quá thoải mái." Sở vương cười ha hả: "Thống khoái xong rồi, có chết cũng được!"
Lời này vừa ra, Lý Huyền Kỳ run lên.
Sở vương nói: "Đại quân Doanh Vô Minh chẳng mấy chốc sẽ đánh đến, chúng ta sẽ dốc hết sức chiến một trận, sau khi ta thịt nát xương tan, Sở quốc sẽ rơi vào tay giặc. Quân vương chết vì xã tắc, như vậy mới thể hiện được khí tiết. Cho dù quân đội Doanh Vô Minh chiếm lĩnh Sở quốc, nhưng trong lòng vô số bá tánh Sở quốc, Sở quốc vĩnh viễn bất diệt. Bởi vì Sở vương ta đây chết trận, chết vì quốc gia xã tắc."