Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 665 - Chương 665: Di Sứ

Chương 665: Di sứ Chương 665: Di sứChương 665: Di sứ

 

 

"Quốc gia là gì? Là lãnh thổ sao? Là thành trì sao? Không phải, quốc gia là tinh thần, là lòng người."

 

 

"Bệ hạ Khương Ly mất Hơn hai mươi bảy năm rồi. Nhưng tại sao thiên hạ đều nhớ đến ngài, bệ hạ Thẩm Lãng bị lộ thân phận, lập tức có vô số người thần phục, vì bệ hạ mà chiến, vì bệ hạ mà chết."

 

 

"Lần này ta quyết chiến với Doanh Vô Minh, oanh liệt mà chết, ta sẽ vĩnh viễn sống trong lòng bá tánh Sở quốc, họ Ngô ta vĩnh viễn không bị lãng quên."

 

 

"Ta để thái tử đi sứ, bởi vì ta tin tưởng bệ hạ sẽ sáng tạo kỳ tích hết lần này đến lần khác, bệ hạ không bảo vệ được Sở quốc, không bảo vệ được Ngô quốc, thậm chí không bảo vệ được Việt quốc, nhưng bệ hạ sẽ bảo vệ được thái tử, tương lai bệ hạ sẽ dẫn quân giết trở về Sở quốc, mà lúc đó, chính là lúc Sở quốc niết bàn trọng sinh." "Trong cái chết có sự sống, cho nên ta nhất định phải chết trận!"

 

 

Trong vương cung Ngô quốc.

 

 

"Sảng khoái, quá sảng khoái." Ngô vương nói năng hào sảng, rót một chén rượu uống một hơi cạn sạch.

 

 

Thái tử Ngô quốc cầm bầu rượu đứng hầu, rót rượu cho phụ vương, Ngô Trực và Ngô Mục.

 

 

Ba người lại uống một hơi cạn sạch.

 

 

Thái tử nói: "Phụ vương, rượu này mạnh, thúc gia gia tuổi đã cao, người uống chậm chút."

 

 

"Không sao, không sao." Ngô vương cười nói: "Mấy năm nay, hôm nay là ngày thoải mái nhất, sảng khoái nhất! Bao nhiêu lần nằm mơ ta đều muốn đại khai sát giới, muốn giết sạch những tên bán nước cầu vinh kia, nhưng ta không dám, bởi vì Ngô quốc còn là của ta, ta không dám đập vỡ đồ đạc trong nhà. Kết quả bọn chúng muốn chiếm lấy nhà của ta, muốn đuổi ta đi, vậy đừng trách ta trở mặt vô tình, giết sạch những kẻ ăn cháo đá bát, thật quá sảng khoái."

 

 

Thái tử hỏi: "Phụ vương, kế tiếp phải làm sao?"

 

 

Ngô vương nói: "Đại quân của Đại Viêm sẽ ập tới như thủy triều, phía bắc chúng ta là Tru Thiên các, thế lực siêu thoát này có quan hệ mật thiết nhất với Đại Viêm, trăm vạn quân sẽ hùng hổ tiến vào Ngô quốc."

 

 

Thái tử lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

 

Ngô vương nói: "Chúng ta toàn quân bị diệt, ta, thúc gia gia, Ngô Mục thúc thúc của con sẽ chết trận."

 

 

Lời này vừa ra, nước mắt của thái tử lập tức tuôn ra, run giọng nói: "Phụ vương, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ phụ vương đại khai sát giới, chính vì ngày sau toàn quân bị diệt, thịt nát xương tan sao?" Ngô Vương nói: "Đúng vậy! Ta hôm nay đại khai sát giới, giết sạch lũ chó má trung thành với Đại Viêm, chính vì đã sớm nhìn thấy kết cục bi thảm đó. Chúng ta sẽ bị đánh bại trong vòng mấy tháng."

 

 

Thái tử hô lớn: "Nếu đã sớm biết, tại sao phải làm vậy?"

 

 

"Bởi vì ta không còn lựa chọn nào khác." Ngô vương nói: "Nếu hôm nay ta mặc kệ, để cho Liêm thân vương bắt Ngô Trực vương thúc, hoặc mặc kệ vương thúc tự sát, dân chúng sẽ coi ta như hôn quân. Sau đó lũ chó má kia sẽ không ngừng cướp binh quyền, cuối cùng ta biến thành con rối, sống không bằng heo chó. Như vậy cho dù ta còn sống, nhưng kỳ thật khác gì chết. Nếu chúng ta chống lại Đại Viêm, oanh liệt chết trận, vậy thì cho dù ta chết, cũng vẫn còn sống trong lòng dân, tương lai đại quân của bệ hạ quét ngang thiên hạ, Ngô quốc sẽ trọng sinh." "Trên đời này có rất nhiều người chỉ nhìn trước mắt, duy chỉ có vương thì không thể, chúng ta phải nhìn xa trông rộng. Ngô quốc chúng ta thần phục bệ hạ, không phải vì hiện tại, mà là vì tương lai."

 

 

Thái tử nghẹn ngào nói: "Vậy... Đi theo bệ hạ Thẩm Lãng, chúng ta sẽ có tương lai sao?"

 

 

"Không biết." Ngô vương nói: "Ai mà biết, đây vốn là một canh bạc, nhưng Việt vương có thể đánh cược cả tính mạng, ta là Ngô vương tại sao lại không thể? Ha ha ha... Rót rượu, rót rượu!"

 

 

Thái tử vừa khóc vừa rót rượu cho ba người.

 

 

Ngô Vương nói: "Được rồi, con đi đi, đến thành Nộ Triều."

 

 

Thái tử dập đầu nói: "Vâng, phụ vương. Lần này đi sứ thành Nộ Triều, nhi thần nhất định không phụ lòng dạy bảo của phụ vương, nhất định không để mất mặt Ngô quốc."

 

 

Ngô Vương nói: "Không có dạy bảo gì cả, cũng chẳng có mặt mũi gì, con đến thành Nộ Triều, không có nhiệm vụ gì, chỉ cần học tập, chiến đấu bên cạnh bệ hạ là được."

 

 

Thái tử kinh ngạc, nói: "Phụ vương, khi nào nhi thần trở về?"

 

 

Ngô vương nói: "Trở về làm gì? Ngô quốc sẽ rơi vào tay giặc, chúng ta sẽ bị giết hết, con về làm gì? Nếu ông trời phù hộ, con có một ngày trở về, thì phải là lúc dẫn theo đại quân của bệ hạ giết trở về."

 

 

Lời này vừa ra, thái tử lập tức quỳ xuống, khóc rống lên.

 

 

Ngô vương muốn mắng, khóc cái gì? Là Ngô vương tương lai, vậy mà lại khóc như nữ nhi, còn ra thể thống gì nữa?

 

 

Nhưng Ngô vương cuối cùng không mắng ra tiếng, mà đưa tay xoa đầu con trai, có lẽ đây là lần cuối hai cha con gặp mặt, hài tử khóc cũng là chuyện thường tình.

 

 

Sau đó Ngô vương gỡ tấm bản đồ trên tường xuống, đưa nó cho thái tử. "Cầm lấy, đây là Ngô quốc chúng ta, khi nào cảm thấy mỏi mệt, hãy lấy ra xem."

 

 

Thái tử nhận lấy tấm bản đồ, ôm chặt trong lòng.

 

 

"Đi đi..."

 

 

Một lát sau, thái tử bí mật rời khỏi cung, rời khỏi kinh đô, đi về phía đông, lên thuyền đến thành Nộ Triều.

 

 

Khi ra khỏi cung, quay đầu nhìn lại cung điện nguy nga, cuối cùng không nhịn được gào khóc.

 

 

"Đi thôi, đi thôi!" Lão thái giám nói: "Nếu ông trời phù hộ, chúng ta sẽ trở về."

 

 

Lão thái giám này tên Ngô Hoài Ân, đại thái giám thân cận của Ngô vương, cường giả cấp Tông sư, lần này nhận một nhiệm vụ duy nhất, chính là bảo vệ thái tử.

 

 

Thái tử quỳ xuống dập đầu về phía vương cung, nói: "Phu vương, nhỉ thần đi đây."
Bình Luận (0)
Comment