Một vị trưởng lão lên tiếng: "Quan trọng là quá hoang đường."
Một vị đại học sĩ phụ họa: “Đúng vậy, quá hoang đường."
Tả Từ các chủ nói: "Chúng ta không có thời gian ở đây lãng phí với hắn, cũng không rảnh rỗi diễn trò với hắn, trọng yếu nhất vẫn là di tích thượng cổ, là khai phá hoang mạc vạn dặm, nếu không chúng ta sẽ bị Phù Đồ sơn bỏ lại phía sau, thuyền chiến tập kết xong chưa? Quân đội tập kết xong chưa?"
"Gần xong rồi!"
Tả Từ các chủ nói: "Ninh Hàn, sau khi quân đội và thuyền chiến tập kết xong, lập tức lên bắc hủy diệt thành Nộ Triều, chấm dứt màn kịch này, tiêu diệt hoàng triều nhỏ bé kia, sau đó dồn toàn lực khai phá hoang mạc."
Công chúa Ninh Hàn đáp: " Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"
Đúng lúc này, một con đại bàng từ trên trời bay xuống, một nữ học sĩ bước tới.
"Bẩm các chủ, quân đội của Thẩm Lãng đang di chuyển xuống phía nam, chia làm hai đường thủy lục, tấn công Thiên Nhai Hải các chúng ta."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây người.
Chỉ với chút quân đội ít ỏi đó, còn chia làm hai đường thủy lục, lại còn dám tấn công tổng bộ Thiên Nhai Hải các? Điên rồi, thực sự điên rồi!
Trong mật thất chỉ còn lại Tả Từ và Ninh Hàn.
"Trở về rồi sao?"
"Sư phụ, con đã trở về."
Tả Từ nhìn nàng hồi lâu, nói: "Ngươi thay đổi nhiều lắm, có phải là loại tiến hóa nào đó không?”
"Tất cả đều nhờ ân của Thiên Nhai Hải các." Công chúa Ninh Hàn hỏi: "Trận chiến vừa rồi Chúc Hồng Tuyết thất bại, hắn có sao không?"
Tả Từ đáp: "Hắn chỉ hơi u uất, còn chưa xuất quan được."
Công chúa Ninh Hàn nói: "Có một số việc nên nói với hắn sớm hơn, như vậy thì lần này hắn sẽ không bị đả kích lớn như thế."
Tả Từ lắc đầu: "Không được, hắn không giống ngươi, tuy ngươi được Khương Ly ban ân, nhưng ngươi không phải người của Khương Ly. Còn Chúc Hồng Tuyết, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều do một tay Khương Ly tạo ra. Ngươi cũng biết, những người bị xem như dư nghiệt của Khương Ly, trong lòng đều rất cực đoan, nó đã ăn sâu vào trong tâm trí và huyết mạch của bọn họ."
Công chúa Ninh Hàn nói: "Nhưng con tin tưởng, Chúc Hồng Tuyết nhất định sẽ hiểu ra, những gì chúng ta làm mới là chính nghĩa, tất nhiên chính nghĩa của chúng ta có hơi sai lệch."
"Chính nghĩa?" Tả Từ cười nhạo: "Có biết bao nhiêu tội ác được thực hiện dưới danh chính nghĩa không?"
Nói rồi, Tả Từ chuyển chủ đề, hỏi: "Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta nên tập trung khai phá Tam Giác Quỷ, hay khai phá hoang mạc? Cuộc cạnh tranh này, chúng ta không thể tụt lại phía sau."
Công chúa Ninh Hàn trầm mặc một lát, rồi nói: "Sư phụ, nói ra thì rất nực cười, chúng ta vừa muốn áp chế nền văn minh thượng cổ, lại muốn tìm kiếm di tích thượng cổ, muốn có được sức mạnh của nền văn minh ấy, nghe thật mâu thuẫn."
Tả Từ cười đáp: "Không sai, nhưng thế giới này vốn dĩ đã đầy rẫy mâu thuẫn rồi."
Giống như Trái Đất thời hiện đại, các nước vừa tuyên bố muốn giải trừ vũ khí hạt nhân, muốn cắt giảm quân bị, muốn đưa nhân loại thoát khỏi bờ vực diệt vong, nhưng mặt khác, một số cường quốc lại ra sức phát triển vũ khí hạt nhân tiên tiến hơn.
Công chúa Ninh Hàn nói: "Tam Giác Quỷ thuộc về một đế quốc thượng cổ đã biến mất, khoảng cách rất xa xôi, hình như còn được khai phá rất nhiều lần, vài ngàn năm trước, nơi đó từng xuất hiện một đế quốc, thậm chí cho đến tận bây giờ, vẫn có người đang khai phá phế tích này. Còn hoang mạc, chưa từng được khai phá, có khả năng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn."
Tả Từ lần lượt kích hoạt tỉnh cầu cơ trước mặt, đầu tiên là hình ảnh của Tam Giác Quỷ, sau đó là hoang mạc, ông trầm ngâm suy tư.
Ninh Hàn nói đúng, hoang mạc mới đáng để khai phá hơn. Phù Đồ sơn khai phá di tích thượng cổ tại biển nam, đã nhận được lợi ích cực lớn, khiến cho các thế lực siêu thoát khác phải chấn động.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi Phù Đồ sơn khai phá di tích thượng cổ đó, đối phương vẫn chưa công bố bất kỳ thành quả nào, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Một di tích thượng cổ lớn như vậy, không thể nào không có thành quả, hơn nữa năm đó, vì độc chiếm vùng biển phía nam, Phù Đồ sơn không tiếc tạo ra mấy trận động đất lớn, tiêu diệt Tiết gia, Nam Hải Kiếm phái và cả thành Nam Châu.
Phải trả giá lớn như vậy, làm sao có thể không có thành quả? Nếu chỉ là thành quả tầm thường, Phù Đồ sơn đã sớm công bố rồi, vậy mới có thể tranh giành quyền lợi trong sáu thế lực siêu thoát, được chia nhiều tài nguyên hơn.
Nhưng Phù Đồ sơn không hề công bố bất cứ điều gì, điều này có nghĩa l thành quả bọn họ có được rất lớn, lớn đến mức vượt xa những gì mà hội nghị của sáu thế lực phân chia, bọn họ muốn một mình nuốt trọn đây mà.
Tả Từ thở dài: "Tên Thẩm Lãng này đã khiến chúng ta lãng phí ít nhất năm tháng."
"Vốn dĩ con đường tiến vào hoang mạc đã được khai thông rồi, người này thật biết gây chuyện, thời gian của chúng ta rất eo hẹp."
Công chúa Ninh Hàn nói: "Hiện tại Phù Đồ sơn chắc chắn đang mong chúng ta bị Thẩm Lãng kéo chân càng lâu càng tốt, con nghe nói Tru Tiên các và Huyền Không tự đã bí mật phái người đến hoang mạc, muốn nhân lúc chúng ta chưa kịp phản ứng mà khai phá di tích thượng cổ khổng lồ kia."