Hoàng đế vẫn chưa lên tiếng, có lẽ ông ta không định lên tiếng, mà dùng sự im lặng để thay cho tiếng sấm. Giống như trận động đất lớn, cần tích tụ năng lượng trong vô số năm, nhưng khi bùng phát chỉ vỏn vẹn vài phút. Mà năng lượng bộc phát trong vài phút ngắn ngủi ấy, đủ để phá hủy tất cả, thực sự hủy thiên diệt địa.
Ba đường đại quân đã đủ lớn, đủ khiến người ta kinh hãi.
Nhưng đại quân vẫn tiếp tục lớn mạnh, giống như một con đập lớn chứa đầy nước, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ vỡ đê, nhưng mực nước vẫn không ngừng dâng cao, dâng cao.
Đúng lúc này, Đại Càn chiêu cáo thiên hạ, đồng thời gửi quốc thư đến Viêm kinh, đến Tân Càn, đến Đại Tấn và các quốc gia khác.
Từ hôm nay trở đi, Ngô, Sở, Việt chính thức trở thành nước chư hầu của Đại Càn, được Đại Can bảo hộ, bất luận quốc gia hay thế lực nào cũng không được xâm phạm nửa bước vào lãnh thổ của ba nước này.
Nếu không sẽ bị coi như tuyên chiến với Đại Càn.
Bất kỳ quân đội nào dám xâm phạm lãnh thổ của Đại Càn, đều sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, bị xóa sổ khỏi thế giới này, chớ trách Đại Càn không báo trước!
Trong bản quốc thư này, có mấy chữ được viết rất to, BỊ XÓA SỔ KHỎI THẾ GIỚI NÀY.
Khẩu khí này thật sự quá lớn, quá kinh người.
Các quốc gia sau khi kinh ngạc, đều phì cười.
'Thẩm Lãng muốn thôn tính thiên hạ sao? Ngươi có bao nhiêu quân? Nhiều lắm thì sáu vạn mà thôi.
Hai vạn Huyết Hồn quân, còn là hai vạn Huyết Hồn quân chưa trang bị đầy đủ, đã khiến ngươi liều mạng mới đánh bại được, phải dùng hết vũ khí của ngươi, còn phải trả giá bằng mấy ngàn người thương vong.
Hiện tại ngươi dựa vào cái gì mà tiêu diệt đại quân hùng mạnh hàng trăm vạn của Đại Viêm?
Ngươi dựa vào cái gì mà xóa sổ chúng ta khỏi thế giới này?
Thẩm Lãng, ngươi đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng lần này thực sự là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Bản quốc thư của Thẩm Lãng, đừng nói là địch quốc không tin, ngay cả phe mình cũng không tin nổi.
Dân chúng Ngô, Sở, sau khi xem xong bản quốc thư này, đều sởn gai ốc, nhưng sau đó lại nhìn nhau không nói gì. Bệ hạ Thẩm Lãng rất lợi hại, bọn họ đều biết, nhưng lần này có vẻ như khoác lác quá rồi. Bệ hạ Đại Càn, chúng ta sắp gặp phải tai họa ngập đầu, ngài chỉ nói suông thì cứu không nổi chúng ta đâu, phải hành động thực tế, phải phái binh tới cứu viện chúng ta!
Thế nhưng quân đội của Thẩm Lãng đã rút về thành Nộ Triều, không một ai tiến lên.
Mà dân chúng Việt quốc, đã chứng kiến vô số kỳ tích của Thẩm Lãng, sau khi biết về chiếu thư, bọn họ lập tức chìm trong vui sướng.
Bệ hạ Thẩm Lãng thích khoác lác nhất, nhưng bọn họ biết, những lời khoác lác của bệ hạ đều trở thành sự thật. Bệ hạ nói được sẽ làm được.
Bệ hạ nói bảo vệ ba nước Ngô, Sở, Việt, thì nhất định sẽ bảo vệ được.
Sau đó dân chúng Việt quốc một lần nữa ngẩng cao đầu, trừng lớn mắt chờ đợi Thẩm Lãng tạo nên kỳ tích. Thậm chí, vô số người đổ xô đến thành Huyền Vũ, đổ xô đến vùng biển đông, chờ đợi đại quân của Thẩm Lãng đến.
Kết quả, chờ đợi mấy ngày mấy đêm, quân đội của Thẩm Lãng vẫn biệt vô âm tín, thậm chí thuyền chiến của hắn cũng bắt đầu rút lui toàn bộ.
Mọi người đều hoang mang.
Bệ hạ Thẩm Lãng rốt cuộc có ý gì?
Địch nhân đang bắt đầu tập kết quân đội, càng ngày càng đông, chẳng mấy chốc sẽ giống như biển gầm nhấn chìm ba quốc Ngô, Sở, Việt, thế mà quân đội của bệ hạ không những không tiến lên, ngược lại còn rút lui.
Như vậy ngài dựa vào cái gì để xóa sổ bọn họ khỏi thế giới này? Ngài dựa vào cái gì để bảo vệ Ngô Sở Việt, dựa vào cái gì để ngăn cản quân địch tiến vào lãnh thổ của Đại Càn?
Ngài là hoàng đế Đại Càn, là hy vọng của ba nước phía nam, kim khẩu ngọc ngôn, một khi không làm được, một khi để quân địch tiến vào lãnh thổ ba nước, dù là nước nào bị diệt, dù là vị quốc vương nào tử trận, thì hình tượng của ngài cũng sẽ bị hủy hoại, Đại Càn cũng sẽ sụp đổ.
Bởi vì chính miệng ngài nói, sẽ bảo vệ ba nước an toàn, bảo vệ ba vị quốc vương, còn tuyên bố với thiên hạ. Trong nháy mắt, ánh mắt của toàn bộ thiên hạ đều tập trung lên người Thẩm Lãng, tập trung vào thành Nộ Triều. Hàng vạn người dõi theo, tất cả đều đang chờ Thẩm Lãng sẽ làm cái gì.
Sau đó quân đội của Thẩm Lãng hành động, nhưng không phải lên bắc, mà là xuống nam. Đầu tiên chỉ có một nhóm quân bộ tiến vào thành Huyền Vũ, sau đó tiếp tục di chuyển xuống phía nam, ngay sau đó là một chỉ thuyền chiến cũng tiến về phía nam.
Hơn nữa, hai cuộc hành quân này đều không hề che giấu, rất nhiều người nhìn thấy rõ ràng.
Quân đội của bệ hạ Thẩm Lãng rốt cuộc muốn đi đâu?
Chẳng lẽ muốn đi đánh Thiên Nhai Hải các?
Bên trong mật thất của Thiên Nhai Hải các.
Tả Từ các chủ cầm bản quốc thư của Thẩm Lãng, xem đi xem lại hai lần.
"Bất kỳ quân đội nào dám xâm phạm lãnh thổ của Đại Càn, đều sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, bị xóa sổ khỏi thế giới này, chớ trách Đại Càn không báo trước!"
Ông thậm chí còn đọc to lên một lần, sau đó lắc đầu: "Văn phong thô thiển, không giống người có thể viết ra Phong Nguyệt Vô Biên chút nào."