Dịch giả: rollandNguyên Chính Phong mang Thái Thanh Bào xuống núi, Yến Địch cùng Thạch Thiết đều tham gia chiến sự với Đại Nhật Thánh Tông, công việc hàng ngày tại Quảng Thừa Sơn lúc này, đều do Phương Chuẩn xử lý thay.
Làm một người chủ chốt tham gia cuộc chiến ở Đông Đường, Yến Triệu Ca trở về núi, tất nhiên phải gặp mặt Phương Chuẩn.
Phương Chuẩn chậm rãi nói:
- Lần này vẫn có chút mạo hiểm, mặc dù Đại sư huynh đi tới Đông Đường sớm hơn dự liệu của đối phương, nhưng tranh đấu ở cấp độ này, vẫn có thể liên lụy tới ngươi.
Yến Triệu Ca mỉm cười đáp:
- Nhị sư bá nói phải, ta lúc này nhớ lại còn có chút sợ đây, nhưng mà chuyện này đáng giá, chỉ tiếc là không thể đem Đại Nhật Hành Thiên Xích lưu lại.
Phương Chuẩn khoát tay nói:
- Đó chỉ là tình huống tốt nhất mà chúng ta dự tính mà thôi, kết quả như bây giờ đã rất tốt rồi.
- Chúng ta quyết đoán ra tay, nhưng cũng không đánh giá thấp tốc độ phản ứng của đối phương.
- Hoàng Húc không phải Hoàng Quang Liệt, nhưng cũng không phải là hạng người mà chúng ta có thể coi thường.
Ngữ khí của hắn ôn hòa, nói chuyện cùng Yến Triệu Ca, mặc dù là trưởng bối dạy dỗ, nhưng cũng không làm người khác cảm thấy "trên cao nhìn xuống".
Chỉ nhìn từ bầu không khí, Yến Triệu Ca nói chuyện với hắn còn thoải mái hơn khi nói chuyện với Thạch Thiết.
- Nhị sư bá nói đúng.
Yến Triệu Ca cười.
Phương Chuẩn nói:
- Vấn đề của Nghiêm Húc, ta đã biết, chuyện tình cùa Yến thị của ngươi năm đó, ta cũng lấy làm tiếc.
Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Nhị sư bá nói quá lời, ta tự tay chém giết Nghiêm Húc, coi như ta đã báo được thù, gia phụ (cha) sau khi biết cũng đã buông xuống.
Phương Chuẩn nói:
- Di vật của Băng Long Võ Thánh, cùng chiếc nhẫn của đệ tử bản môn trước kia, Diệp Cảnh, đợi bọn người sư phụ về núi, mới quyết định, Triệu Ca đi xuống nghỉ ngơi thật tốt đi.
Yến Triệu Ca thi lễ:
- Ta xin cáo lui, Nhị sư bá không cần tiễn.
Từ Chấp Sự Điện đi ra, Yến Triệu Ca thở phào một cái.
Người đời nhắc đến Quảng Thừa tam anh, đầu tiên nghĩ đến vẫn là thiên phú Võ đạo thiên phú cùng thực lực mạnh nhất, Yến Địch.
Nhưng thực sự trước khi Yến Địch quật khởi, đồng lứa của bọn họ, nhân vật mới xuất hiện nổi danh nhất của Quảng Thừa Sơn, chính là vị bình tĩnh ngồi phê hồ sơ giữa Chấp Sự Điện lúc nãy, Phương Chuẩn.
Danh hào Tiềm Long, đã nói rõ tất cả.
Mà đối thủ cũ bên Đại Nhật Thánh Tông của Phương Chuẩn, cũng chính là một người nổi danh, hiện đang giữ chức Tông chủ, Hoàng Húc.
Mặc dù hiện nay, Hoàng Húc được Hoàng Quang Liệt đưa lên làm Tông chủ mới của Đại Nhật Thánh Tông, cũng không có nhiều người cho rằng, năng lực cá nhân của Phương Chuẩn thua kém hắn.
Yến Triệu Ca đi trên đường nhỏ trong núi, suy nghĩ miên man, trong lúc nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện.
- Đúng rồi, tình huống bây giờ của Phong sư muội như thế nào?
Yến Triệu Ca hỏi, A Hổ một bên thật thà cười:
- Công tử ngài sau khi tiến nhập Chấp Sự Điện, ta đã tìm người nghe ngóng.
- Phong cô nương đã bắt đầu nhập môn tu luyện, nửa năm nay vẫn điều dưỡng thương thế, đồng thời tiềm tu chuyển đổi căn cơ Võ học.
- Hiện tại nàng dù sau cũng đệ tử của Quảng Thừa Sơn, vì con đường Võ đạo sau này trôi chảy, cũng không thể tiếp tục luyện tập Võ học của Đại Nhật Thánh Tông, hiện tại nàng dùng nhiều thời gian cũng cố căn cơ cũng là chuyện bình thường.
- Lão Chưởng môn tự mình hỏi chuyện, cũng vận dụng một viên Hoán Hải Thạch cất giữ trong tông môn, vì nàng trọng tố Đan Điền Khí Hải.
A Hổ gãi gãi cái đầu lớn của hắn nói:
- Nghe nói thương thế đã dần khỏi hẳn, trọng tố căn cơ cũng hoàn thành, tông môn an bài nàng một động phủ phía sau ở lại, những chuyện khác chờ công tử ngài trở lại tông môn rồi hãy nói.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Đi xem một chút, nếu như tình trạng của nàng thỏa mãn điều kiện, như vậy nên trợ giúp nàng nhanh chóng khôi phục Thái Âm Chi Thể.
Vừa đi, Yến Triệu Ca vừa thở dài nói:
- Thời gian không đợi người, đối thủ của nàng cũng không dậm chân tại chỗ chờ nàng, nàng đã mất đi hai năm.
Đi tới phía sau núi, tới gần nơi ở của Phong Vân Sanh, trong lòng của Yến Triệu Ca khẽ động.
Bên đường đi ra một phụ nhân trung niên, chính là một vị Chấp Sự Trưởng lão của Quảng Thừa Sơn.
Nàng thấy Yến Triệu Ca, gật đầu, không nói thêm gì, thân ảnh lại biến mất.
Yến Triệu Ca đồng dạng gật đầu thăm hỏi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Giữa núi rừng, vang lên tiếng thác nước, Yến Triệu Ca đi qua rừng cây, liền thấy một thác nước thật lớn hiện ra trước mắt.
Dòng nước ầm ầm từ trên cao chảy xuống, rơi thẳng vào hồ sâu, văng lên rất nhiều bọt nước.
Yến Triệu Ca định thần nhìn lại, chỉ thấy phía dưới thác nước, một thân ảnh thẳng tắp, mặc cho dòng nước cuồng bạo cọ rửa.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như suối.
Một thanh trường đao đen kịt giữa bàn tay trắng nõn, huy động một lần lại một lần.
Mỗi lần múa đao, thác nước to lớn, như bị cắt đoạn trong chớp mắt!
Lại trong nháy mắt, dòng nước khôi phục, thác nước ầm ầm chảy xuống.
Sau đó, trường đao lại huy vũ (vung vẩy), thác nước lại bị cắt đoạn.
Lặp đi lặp lại.
Yến Triệu Ca đứng không nhúc nhích, yên lặng quan sát, A Hổ cũng đứng im lặng một bên.
Thân ảnh này rất có nghị lực, Yến Triệu Ca cùng A Hổ cũng rất kiên trì.
Thời gian qua đi, từ buổi trưa đến lúc mặt trời lặn, không gián đoạn chút nào.
- Tuy chỉ là hình thức ban đầu, nhưng trong một đao, mơ hồ có cả sở trưởng của hai nhà Đại Nhật, Quảng Thừa.
Yến Triệu Ca nhìn đối phương tu luyện, cũng không chỉ nhìn nghị lực của đối phương:
- Ta lúc trước không nhìn nhầm, ngộ tính còn mạnh hơn Tiêu Thăng, cần cù cũng là nhất đẳng.
Sắc mặt của A Hổ trịnh trọng nói:
- Mặc dù chỉ nhìn nàng luyện công, nhưng công tử, ta cảm thấy lực thực chiến của nàng rất mạnh, cùng cảnh giới, nàng có thể xuất sắc hơn Tiêu Thăng và Triều Nguyên Long.
Yến Triệu Ca nhún vai một cái nói:
- Không sai, ta đã thấy nàng động thủ thực tế. Nhìn nàng luyện công lúc bình thường, kỳ thật rất dễ đánh giá thấp nàng.
- Cho dù không có vấn đề Thái Âm Chi Nữ, nàng cũng là một thiên tài Võ đạo trác tuyệt, nếu không phải "thiến" Tiêu Thăng, dù nàng đánh gãy một chân của Tiêu Thăng, Đại Nhật Thánh Tông nhất định cũng có người bảo vệ nàng.
Thấy Phong Vân Sanh cuối cùng cũng dừng lại động tác, từ thác nước nhảy ra, Yến Triệu Ca chuẩn bị cất bước đi ra ngoài:
- Nhìn bộ dáng của nàng, xác thực đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vừa muốn nhấc chân, động tác của Yến Triệu Ca dừng lại một chút.
Chỉ thấy Phong Vân Sanh cẩn thận quan sát bốn phía một cái, giống như muốn xác định xung quanh đây có người hay không.
Không có phát hiện người khác, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười buông lỏng, nàng đi tới một chỗ rừng rậm cạnh thác nước.
Yến Triệu Ca nhíu mày:
- Hả? Chẳng lẽ có chuyện gì mà không muốn cho người khác thấy? Nếu có, trưởng lão của bản môn nhìn chằm chằm nơi này không đến mức không phát hiện mới đúng.
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Yến Triệu Ca đi theo, A Hổ cũng vội vàng đuổi theo.
Vào rừng cây, chỉ thấy Phong Vân Sanh không có hình tượng ngồi chồm hổm dưới đất, con tiểu hắc cẩu Nhục Nhục nàng nuôi cũng đang ngoắc đuôi ngồi chồm hổm bên cạnh.
Một đống lửa nhỏ bị Phong Vân Sanh đốt lên, trên đống lửa đặt một cái giá, trên giá đặt một chuỗi đồ vật đang nướng .
Phong Vân Sanh lúc này, không có dáng dấp anh khí bừng bừng, nhìn như một con mèo trộm được cá, tiến gần cái giá, mũi nhẹ nhàng mấp máy, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
Nàng nhẹ giọng ca ngợi:
- Người đời chỉ biết Hổ Trảo Ngư có kịch độc, nhưng lại không biết nó là mỹ vị vô thượng đây!
Yến Triệu Ca cùng A Hổ ở phía xa nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
. . . Hổ Trảo Ngư cũng không phải có kịch độc bình thường, mà là thứ có thể hạ độc Võ giả Tông Sư!
Khóe miệng của Yến Triệu Ca co quắp:
- Hóa ra cũng là một tên ăn hàng a!