Trong vương cung Việt quốc.
"Được rồi, đừng dọn nữa." Ninh Nguyên Hiến bất đắc dĩ nói: "Bên thành Nộ Triều có đủ, mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?"
Tinh thần của ông tốt hơn rất nhiều, thân thể gầy gò như que củi, nay đã có da có thịt hơn chứng Parkinson vẫn nghiêm trọng như trước, vẫn run rẩy không ngừng, nhưng không còn giống như trước, hệt như sắp chết đến nơi. Lúc này Biện phi đang thu dọn đồ đạc, một hồi lại nhớ ra còn thiếu thứ này, một hồi lại nhớ ra còn thiếu thứ kia, càng dọn càng nhiều.
Tô phi không có chủ kiến, chỉ lặng lẽ đi theo sau Biện phi phụ giúp, còn Xung phi thì chống nạnh, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, có gì mà dọn chứ? Theo ta thì chỉ cần mang theo vài bộ quần áo để mặc được rồi, bên chỗ Thẩm Lãng cái gì mà không có, không phải hắn muốn khai thông con đường thông thương tới Phương Tây sao? Đến lúc đó không biết có bao nhiêu thứ mới lạ đâu."
Trước kia Ninh Nguyên Hiến và Xung phi nhìn rất xứng đôi, một người trẻ tuổi tuấn tú, một người xinh đẹp diễm lệ.
Bây giờ đã qua mấy năm, Ninh Nguyên Hiến già đi nhiều, còn Xung phi thì vẫn xinh đẹp diễm lệ như cũ, năm mươi tuổi mà nhìn như mới bốn mươi, bà còn chẳng thèm bận tâm đến việc bảo dưỡng nhan sắc.
Trước kia nhìn như vợ chồng, bây giờ nhìn lại giống như mẹ con, bà cũng chẳng biết khiêm tốn là gì, mỗi ngày vẫn ăn mặc diêm dúa lộng lẫy, hận không thể phô bày toàn bộ đường cong nóng bỏng của mình ra ngoài.
Ngược lại là Biện phi, hai năm nay già đi rất nhanh, bà là người bị Thẩm Lãng liên lụy nặng nhất, cho dù là nữ nhân cũng bị giam vào đại lao, hiện tại tuy da dẻ vẫn còn mịn màng, nhưng tóc đã bạc không ít.
Biện phi ôn nhu nói: "Có một số thứ dùng quen tay, dù sao xe ngựa cũng nhiều, không bằng mang theo hết
Trong lòng bà nghĩ, Ninh Nguyên Hiến sẽ không bao giờ trở về nữa, cho nên cứ mang hết đồ đạc.
Cuối cùng hơn nửa canh giờ, Biện phi tự kiểm tra lại một, xác định không còn thiếu thứ gì.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Tổng cộng thu dọn mấy chục xe ngựa, nhưng phần lớn đều là vật dụng bình thường, không có gì đáng giá.
Sau đó Ninh Nguyên Hiến lên xe ngựa, dẫn theo mấy trăm người rời khỏi vương cung.
Ở cửa cung, Ninh Chính, Ninh Kỳ, Ninh Chân, Ninh Cảnh... Đều đến tiễn đưa, còn có vợ con, con cái của bọn họ. Ninh Chính nghẹn ngào nói: "Phụ vương bảo trọng." Ninh Nguyên Hiến nhìn đứa con trai này, lại nhìn sang Trác thị vợ của nó, đây là nghiệt mà ông gieo xuống, năm đó ông không xem trọng Ninh Chính, khiến cho nó phải cưới nữ nhi của một tiểu thương nhân.
Đương nhiên, nữ nhi tiểu thương nhân cũng chẳng có gì không tốt, Trác thị ôn nhu hiền thục, tốt không thể tốt hơn, đáng tiếc không có con nối dõi.
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, huống chi Ninh Chính là Việt vương? Cho nên theo lý mà nói Ninh Nguyên Hiến sẽ cưới cho Ninh Chính thêm mấy phi tần, sinh con trai, sau đó cho làm con thừa tự của Trác thị.
Nhưng Ninh Chính dường như không có ý định nạp phi, Ninh Nguyên Hiến đã sớm sai Biện phi nói bóng gió với Ninh Chính, thậm chí còn để nữ nhi của Biện Tiêu tiến cung gặp Ninh Chính, kết quả chuyện này vẫn không thành. Thôi vậy, tất cả đều do con cái tự mình quyết định.
Ninh Nguyên Hiến không nói gì, chỉ vỗ vai Ninh Chính, sau đó vỗ sang Ninh Kỳ, Ninh Chân, Ninh Cảnh.
Ông vỗ vai từng đứa con trai một, không bỏ sót ai, trước đây ông rất bất công, thương ai thì thương rất nhiều, không thương thì chẳng thèm ngó tới.
Bây giờ mấy đứa con trai đều sống trong bi kịch, Ninh Nguyên Hiến cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm rất lớn. "Đi thôi, không cần tiễn nữa!"
Ninh Nguyên Hiến phất tay, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi cung, hội hợp với quân của Thẩm Lãng, hùng dũng rời khỏi kinh đô, trở về thành Nộ Triều.
Từ đường bộ chuyển sang đường biển, mất khoảng nửa tháng, Thẩm Lãng mới về tới thành Nộ Triều.
Bước chân vào thành, thiếu chút nữa bọn họ nhận không ra, nơi này có phải thành Nộ Triều không?
Kể từ ngày hắn rời đi, tính ra đã gần ba tháng, thành Nộ Triều thay đổi long trời lở đất.
Vài tháng trước, sau trận hỏa hoạn nơi đây biến thành vùng đất hoang tàn, trừ ba tòa pháo đài còn sót lại, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Mà giờ đây, rất nhiều ngôi nhà mới được xây dựng lên.
Tất nhiên, thành Nộ Triều lúc này không còn vẻ mỹ lệ như xưa, bởi vì tốc độ xây dựng quá nhanh.
Rất nhiều công trình kiến trúc được xây dựng trong thời gian ngắn, đủ loại xưởng sản xuất, phòng thí nghiệm bí mật...
Đảo Kim Sơn là căn cứ mà Thẩm Lãng dày công xây dựng, hầu như tất cả các xưởng luyện kim, xưởng công binh đều được đặt tại đó. Bên thành Nộ Triều cũng cần xây dựng nhà xưởng, bởi vì một khi đảo Kim Sơn gặp bất trắc, tất cả thiết bị trong nhà xưởng đều phải được chuyển đến thành Nộ Triều trong thời gian ngắn nhất, chỉ cần công nhân rút lui an toàn, sản xuất sẽ lập tức khôi phục.
Còn cảnh sắc nên thơ trữ tình, thành Nộ Triều nguy nga tráng lệ ư? Xin lỗi, hiện tại chưa có đâu, tiếp theo thành Nộ Triều sẽ trở thành một căn cứ công nghiệp khổng lồ.
Nhưng như vậy, Ninh Nguyên Hiến sẽ an hưởng tuổi già như thế nào? Không thể để lão sống giữa vô số nhà xưởng và ống khói được đúng không?