Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế (Dịch)

Chương 684 - Chương 684: Tỏ Thái Độ

Chương 684: Tỏ thái độ Chương 684: Tỏ thái độChương 684: Tỏ thái độ

 

 

Sở vương dịu dàng vuốt tóc vương hậu, không nói gì.

 

 

"Ta đi!"

 

 

Sở vương bước ra khỏi cửa cung, bên ngoài sân rộng là hai vạn Cấm Vệ quân, dàn trận nghiêm trang. Sở vương xoay người lên ngựa, hai vạn Cấm Vệ quân cũng đồng loạt bước lên, nối đuôi nhau ra khỏi vương cung.

 

 

Bên ngoài vương cung, mười vạn quân đang im lặng chờ đợi, không có tiếng hô vạn tuế, cũng không có tiếng hô tất thắng, chỉ có ánh mắt nhìn theo Sở vương. Sau đó, trong im lặng, bọn họ gia nhập vào hàng ngũ của y.

 

 

Cứ như vậy, mười mấy vạn quân của Sở vương men theo đường lớn Chu Tước, chậm rãi tiến về phía tây.

 

 

Hai bên đường, vô số người dân bước ra khỏi nhà, lặng lẽ tiễn đưa, không ai hô gì cả.

 

 

Đáng tiếc thế giới này không có bài thơ: "Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn." Tạm dịch: Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.

 

 

Tính cách người Sở vốn dĩ bi tráng hơn người Ngô, lòng trung thành cũng cao hơn nhiều.

 

 

Lúc này chiến tranh còn chưa nổ ra, người Ngô đã chạy trốn khắp nơi, thậm chí cả quân đội cũng đào ngũ, còn người Sở cũng có chạy trốn, nhưng quân đội về cơ bản vẫn giữ nguyên đội hình, người đào ngũ không nhiều. Từ đó đủ thấy rõ từ trận đại chiến Sở - Việt lúc trước, quân sở công phá thành Trấn Tây, máu chảy thành sông, hận không thể chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.

 

 

Vô số người dân Sở nhìn theo bệ hạ của mình, trong lòng thậm chí còn không dám chúc phúc, bởi vì bọn họ đều biết, trận chiến này là một trận thua, một trận tử chiến.

 

 

Trẻ con thì suy nghĩ đơn giản hơn, chúng hái rất nhiều hoa dại, rải dọc đường đi của Sở vương để tiễn biệt.

 

 

Hơn một canh giờ sau, đại quân của Sở vương ra khỏi Chu Tước môn.

 

 

Bên ngoài, hai mươi vạn quân của Sở quốc đã tập kết từ sớm.

 

 

Nhìn thấy quân đội của Sở vương, hai mươi vạn quân đồng loạt quỳ xuống, sau đó mới đứng dậy.

 

 

"Xuất phát!" Theo lệnh của tướng lĩnh hai bên, hai mươi vạn quân gia nhập vào đội ngũ của Sở vương.

 

 

Ba mươi hai vạn quân này là toàn bộ binh lực của Sở quốc. Mấy năm trước, Sở quốc đại chiến với Việt quốc, thương vong vô số, kinh đô còn bị Thẩm Lãng tập kích bất ngờ, bị diệt thêm mấy vạn quân.

 

 

Quân đội của Sở quốc còn lại không nhiều, trải qua hai năm hồi phục mới có được quy mô như ngày hôm nay. Ba mươi hai vạn quân hùng dũng tiến về phía tây.

 

 

Sở vương biết lần này quân địch sẽ chia ra ba đường bắc, tây, nam đánh úp, quân số sẽ đạt đến con số trên trời, sức chiến đấu càng vượt xa quân Sở, đây là một trận tử chiến.

 

 

Giữa Sở quốc và Khương quốc có dãy núi tuyết lớn ngăn cách, chỉ có hai con đường mòn để đi qua, nhưng hai con đường này đều được xây dựng thành, xây dựng pháo đài kiên cố, có mấy vạn quân trấn thủ.

 

 

Đại quân đi được mười dặm, Sở vương cuối cùng không nhịn được quay đầu nhìn lại kinh đô.

 

 

Đó là kinh đô của y, kinh đô mà vương tộc họ Sở đã trị vì hàng trăm năm, sau trận chiến này, liệu y còn trở về được nữa không?

 

 

Tại vương cung Việt quốc, Ninh Chính đang tiễn đưa tướng sĩ.

 

 

Sau trận chiến vừa rồi, một bộ phận quân đội vốn thuộc về Chúc gia bỏ trốn, một bộ phận quy thuận tân Việt vương, nhưng dù vậy, tổng binh lực của Việt quốc, cũng chỉ còn khoảng 30 vạn.

 

 

Ba mươi vạn quân này phải chia làm ba đường.

 

 

Biện Tiêu thống lĩnh 18 vạn quân chủ lực tiến vào Diễm Châu, chống đỡ quân chủ lực của Tân Càn.

 

 

Ninh Kỳ thống lĩnh sáu vạn quân tiến về phía tây chỉ viện cho Sở quốc.

 

 

Xung Nghiêu dẫn sáu vạn quân tiến về phía bắc chỉ viện cho Ngô quốc.

 

 

Việt quốc chỉ còn chừng ấy quân đội, lại phải chia ra cứu viện cho cả Ngô và Sở.

 

 

Bởi vì Việt quốc không giáp ranh với Đại Viêm và Tân Càn, nên cho dù đại chiến bùng nổ, Việt quốc cũng sẽ không bị tấn công ngay lập tức.

 

 

Ninh Chính gửi viện quân vì muốn nói với Ngô vương và Sở vương rằng, Việt quốc tuyệt đối sẽ không lùi bước, nhất định sẽ sát cánh chiến đấu đến cùng với hai nước.

 

 

"Chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến." Ninh Chính nói: "Trận chiến này chưa chắc sẽ xảy ra, hãy tin tưởng hoàng đế." Y vẫn luôn kiệm lời như vậy.

 

 

"Tuân lệnh!" Ninh Kỳ nói: "Mạt tướng xin xuất trận!"

 

 

Nói xong, Ninh Kỳ dẫn quân về phía tây. Ninh Chính quay sang Biện Tiêu: "Võ công của Biện tướng quân hồi phục chưa?"

 

 

"Tám, chín phần rồi." Biện Tiêu nói: "Ca phẫu thuật mà bệ hạ Thẩm Lãng thực hiện cho lão phu rất thành công." Ninh Chính nói: "Trận chiến này có thể sẽ không nổ ra, nhưng vị trí của Diễm Châu quá đặc biệt, chỉ sợ sẽ có biến, Biện tướng quân hãy dốc toàn lực ứng phó."

 

 

Biện Tiêu nói: "Tuân chỉ! Lão thần xin xuất trận!"

 

 

Nói xong, Biện Tiêu dẫn quân lên đường, tiến về phía bắc.

 

 

"Xung tướng quân, Ngô quốc giáp giới Đại Viêm, nên lòng người hoang mang. Tuy nhiên, khả năng Ngô quốc bùng nổ chiến sự thấp nhất." Ninh Chính nói: "Khanh dẫn quân chỉ viện Ngô quốc, chủ yếu để thể hiện thái độ, cổ vũ sĩ khí và lòng dân Ngô quốc. Nhưng vạn nhất Ngô quốc thật sự bùng nổ chiến sự, đừng liều lĩnh chống cự, lập tức yểm hộ triều đình Ngô quốc rút lui về phía đông, thuyền của bệ hạ Thẩm Lãng sẽ tiếp ứng tại đó."
Bình Luận (0)
Comment