Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 27

Edit by meomeocute

 

Có ai có thể làm Thời Cố bị thương hay không, mọi người không biết. Họ chỉ biết rằng, những mảnh thi thể đứt gãy nằm rải rác khắp nơi này, đều là do y gây ra. 

 

Khoảnh khắc này, suy nghĩ của tất cả mọi người đều giống nhau. 

 

Úc Chiêm siết chặt Thời Cố vào lòng, sắc mặt vô cùng khó coi. Thực ra, từ lúc y và Thời Cố tách ra đến bây giờ, cũng chỉ mới hơn một canh giờ trôi qua. Y không thể ngờ rằng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, con cừu non này lại gặp chuyện. 

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo của Úc Chiêm quét qua từng người một. 

 

Ánh mắt của Úc Chiêm vốn dĩ đã rất có sức sát thương, đệ tử Thương Vân Tông sớm đã được lĩnh giáo, nhưng dù là vậy, khi một lần nữa bị y nhìn chằm chằm như thế, bọn họ vẫn không khỏi rùng mình. 

 

Mà trớ trêu thay, bọn họ vừa mới lập thề, nên dù có muốn nói gì cũng không dám hé một chữ. 

 

Cảm giác này, khó chịu vô cùng. 

 

"Là người của Thanh Hòa Tông." 

 

Có lẽ vì thấy không ai dám lên tiếng, Viên Hằng liền mở miệng, giọng điệu chậm rãi, âm thanh trầm thấp: "Đám người đó định đánh lén trong bóng tối, may mà có... ta ở đây, đã giết sạch bọn chúng." 

 

Nói xong, anh liếc nhìn Thời Cố một cái, rồi tiếp tục: "Y không sao, chỉ là bị... khụ, bị bọn gian nhân Thanh Hòa Tông đánh trúng một chưởng, chắc hôn mê một lúc sẽ tỉnh." 

 

Thanh Hòa Tông... 

 

Nghe vậy, Úc Chiêm híp mắt lại. 

 

Sau đó, y quét mắt một vòng chiến trường, phán đoán tu vi của từng thi thể trên mặt đất, phát hiện kẻ mạnh nhất cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh. Vậy nên ánh mắt y, không chút khách khí, quét tới quét lui trên người Viên Hằng đang chật vật và đám người toàn thân đầy thương tích, xác nhận bọn họ thực sự bị thương rất nặng, không phải cố tình không bảo vệ nổi Thời Cố, lúc này mới lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người lên lầu. 

 

Mơ hồ, Viên Hằng còn nghe được tiếng Úc Chiêm chế nhạo anh vì bị một kẻ Nguyên Anh đánh thành ra như vậy: "Vô dụng." 

 

Viên Hằng: "..." 

 

Bị vạ lây một cách vô cớ, anh bỗng cảm thấy có chút phẫn nộ vì Thời Cố đã xé nát Trạch Bân thành từng mảnh. Bởi vì chuyện đó mà Úc Chiêm thậm chí còn chẳng thèm phát hiện ra sự tồn tại của gã. 

 

Phải nói rằng Úc Chiêm đúng là một nhân tài hiếm có. Máu tươi và xác chết đầy đất trong mắt y như không tồn tại, thương thế thê thảm của những người khác y cũng chẳng thèm để ý, trong lòng chỉ có duy nhất thân thể gầy gò đang được y ôm chặt – ngoài một chút máu bên khóe môi ra thì không hề có dấu vết bị thương nào. 

 

Những người khác hiển nhiên cũng nghe thấy lời mắng của Úc Chiêm, trong lòng có chút tức giận, nhưng lại không dám phản bác. 

 

Bởi vì so với người đang nằm trong lòng Úc Chiêm, bọn họ thực sự yếu hơn rất nhiều. 

 

Hơn nữa, sau chuyện xảy ra hôm nay với Thời Cố, sợ rằng cả đời này đệ tử Thương Vân Tông cũng không dám tùy tiện chọc ghẹo ai nữa. 

 

Bởi vì, ngươi vĩnh viễn không biết được, vị công tử yếu ớt ngoan ngoãn trước mặt mình ở khoảnh khắc tiếp theo có thể sẽ khiến ngươi nát vụn hay không. 

 

Theo đúng nghĩa đen của từ "nát vụn". 

 

"Úc Chiêm." 

 

Viên Hằng bỗng cất tiếng. 

 

Úc Chiêm ngoảnh lại, trong mắt hiện rõ sự mất kiên nhẫn. 

 

Thấy vậy, Viên Hằng khoanh tay trước ngực. 

 

Anh muốn hỏi: Ngươi đã bao giờ thực sự hiểu về sư phụ của mình chưa? 

 

Cũng muốn hỏi: Ngươi có biết thân thể của Thời Cố đang có vấn đề gì không? 

 

Nhưng cuối cùng, nhìn khuôn mặt của Úc Chiêm – trông không khác gì đang nói "Ngươi sao mà lắm lời thế, có gì nói nhanh, có rắm thì thả mau" – Viên Hằng quyết định không hỏi nữa, chỉ lắc đầu: "Không có gì." 

 

Úc Chiêm: "..." 

 

Úc Chiêm lạnh lùng liếc anh một cái. 

 

Nói được nửa câu rồi thôi, đúng là đồ độc hại. 

 

Nghĩ vậy, y xoay người bỏ đi. 

 

… 

 

"Rắc." 

 

Một bàn tay khẽ đẩy cánh cửa phòng của Thời Cố. 

 

Căn phòng không lớn, nhìn qua thậm chí có chút đơn sơ, ít nhất so với phòng của Úc Chiêm thì kém hơn rất nhiều. 

 

Nhưng về điều này, Úc Chiêm lại không hề ngạc nhiên.

 

Trước đây, mỗi lần phân chia phòng, Thời Cố luôn nhàn nhã đợi đến cuối cùng. Cũng vì vậy mà mỗi khi đến lượt y, chỉ còn lại căn phòng tệ nhất. 

 

Không tranh, không giành, không màng thế sự. 

 

Lắc đầu, Úc Chiêm thầm thở dài. Với tính cách này, bảo sao y luôn bị người ta bắt nạt. 

 

Căn phòng cũ kỹ, nhưng may mắn vẫn khá sạch sẽ, chỉ là vì chưa có ai ở nên trông có chút lạnh lẽo. Úc Chiêm cúi người, nhẹ nhàng đặt Thời Cố xuống giường. 

 

Máu trên người Thời Cố vẫn chưa khô, gần như ngay khoảnh khắc y chạm vào chăn đệm đã làm chúng vấy bẩn. Thế nhưng Úc Chiêm dường như đột nhiên quên mất sự ưa sạch sẽ của mình, nét mặt không hề biến đổi, thậm chí còn cẩn thận từng chút một dùng thanh tẩy chú để làm sạch vết máu trên người Thời Cố. 

 

Chỉ là, khi đang làm sạch, tâm trí Úc Chiêm dần trở nên lơ đãng. 

 

Thanh tẩy chú là pháp thuật y dùng quen thuộc nhất, có thể nói đã đạt đến mức tinh thông, vì vậy chỉ cần dựa vào dao động linh lực khi thi triển thuật, y cũng có thể phác họa được đại khái đường nét cơ thể Thời Cố. 

 

Thời Cố… thực sự còn gầy hơn y tưởng tượng rất nhiều. 

 

Rõ ràng là người thích ăn như thế, sao lại có thể gầy đến mức này? 

 

"Trước đây, ngươi đã trải qua những gì?" Úc Chiêm khẽ hỏi. 

 

Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Thời Cố, Úc Chiêm đã biết y nhất định từng trải qua điều gì đó. 

 

Y lớn lên ở Thập Phương Hư, nơi đó tàn khốc đến mức có thể nuốt chửng con người không chừa lại một mẩu xương. Ở đó, Úc Chiêm đã gặp vô số kẻ tuyệt vọng, cũng từng nghe qua vô số câu chuyện thảm khốc không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của Thời Cố vẫn để lại trong y ấn tượng khó phai. 

 

Chỉ là, khi ấy y không bận tâm quá nhiều. 

 

Bi kịch trên đời này quá nhiều, mà lòng thương hại lại là thứ cảm xúc vô nghĩa nhất. 

 

Hơn nữa, nhiều bi kịch không phải không thể tránh khỏi, chỉ là chính chúng đã tự dẫn đến kết cục như vậy. 

 

Nhẫn nhục chịu đựng, không biết phản kháng, chính là một trong những nguyên nhân đó. 

 

Và những bi kịch như vậy, ở Thập Phương Hư nhan nhản khắp nơi. 

 

Vậy, rốt cuộc là từ khi nào y dần thay đổi suy nghĩ? 

 

Úc Chiêm chìm vào hồi tưởng. 

 

Có lẽ, là vào đêm trước khi đến Huyền Giang Cốc, khi Thời Cố nghiêm túc nói với y: "Ngươi làm vậy là sai rồi." 

 

Cũng có lẽ, là trong khách đ**m Nhện, khi y ngốc nghếch bắt chước động tác của y để thi triển phòng ngự chú. 

 

Y dần nhận ra, sâu trong nội tâm của người này, thực ra đang khao khát được cứu rỗi. 

 

Mà chính Thời Cố, có lẽ còn chưa nhận thức được điều đó. 

 

Vết bẩn rất nhanh đã được làm sạch, vết thương trên ngực Thời Cố cũng dần lộ rõ. 

 

Vết thương rất nặng, thậm chí dù đã có y phục che chắn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy phần xương sườn bị lõm vào. Chắc hẳn là do đám người Thanh Hòa Tông gây ra. Úc Chiêm càng nhìn càng bực bội, hận không thể lập tức xuất phát san bằng cái môn phái khốn kiếp kia. Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng cơn giận. 

 

Y đưa tay ra, lòng bàn tay khẽ rung động, không khí xung quanh dường như méo mó đôi chút. 

 

Úc Chiêm đang cố gắng vận linh lực truyền vào cơ thể Thời Cố một cách dịu dàng nhất, vừa giúp y hồi phục, vừa giảm bớt đau đớn. 

 

Cùng lúc đó, y chăm chú nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của Thời Cố. 

 

Bình thường, y đã trông đủ vô hại rồi, bây giờ nhắm mắt lại, lại càng ngoan ngoãn và dịu dàng hơn. 

 

Một người như vậy, Thanh Hòa Tông cũng nhẫn tâm ra tay. 

 

Ngọn lửa giận vừa được đè xuống lại một lần nữa bùng lên. 

 

Trạng thái này đối với Úc Chiêm mà nói là xa lạ. Y thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng mình bị cảm xúc của người khác dễ dàng tác động là khi nào. 

 

Có lẽ, là khi phụ thân của y vẫn còn sống. 

 

Nghĩ đến đây, Úc Chiêm trầm ngâm nhìn Thời Cố thật sâu. 

 

Hai canh giờ trước, Phạm Hoành Dận đã phân tích rất lâu về trạng thái tâm lý của Thời Cố với y.

 

Tên thuộc hạ này xưa nay luôn chẳng nghiêm túc, đối với chủ tử thì chẳng hề kính trọng, vậy mà vừa nhắc đến chuyện này đã phấn khởi hẳn lên, kể lại từ đầu đến cuối một cách sống động vô cùng, đến mức vung tay múa chân. Từ chuyện hai tháng trước Thời Cố gần như cố chấp muốn cùng Úc Chiêm đi học mỗi ngày, đến việc sau khi gặp ác mộng thì lén lút ngồi chờ trước cửa phòng y, tất cả mọi chi tiết đều được mổ xẻ tỉ mỉ. 

 

Cuối cùng, Phạm Hoành Dận vỗ đùi một cái, kết luận: "Nhất định là hắn vừa gặp đã yêu ngươi." 

 

Úc Chiêm suýt bị sặc trà, ho sặc sụa đến rung trời lở đất. 

 

"Ngươi đang nói nhảm gì thế?" 

 

Vừa ho, y vừa không chút khách khí đá Phạm Hoành Dận một cước. 

 

"Tin ca đi," Phạm Hoành Dận trên bàn ăn nói đầy thành thật, "Ta có kinh nghiệm, tuyệt đối không sai đâu." 

 

Nghe vậy, Úc Chiêm cười khẩy: "Chỉ ngươi á? Kinh nghiệm trong mơ à?" 

 

Câu này, Phạm Hoành Dận nghe không lọt tai. 

 

Ngay lập tức, hắn gập quạt lại, cười đầy chế giễu, kiêu ngạo hất cằm, nói ra chuyện phong lưu năm xưa của mình: "Một công tử nho nhã, ôn nhuận như ngọc, phong độ ngời ngời, tài trí hơn người." 

 

"Thật không đấy?" 

 

Úc Chiêm nửa tin nửa ngờ. Bấy lâu nay, Phạm Hoành Dận vẫn luôn đi theo y, nếu hắn thực sự có chuyện gì, làm sao y không biết? 

 

Hay là trước khi quen y? 

 

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Úc Chiêm chợt nhớ ra điều gì đó. 

 

"Ngươi tìm ta vẽ cấm chế lần này, không phải cũng vì hắn chứ?" 

 

Nụ cười trên mặt Phạm Hoành Dận lập tức cứng đờ. 

 

Ồ? 

 

Úc Chiêm vui vẻ hẳn lên. 

 

Y vốn chỉ hỏi thử một câu, không ngờ lại đoán trúng, lập tức tò mò: "Thật không ngờ, Phạm công tử nhà ta cũng có một đoạn phong lưu đấy nhỉ?" 

 

Ngả người ra sau, Úc Chiêm lười biếng nhìn Phạm Hoành Dận, giọng điệu trêu chọc: "Người trong lòng ngươi muốn cấm chế làm gì? Thứ đó tà ác lắm đấy, cẩn thận rước họa vào thân." 

 

"Không phải người trong lòng ta." Phạm Hoành Dận bĩu môi. 

 

Dù sao cũng đã bị phát hiện, hắn dứt khoát không giấu giếm nữa, cúi mắt cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo chút chua xót: "Là người trong lòng hiện tại của người trong lòng trước đây của ta, muốn lấy cấm chế đi cứu người trong lòng trước đây của ta." 

 

Nói xong, hắn dừng một chút, cảm thấy câu này chưa đủ chặt chẽ, liền bổ sung: "Nói chính xác thì, là người ta tưởng là người trong lòng trước đây của ta." 

 

Úc Chiêm: "..." 

 

Lộn xộn thật đấy. 

 

"Dù sao cũng là đi cứu người, ngươi đừng lo lắng làm gì." 

 

Phạm Hoành Dận bĩu môi, hiếm hoi có chút bực bội, không tự nhiên phe phẩy quạt, đổi chủ đề: "Nói chung, dựa theo kinh nghiệm của ta, Thời Cố đối với ngươi, tuyệt đối không đơn giản!" 

 

"Ngươi bớt nói nhảm đi." 

 

Úc Chiêm cũng không kém, ném lại hắn một ánh mắt xem thường, trong lòng đầy khinh thường. 

 

Thời Cố? Thích y? 

 

Sao có thể. 

 

Lần trước y còn rủ mình cùng đi kỹ viện kia kìa! 

 

"Rắc!" 

 

Một tiếng giòn vang, là chén trà trong tay y không chịu nổi áp lực mà nứt ra. 

 

Phạm Hoành Dận nghe thấy, tưởng rằng Úc Chiêm thật sự nổi giận, trong lòng hô không ổn, vội vàng nhanh nhất có thể đổi chén trà khác, rót loại trà ngon nhất của quán, liên tục nói: "Hạ hỏa hạ hỏa, ta chỉ nói đùa thôi mà." 

 

Úc Chiêm hừ lạnh một tiếng. 

 

Chợ đêm Đoan Ngọ đông đúc náo nhiệt, bàn ăn này lại yên lặng thật lâu. 

 

"Ê." Một lúc sau, Phạm Hoành Dận huých Úc Chiêm. 

 

"Ta nói thật đấy, nếu, ta chỉ nói nếu, vị tiểu trưởng lão kia thật sự thích ngươi—" 

 

Hắn ngừng một chút, liếc nhìn sắc mặt Úc Chiêm, xác nhận không có gì bất thường, mới tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ thế nào?" 

 

Nghe vậy, Úc Chiêm cầm chén trà, động tác lập tức dừng lại. 

 

Khoảnh khắc đó, y trầm mặc rất lâu. 

 

Và đến cuối cùng, y cũng không nói cho Phạm Hoành Dẫn biết đáp án. 

 

Ta nghĩ thế nào? 

 

Úc Chiêm hiếm khi cảm thấy mơ hồ. 

 

Từ nhỏ đến lớn, y bận rộn sống sót, bận rộn chiêu binh mãi mã, bận rộn hoàn thành yêu cầu và mục tiêu cha y đặt ra. Những chuyện khác, y chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng cảm thấy mình có thể có được. 

 

Nhưng không thể phủ nhận, khi nhìn thấy Thời Cố hấp hối trong vòng tay Viên Hằng, y thực sự đã hoảng loạn. 

 

Thế nhưng, nếu nói là rung động, y lại cảm thấy, hình như vẫn thiếu một chút gì đó. 

 

"Còn ngươi?" 

 

Y nhìn Thời Cố, không biết là đang hỏi đối phương, hay đang hỏi chính mình: "Ngươi nghĩ thế nào?" 

 

"Là…" Y dừng một chút, có chút không tự nhiên hỏi, "Là giống như Phạm Hoành Dận nói sao?" 

 

Đang nói, Úc Chiêm vô tình liếc nhìn chiếc gương đồng trên bàn, phát hiện khóe môi mình không biết từ bao giờ đã khẽ nhếch lên. 

 

Giây tiếp theo, y lập tức ép môi mình trở lại. 

 

"Khụ khụ." 

 

Y ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh, vô thức quay đầu nhìn ra cửa, lại liếc sang cửa sổ. 

 

May quá, không có ai. 

 

Thở phào một hơi, ánh mắt y lại quay về phía Thời Cố, sắc mặt nghiêm túc: "Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, ngươi đừng tưởng thật." 

 

Nói xong, như sợ người đang hôn mê trên giường không tin, y còn nhấn mạnh thêm một câu: 

 

"Dù sao thì có hay không ta cũng không để tâm."

Bình Luận (0)
Comment