Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 59

Dịch giả: rolland

Áp lực mà Đông Châu Trưởng lão mang đến, Nghiêm Húc không thể so sánh được.

Sắc mặt của Yến Triệu Ca như thường, sau khi hành lễ với Đông Châu Trưởng lão, nhìn Phong Vân Sanh sau lưng rồi nói:

- Trưởng lão, đây chính là người ta từng đề cập với ngài.

- Tên trước đây là Phong Mục Ca, hiện tại là Phong Vân Sanh.

Nghe được ba chữ "Phong Mục Ca", Đông Châu Trưởng lão khẽ vuốt cằm, lấy cấp bậc của hắn, biết rất nhiều thứ.

Tiếp theo Yến Triệu Ca giới thiệu cho Phong Vân Sanh:

- Phong sư muội, đây là thủ toạ Thiên Đông châu của bản môn, Tần trưởng lão.

Phong Vân Sanh thi lễ, trên lễ tiết không chút sơ hở nào:

- Vãn bối Phong Vân Sanh, gặp qua tiền bối.

Trường hợp nào nên có phong thái gì, Phong Vân Sanh biết rõ ràng.

Lấy kiến thức cùng xuất thân của nàng, tự nhiên biết lão giả cao lớn trước mắt này, chính là Thủ toạ trưởng lão của Quảng Thừa Sơn toạ trấn toàn bộ Thiên Đông châu.

Ở trong quy chế nội bộ của Quảng Thừa Sơn, Thủ tọa trưởng lão, Chủ Sự Trưởng lão, Chấp Sự Trưởng lão.

Có thể tu vi cùng quyền hạn không bằng nhau, nhưng trên thân phận địa vị, vị Tần trưởng lão này cùng cha Yến Địch của Yến Triệu Ca là cùng một tầng thứ, chỉ là quản lý không giống nhau, một trong một ngoài mà thôi.

Trên lý thuyết, phàm là chuyện gì xảy ra trên khu vực Thiên Đông châu, Tần trưởng lão đều có thể xử trí.

Chỉ là, chuyện lần này liên quan đến Phong Vân Sanh, liên lụy quá lớn, cho nên Tần trưởng lão cũng không tiện quyết định một mình.

Sơn môn Quảng Thừa Sơn bên kia đã phái người tới, lúc này Tần trưởng lão đến Đông Đường, chỉ là tìm hiểu trước.

Nhưng nếu không thông qua một cửa của Tần trưởng lão này, thì sau đó cũng không có gì để nói nữa.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Tần trưởng lão, vị lão nhân này là Túc lão (trưởng lão lâu năm) của tông môn, cùng một thế hệ với lão Chưởng môn, giữa cha Yến Địch cùng Nhị sư bá, từ trước đến nay đều công bằng.

Không cần nhờ vào việc nhận được chiếu cố, cũng không cần lo lắng hắn giống như Nghiêm Húc làm chuyện xấu.

Hết thảy đều lấy sự thật làm tiêu chuẩn, lấy lợi ích chung của Quảng Thừa Sơn làm trọng.

- Tần trưởng lão, như ban đầu bẩm báo với ngài, vị Phong sư muội này, là đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, hiện nay đã phản môn, muốn dấn thân vào môn hạ của Quảng Thừa Sơn ta.

Yến Triệu Ca không nhanh không chậm nói.

Tần trưởng lão yên lặng nghe, không nói gì.

Nghiêm Húc cũng không có nói xen vào, Yến Triệu Ca không có khả năng không rõ ràng chuyện Quảng Thừa Sơn thu nhận đệ tử phản bội của Đại Nhật Thánh Tông sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào.

Nhưng dù vậy, vẫn dẫn theo Phong Vân Sanh trở về, Tần trưởng lão cũng không có phản đối, còn kinh động sơn môn bên kia, đã nói lên đây là tình huống đặc thù.

Yến Triệu Ca lẳng lặng nói:

- Trưởng lão phải biết năm đó khi điều tra về Thái Âm Chi Nữ của Đại Nhật Thánh Tông thì lấy được một tình báo, nhắc tới tên một người, Phong Mục Ca.

- Cái tình báo kia sau lại vì Mạnh Uyển ngang trời xuất thế, mà bị cho rằng là tin tức giả tạo, nhưng thật sự không phải.

- Phong Mục Ca là tồn tại chân thật, đó là vị Phong sư muội sau lưng ta này.

Người ở chỗ này, ngoại trừ Tần trưởng lão cùng Nghiêm Húc, cũng đều là nhân vật quan trọng của Quảng Thừa Sơn ở Thiên Đông châu.

Ngoại trừ Tần trưởng lão đã sớm biết tình hình ra, thì đám người Nghiêm Húc khi được nghe được bốn chữ "Thái Âm Chi Nữ", con mắt liền sáng lên.

Thiên Vực năm châu to lớn như vậy, tìm rất nhiều đều không ra một Thái Âm Chi Nữ.

Thậm chí Quảng Thừa Sơn còn âm thầm phái người đi các cương vực khác tìm kiếm, hy vọng có thể "sửa mái nhà dột", vẫn không thu hoạch được gì.

Thái Âm Chi Thí hai năm trước, mỗi lần Quảng Thừa Sơn đều chỉ có thể đứng ngoài cuộc, đôi mắt ngóng nhìn Thái Âm Quan Miện bị những Thánh địa khác tranh đoạt, tự nhiên tràn ngập bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

Nếu như Phong Vân Sanh thực sự là Thái Âm Chi Nữ, vậy coi như cứng rắn chống lại áp lực của Đại Nhật Thánh Tông, Quảng Thừa Sơn cũng nhất định phải lưu nàng lại.

Tần trưởng lão đầu tiên gật đầu, sau đó bình tĩnh hỏi:

- Trước đây trong tin tức củ ngươi, chỉ nói Thái Âm Chi Thể của vị Phong tiểu hữu này bị hao tổn, lại không biết bị hao tổn tới tình trạng nào.

- Bồi dưỡng Thái Âm Chi Nữ phải hao phí không ít tài nguyên, bất quá lấy nội tình của Đại Nhật Thánh Tông, cho dù đã có Mạnh Uyển, bồi dưỡng hai Thái Âm Chi Nữ, vẫn không nói chơi.

- Để một Thái Âm Chi Nữ đi ra ngoài, cũng không phải việc nhỏ, Đại Nhật Thánh Tông sẽ không sơ sẩy lớn như vậy.

- Trừ khi, Thái Âm Chi Thể của Phong tiểu hữu, đã hoàn toàn phế đi?

Ngữ khí của Yến Triệu Ca không mang theo bất kỳ phập phồng gì, thành thật trả lời:

- Bây giờ nói vậy, cũng không sai.

Giữ hai hàng lông mày của Tần trưởng lão hơi nhíu lên, nhìn Yến Triệu Ca cùng Phong Vân Sanh.

Lúc này Nghiêm Húc từ từ mở miệng:

- Dù là Đại Nhật Thánh Tông, cũng sẽ không bỏ được mà lấy một Thái Âm Chi Nữ đi làm gián điệp.

- Nhưng nếu là một đệ tử bình thường Thái Âm Chi Thể đã bị phế, liền không thể không có khả năng.

Mọi người tại đây, bất luận là có hay không người một phái của Nghiêm Húc, nghe vậy đều nhíu mày, lấy ánh mắt xem kỹ Yến Triệu Ca cùng Phong Vân Sanh.

Chuyện hôm nay, quả thực không phải chuyện đùa.

Nếu như Thái Âm Chi Thể của Phong Vân Sanh còn hoàn hảo, không nói hai lời, Quảng Thừa Sơn lập tức thu nàng, Yến Triệu Ca càng có công, hơn nữa còn là một cái công lớn.

Nếu như Phong Vân Sanh mất đi Thái Âm Chi Thể, Quảng Thừa Sơn có muốn thu lưu nàng ta hay không, sẽ phải cân nhắc một phen.

Thu đệ tử phản bội của Thánh địa khác, tính chất tương đối ác liệt, nhất là Đại Nhật Thánh Tông cùng Quảng Thừa Sơn cũng không thật sự hòa thuận, hành vi như vậy cực kỳ có khả năng làm quan hệ đối địch tiến thêm một bậc.

Tạo thành hết thảy việc này là Yến Triệu Ca, sẽ gánh vác một danh tiếng hết sức khinh cuồng, rước hoạ từ bên ngoài, làm tông môn phải gánh vác phiền phức không cần thiết.

Mà nếu như Phong Vân Sanh là gián điệp mà Đại Nhật Thánh Tông bên kia phái tới, Quảng Thừa Sơn nhận lấy nàng, ngày sau gặp phải phiền phức, Yến Triệu Ca cũng là thủ phạm thứ nhất, sai lầm rất lớn.

Mặt Yến Triệu Ca không đổi sắc nói:

- Phong sư muội đã bị đồng môn Đại Nhật Thánh Tông khi dễ, trưởng bối trong tông môn lại không cách nào vì nàng chủ trì công đạo, thậm chí đổi trắng thay đen mà giết nàng.

- Duy nhất chiếu cố nàng là ân sư thân truyền, không lâu đã bỏ mạng trong một lần xung đột với Viêm Ma trên Đông Hải, sau khi biết được tin tức, nàng trốn chết nhiều năm, mới chính thức phản bội Đại Nhật Thánh Tông, càng chém giết ba đồng môn đệ tử.

Yến Triệu Ca nhìn mọi người:

- Hai năm trước nàng thoát đi sơn môn Đại Nhật Thánh Tông, cũng là bởi vì nàng làm Tiêu Thăng bị thương nặng, từ nay về sau vẫn bị Tiêu Thăng dẫn người đi truy bắt.

Nghiêm Húc hờ hững nói:

- Đại Nhật Thánh Tông chưa hẳn sẽ luyến tiếc tính mệnh của ba đệ tử trẻ tuổi, nếu nàng là một tử gian (gián điệp).

Yến Triệu Ca cười:

- Điều này không khả năng, không biết vị Thái Thượng trưởng lão kia của Đại Nhật Thánh Tông, có bỏ được ngoại tôn một dòng độc đinh, từ nay về sau trở thành thái giám hay không?

Tất cả mọi người trong đại sảnh liền yên tĩnh một mảnh.

Nghiêm Húc cũng có chút ngây ngẩn cả người, Tần trưởng lão nhíu hỏi:

- Ngươi nói là...

Yến Triệu Ca nghiêm chỉnh nói:

- Tiêu Thăng, năm đó bị Phong sư muội làm bị thương hạ thể... ừ, một cái phương diện khác mà nói, hắn cũng bị phế đi.

Phong Vân Sanh cũng nghiêm chỉnh, cúi người hành lễ:

- Tình thế của vãn bối lúc đó cấp bách, nhất thời lỡ tay, tuy rằng Tiêu Thăng bị trừng phạt đúng tội, nhưng khó tránh nhục nhã, thỉnh chư vị tiền bối đừng trách.

Yến Triệu Ca nói:

- Ta bảo vệ nàng, giao thủ cùng Tiêu Thăng lần thứ hai, đã chứng thực điểm này.

- Đương nhiên, cũng có thể Tiêu Thăng bởi vì việc khác mà bị thiến... à, không đúng, là không thể nhân đạo, sau đó đồ bỏ đi của Đại Nhật Thánh Tông này lợi dụng, mượn chuyện này rêu rao.

- Cho nên nếu Phong sư muội bái nhập bản môn, ngày sau thẩm tra vẫn không thể thiếu, nhưng cơ bản mà nói, ta cho rằng Phong sư muội nói có thể tin được.

Khoé miệng của Nghiêm Húc co quắp, hừ một tiếng, không hề quấn quýt vấn đề này nữa, mà nói rằng:

- Làm Thái Âm Chi Thể đã bị phế của nàng trở lại thì nói như thế nào.

Tần trưởng lão thì trầm ngâm không nói, Quảng Thừa Sơn muốn làm ra quyết định, điểm này, cực kỳ trọng yếu.

Bình Luận (0)
Comment