Xung Nghiêu chắp tay: "Mạt tướng tuân chỉ! Mat tướng xin xuất trận!"
Nói xong, Xung Nghiêu dẫn quân đi về phía đông, tiến vào tỉnh Thiên bắc, rồi đi lên phía bắc, tiến vào Ngô quốc. Đến lúc này, toàn bộ kinh đô Việt quốc hầu như trống rỗng, chỉ còn lại một số ít quân phòng thủ.
"Diêm Ách đại đô đốc, an nguy của kinh đô giao cho khanh." Ninh Chính nói: "Nhớ nhắn cho Chúc gia, đừng gây chuyện vào lúc này. Bệ hạ Thẩm Lãng chỉ để lại hai ngàn quân tại kinh đô, nhưng muốn tiêu diệt Chúc gia vẫn dễ như trở bàn tay."
Lịch sử luôn xoay vòng, trước đây Diêm Ách là đô đốc Hắc Thủy đài, nhưng vì ủng hộ Ninh Kỳ mà bị cách chức, bây giờ lại quay về vị trí cũ.
Ông cũng đã chứng minh được lòng trung thành của mình. Tuy nhiên, lòng trung thành này dành cho Ninh Kỳ, chứ không phải Ninh Chính, ít nhất trong hai năm qua, ông không đầu quân cho Chúc gia.
Diêm Ach chắp tay: "Mạt tướng tuân chỉ."
Mọi người đều rời đi, chỉ còn Ninh Chính lưu lại, dưới sự bảo vệ của Lê Mục và Lê Ân, đứng trước cửa vương cung.
Y nhìn về phía đông, lẩm bẩm: "Thẩm Lãng, ngươi sẽ bảo vệ được ba nước đúng không? Trận chiến này nhất định sẽ nổ ra, nhưng không phải bây giờ."
Điều thú vị là, mỗi khi ở một mình, Ninh Chính đều gọi thẳng tên Thẩm Lãng, nhưng khi nói ra khỏi miệng thì nhất định phải gọi là bệ hạ Thẩm Lãng.
Bởi vì trong lòng y, Thẩm Lãng vẫn luôn là người bạn tốt nhất, mỗi khi có người gọi bệ hạ, Thẩm Lãng đều cảm thấy không được tự nhiên, thật ra không chỉ có hắn, mà ngay cả Ninh Chính cũng cảm thấy kỳ quặc.
"Be hại Be hạ."
Ngoài cửa, người dân nhìn thấy Ninh Chính, không quỳ xuống mà lớn tiếng gọi.
Ninh Chính không phải người thích gần gũi với dân chúng, y luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị, ngược lại Ninh Nguyên Hiến rất giỏi đóng vai thân dân.
Nhưng tất cả mọi người khi nhìn thấy Ninh Nguyên Hiến đều run sợ, hầu như nhìn thấy mặt đã quỳ rạp xuống đất, còn khi nhìn thấy Ninh Chính thì thái độ lại tùy ý hơn chút.
Đương nhiên không phải bọn họ không sợ Ninh Chính. Thực tế, Ninh Chính cai trị đất nước còn nghiêm khắc hơn Ninh Nguyên Hiến rất nhiều, ra tay tàn nhẫn, không hề nương tay.
Nhưng mọi người đều biết, Ninh Chính là một vị minh quân chính trực, không so đo những chuyện nhỏ nhặt, cũng không giống như Ninh Nguyên Hiến, ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại ghi hận ngươi.
Ninh Chính gật đầu với mọi người, sau đó trở vào trong cung, không hề có ý định gần gũi.
Toàn bộ Phương Đông gió nổi mây phun, quân đội của hơn mười nước như rồng như rắn, cơn bão chiến tranh sắp sửa nổ ra.
Chỉ cần một tia lửa, ba nước Ngô, Sở, Việt sẽ tan thành mây khói.
Điều mà Thẩm Lãng cần phải làm là dập tắt ngòi nổ này, dùng một chiến lược kinh thiên động địa để hủy diệt, uy hiếp tất cả các nước, khiến bọn họ không dám tiến vào lãnh thổ của ba nước Ngô, Sở, Việt dù chỉ nửa bước. Thực hiện lời hứa bất kỳ quốc gia nào dám xâm phạm lãnh thổ của Đại Càn, sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này!
Trên vùng biển phía đông Việt quốc, hay nói đúng hơn là vùng biển của Đại Càn, lại có vẻ yên bình lạ thường. Những nơi Ninh Hàn đi qua, giống như mãnh hổ tuần sơn, chim chóc cá cua đều biến mất sạch sẽ.
Thương thuyền cũng không dám đến gần thủy quân của Ninh Hàn trong phạm vi mười ngàn thước.
"Tên Thẩm Lãng này thật nhát gan, thủy quân của hắn đều co rúm lại, trận chiến này thật vô vị." Thế tử Liêm thân vương ngáp một cái, tỏ vẻ nhàm chán.
Những người bên cạnh thâm cười nhạo trong lòng: "Đầu óc Thẩm Lãng đâu có vấn đề gì, thủy quân của hắn làm sao bằng Thiên Nhai Hải các được? Chạy đến chẳng tìm chết sao? Hơn nữa, mục tiêu của Thiên Nhai Hải các không phải Thẩm Lãng, mà là Tru Thiên các và Phù Đồ sơn chúng ta.
Ninh Bạt nói: "Thế tử, đợi đến thành Nộ Triều sẽ có trò hay để xem."
Thế tử Liêm thân vương nói: "Đúng rồi, suýt nữa ta quên mất, vợ cũ của ta vẫn còn tại thành Nộ Triều, các ngươi nhớ đừng giết nàng, ta phải mang nàng về, lần trước nàng ly hôn với ta, ta còn chưa đồng ý."
Có người bên cạnh nói: "Nghe nói công chúa Ninh Diễm đang mang thai."
Thế tử Liêm thân vương nói: "Vậy thì càng tốt, ta thích nhất phụ nữ mang thai."
Ninh Hàn cau mày, liếc nhìn thế tử Liêm thân vương, mọi người lập tức im bặt, không ai dám chọc giận Ninh Hàn. "Nhìn kìa, đó có phải là thuyền chiến của Thẩm Lãng không?"
"Báo cáo tướng quân, phát hiện thuyền chiến của Thẩm Lãng, cách đây 5000m.' Trên cột buồm, một võ giả đang cầm ống nhòm sát qua, phát hiện ra một chiếc thuyền chiến của Thẩm Lãng. Ninh Bạt hỏi: "Bao nhiêu chiếc?"
"Chỉ có một chiếc, nhưng chiếc thuyền rất lớn, có mấy chục khẩu pháo."
'Thẩm Lãng đang làm cái quái gì vậy? Phát điên rồi sao?
Thủy quân của Ninh Hàn đang đến thành Nộ Triều, ngươi chỉ cần cho thủy quân trốn trong cản thì được rồi. Thật không may, thủy quân của Thẩm Lãng đều đã rút về thành Nộ Triều, chỉ còn duy nhất chiếc thuyền tuần tra này, vài giờ trước, nó bị sét đánh trúng, cột buồm bị gãy, buồm bị thiêu rụi, buộc phải dừng lại để sửa chữa.
Bởi vì không đi qua Tam Giác Quỷ, nên xác suất thuyền bị sét đánh rất thấp. Vì vậy, biện pháp phòng sét cho thuyền chiến cần thiết, nhưng không phải ưu tiên hàng đầu, nên rất ít cải tạo để phòng sét.
Ví dụ như chiếc thuyền trước mắt này, nó là chiến lợi phẩm thu được từ nam tước Bloody, thân tàu rất lớn, nhưng không thể bọc thép toàn bộ, cũng không thể cải tạo để chống sét.