Edit by meomeocute
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau đã đến.
Thi thể và vết máu trong khách đ**m đã được các đệ tử Thương Vân Tông dọn sạch suốt đêm. Thoạt nhìn, nơi này dường như không có gì khác so với thường ngày, chỉ trừ mái nhà với một vết nứt lớn, vẫn đang nhắc nhở mọi người rằng nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau khi mọi việc kết thúc vào hôm qua, việc đầu tiên Thanh Nguyên làm chính là đến phòng của Cảnh An. Quả nhiên, bên trong đã trống không, chắc hẳn đã bị Cảnh Tú cứu đi. Sau đó, hắn điểm danh lại số đệ tử còn sống sót, lòng trĩu nặng phát hiện ra rằng số người đã giảm đi một nửa.
Lúc mới đến, bọn họ có tổng cộng tám đệ tử và mười hai đồng tử, nhưng bây giờ, đệ tử chỉ còn lại hắn, Sầm Vũ, Mạnh Tuần và hai đệ tử Trúc Cơ trung kỳ. Số đồng tử thì chỉ còn lại bốn người, tổn thất thảm trọng.
Sáng sớm, Viên Hằng đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại một bức thư nói rõ việc rời đi. Sáu tên đệ tử Thanh Hòa Tông vẫn còn hôn mê cũng bị hắn mang theo, theo như thư để lại, Viên Hằng dự định sẽ ném chúng xuống chân núi Thanh Hòa Tông, mặc kệ sống chết.
Nếu là trước đây, Thanh Nguyên nhất định sẽ thấy hoảng sợ, khuyên Viên Hằng bình tĩnh lại, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, hắn thậm chí còn cảm thấy ném xuống chân núi đã là quá nhân từ với đám cặn bã đó.
Tất nhiên, bọn chúng cũng đã phải trả giá.
Nghĩ đến đây, Thanh Nguyên vô thức nhìn về phía phòng của Thời Cố ở không xa.
Nói thật, dù đã qua một đêm, Thanh Nguyên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự chấn động. Hắn thậm chí còn suy nghĩ hồi lâu xem trước đây mình có từng làm chuyện gì đắc tội với Thời Cố hay không. May mà cuối cùng phát hiện, ngoài thái độ hơi lạnh nhạt ra thì những chuyện khác cũng tạm ổn.
Còn hai đệ tử Trúc Cơ trung kỳ thì khác, trông có vẻ sầu não, mặt mày ủ rũ, cả đêm trằn trọc không ngủ được, đến sáng ra thì dưới mắt đã có hai quầng thâm to tướng. Bọn họ đã từng nói xấu Thời Cố, hơn nữa không chỉ một lần.
Nhưng người gây ra tất cả những điều này - Thời Cố - lại hoàn toàn không hay biết, vẫn đang bất tỉnh nhân sự.
Sau khi trị thương cho Thời Cố vào hôm qua, Úc Chiêm liền biến mất, chỉ để lại một lư hương tinh xảo nhỏ nhắn, đặt trên đầu giường của Thời Cố.
Bên trong lư hương, làn khói mờ ảo bồng bềnh bay lên, khiến khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Thời Cố trông lại càng bình yên và dịu dàng hơn.
Nếu có người tinh thông trong nghề ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra ngay rằng đây là loại hương hiếm có, giá trị nghìn vàng, chỉ có ở Thập Phương Hư: Diêm La Hương.
Diêm La Hương có tên là Diêm La, nhưng công dụng của nó lại hoàn toàn ngược lại. Thực chất, nó vô cùng ôn hòa, có tác dụng an thần và hỗ trợ giấc ngủ cực kỳ hiệu quả. Nghe nói ngay cả những người tẩu hỏa nhập ma, nếu dùng loại hương này cũng có thể được xoa dịu phần nào.
Chỉ tiếc rằng nguyên liệu để chế tạo ra nó chỉ mọc trong Thập Phương Hư, không những khó tìm mà nơi nó sinh trưởng còn có linh thú từ Xuất Khiếu đến Phân Thần trấn giữ. Việc hái thuốc khó chẳng khác nào bước chân vào địa ngục, vì vậy loại hương này mới mang danh là Diêm La.
Không biết có phải vì tác dụng của loại hương này không, mà Thời Cố đã có một giấc mơ đẹp hiếm hoi trong suốt mười mấy năm qua.
Dù khởi đầu giấc mơ có hơi chút trắc trở.
Trong mơ, cậu rất nhỏ, nhìn còn chưa cao hơn bàn, một dáng người nhỏ xíu đang chạy quanh sân nhà mình.
Đột nhiên, cậu vấp ngã.
Dưới chân là bãi cỏ, thực ra ngã xuống cũng không đau lắm, nhưng Thời Cố nhỏ bé không chịu nổi ấm ức này, thế là òa khóc, tiếng khóc vang trời.
Rất nhanh sau đó, kèm theo những bước chân vội vã, cậu được một đôi tay dịu dàng nâng lên.
Đó là đôi tay của một người phụ nữ, thon dài và trắng trẻo giống hệt Thời Cố, nhưng nhỏ nhắn hơn một chút. Trên cổ tay bà còn đeo một chiếc vòng tay tinh xảo, có hai mặt dây chuyền khắc chữ "S" và "G".
Vừa ôm cậu vào lòng, người đó vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giọng nói nhỏ nhẹ vỗ về: "Tiểu Cố ngoan, không đau không đau, mẹ ở đây rồi."
Giọng nói dịu dàng luôn có một sức mạnh đặc biệt giúp xoa dịu tâm trạng của trẻ con. Chẳng mấy chốc, Thời Cố nhỏ nhắn trong vòng tay bà cũng dần bình tĩnh lại. Người phụ nữ khẽ đặt cậu xuống đất, để lộ toàn bộ gương mặt của mình.
Đó là một gương mặt rất đẹp, có bảy phần giống Thời Cố, nhưng đường nét lại mềm mại hơn. Lúc này, trên gương mặt đó là nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng như thể có thể tan chảy bất cứ thứ gì.
Nhưng khác với sự dịu dàng ấy, là đôi mắt của bà.
Đôi mắt đó hoàn toàn khác với Thời Cố.
Ánh mắt của Thời Cố luôn bình tĩnh, sâu thẳm, trống rỗng như một vùng hoang vu, còn đôi mắt này lại tràn đầy sự trưởng thành, lý trí, vững vàng nhưng cũng không kém phần nhiệt huyết.
Không phải kiểu nhiệt huyết thể hiện qua tính cách, mà là một sự nhiệt huyết dành cho cuộc sống, một niềm hy vọng vào tương lai.
Đó là một cảm xúc mà về sau, Thời Cố chưa từng có lại.
"Đã là bé trai bốn tuổi rồi, sao còn bị ngã vậy? Hửm?" Người phụ nữ khẽ chạm vào chóp mũi Thời Cố, mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, Thời Cố nhỏ lập tức ưỡn thẳng ngực, hai bàn tay nhỏ xíu lau loạn xạ nước mắt trên mặt: "Tiểu Cố không khóc, Tiểu Cố là nam tử hán, nam tử hán không bao giờ khóc!"
Người phụ nữ bật cười, nhẹ véo đôi má trắng nõn của Thời Cố: "Đúng vậy, Tiểu Cố là nam tử hán. Nhưng mà, tiểu nam tử hán, sao con lại chạy loạn khắp sân thế?"
Thời Cố ngẩn người.
Sau đó, cậu bé cúi đầu xuống, có chút ngại ngùng kéo nhẹ vạt áo của người phụ nữ, giọng nói mang theo một tia mong đợi: "Mẹ ơi, Tiểu Cố muốn ra ngoài chơi..."
Người phụ nữ khựng lại.
Ánh mắt bà đột nhiên trở nên phức tạp, có chút bi thương, cũng có chút áy náy. Bà đang định mở miệng nói gì đó thì một tiếng ho nặng nề vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Thời Cố ngơ ngác nhìn về phía người đang bước tới.
Đó là một người đàn ông có dáng người cao lớn quá mức đối với một Thời Cố bé nhỏ. Ông cao khoảng một mét tám, mặc một bộ âu phục chỉn chu, ánh mắt nhìn thẳng vào hai mẹ con, vẻ mặt nghiêm nghị.
Có thể thấy Thời Cố rất sợ ông ta. Ngay khoảnh khắc người đó vừa xuất hiện, cậu đã lập tức trốn sau lưng người phụ nữ, rụt rè thò đầu ra.
Nhưng nếu Thời Cố sợ, thì người phụ nữ lại không hề sợ. Bà lập tức cau mày, lạnh lùng nhìn người đàn ông: "Bị bệnh họng thì đi chữa, chữa không khỏi thì ra ngoài mà ho, đừng có làm ô nhiễm không khí ở đây."
Vẻ mặt nghiêm nghị trên khuôn mặt người đàn ông lập tức cứng lại. Ông vô thức nhìn Thời Cố, hạ thấp giọng nói: "Có con ở đây, em có thể cho anh chút thể diện không?"
"Anh cũng biết đây là con anh à?!" Nghe vậy, người phụ nữ chẳng những không dịu lại mà còn cao giọng, mang theo cơn giận dữ.
"Từ khi nó sinh ra, chúng ta phát hiện nó không bình thường, đã bốn năm rồi! Nó từng được ra khỏi cửa một ngày nào chưa! Anh cũng biết nó là con, là một đứa trẻ! Một đứa trẻ mới bốn tuổi, cần bạn bè, cần ra ngoài chơi đùa!"
Những lời này, có lẽ người phụ nữ đã kìm nén rất lâu. Giờ phút này, vì tức giận đến mức tay bà cũng hơi run rẩy, bà hung hăng chỉ vào người đàn ông: "Thời Cao Trì! Chẳng lẽ anh định nhốt nó cả đời sao?!"
Thời Cao Trì sững người.
Ông và Bạch Di đã kết hôn hơn năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy bà lớn tiếng hét lên như vậy, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Sau một lúc im lặng, ông chậm rãi nói: "Chẳng phải vì em không chịu đưa nó đi..."
"Thời Cao Trì!" Cơn giận trên khuôn mặt Bạch Di đã không thể kìm nén nữa, giọng bà cũng cao vút lên: "Đưa đi làm gì? Đưa cho người ta nghiên cứu? Làm thí nghiệm à?!"
"Đúng, Tiểu Cố quả thực không giống những đứa trẻ bình thường, nhưng đó không phải là lý do để anh đàn áp bản tính của nó, tước đoạt tự do của nó!"
"Hơn nữa, em không cảm thấy bây giờ nó như vậy có gì là không tốt cả. Ít nhất, nó có thể bảo vệ chính mình, không ai có thể làm hại nó!"
"Không có gì là không tốt?!"
Thời Cao Trì cũng nổi giận, lớn tiếng đáp: "Khác biệt với người khác, đó chính là điều tệ hại nhất!"
"Tiểu Di à." Ông hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói trở nên ôn hòa hơn khi nói với Bạch Di: "Em phải hiểu rằng, trên thế giới này, không ai chấp nhận sự tồn tại của dị loại. Đặc biệt là những người như Tiểu Cố - một dị loại vượt xa người thường. Em hiểu không?"
Thời gian dường như ngừng lại trong một giây.
Một giây sau, Bạch Di đứng dậy, quay lưng về phía Thời Cao Trì: "Tôi không hiểu."
Bà ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ra ngoài sân. Đó là thế giới bên ngoài mà Thời Cố nhỏ mong mỏi suốt bốn năm, vậy mà bà - một người mẹ - lại không dám đáp ứng mong muốn nhỏ nhoi ấy cho con mình.
Sau đó, bà ngồi xổm xuống, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt mà cuộc tranh cãi của hai người đã khiến Thời Cố sợ hãi đến bật khóc. Bà khẽ nói: "Tôi chỉ biết rằng, nó là con trai tôi."
"Mẹ ơi..."
Thời Cố nhỏ rụt rè nắm lấy ngón tay của Bạch Di, vừa khóc vừa nấc lên từng tiếng: "Con xin lỗi... Tiểu Cố sai rồi, Tiểu Cố... Tiểu Cố sẽ không đòi ra ngoài nữa, mẹ đừng giận..."
"Ngoan, mẹ không giận con."
Một giọt nước rơi xuống trán Thời Cố, cậu ngẩn người, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Không sao đâu."
Bạch Di xoa đầu Thời Cố, khuôn mặt không có biểu cảm gì, cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của nước mắt. Như thể giọt nước vừa nãy chỉ là ảo giác của Thời Cố mà thôi.
"Dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn luôn ở đây."
Tối hôm đó, Thời Cố nhỏ trốn trong chăn khóc rất lâu.
Đó là lần đầu tiên cậu nhận thức rõ ràng về sự đặc biệt của bản thân, dù rằng cậu vẫn chưa hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
Nhưng cậu không ngờ rằng, sáng hôm sau, mình lại thức dậy trong vòng tay của Bạch Di.
Chiếc xe ô tô êm ái lăn bánh trên đường, hướng đến một nơi xa lạ mà Thời Cố chưa từng biết. Bạch Di ôm cậu ngồi ở hàng ghế sau, thấy cậu tỉnh dậy thì dịu dàng v**t v* gò má cậu.
Sau đó, bà lấy ra hai tấm vé đẹp đẽ.
Lúc đó, vốn từ của Thời Cố còn rất ít, nhưng cậu nhận ra hình ảnh trên vé-đó là hình vòng đu quay, thứ vẫn thường xuất hiện trên tivi, cũng là trò chơi mà trẻ con yêu thích nhất.
Thời Cố nhỏ tròn mắt kinh ngạc, vừa sốc vừa mừng rỡ, đôi mắt đen nhánh sáng rực lên.
"Đừng vội, chúng ta phải thỏa thuận trước đã."
Bạch Di mỉm cười, giơ ba ngón tay lên. Những chiếc móc trang trí hình chữ cái trên chiếc vòng tay của bà cũng nhẹ nhàng đung đưa theo.
Thời Cố tò mò bắt chước động tác của bà, cũng giơ lên ba ngón tay.
"Thứ nhất, phải giữ bí mật, không được nói cho ba biết."
Thời Cố gật đầu liên tục. Cậu sẽ không nói đâu, nếu không Thời Cao Trì sẽ đánh vào mông cậu mất.
"Thứ hai, phải luôn nắm tay mẹ, không được chạy lung tung."
"Dạ! Dạ!" Cậu nhóc nhỏ nhắn, trắng trẻo gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất." Bạch Di nghiêm túc chỉnh lại tư thế ngồi của Thời Cố.
"Tuyệt đối, tuyệt đối không được động tay động chân với bất kỳ ai."
"Con biết mà!" Thời Cố giơ tay phải lên, khuôn mặt rạng rỡ một nụ cười thật lớn.
-Đó là động tác thề thốt mà cậu học được trên tivi.
"Ba từng nói với con, dù có bị đánh cũng không được đánh lại."
Bạch Di sững người.
Bà không hề biết chuyện này.
Nhưng bà mở miệng, rồi lại bi thương nhận ra rằng, bản thân hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Thời Cố nhỏ lại không hiểu những suy nghĩ phức tạp trong lòng bà lúc này. Cậu giơ cao hai tấm vé vào công viên giải trí, nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên Thời Cố được ra ngoài chơi.
Cậu chưa bao giờ vui đến thế, vui đến mức ngay cả khi ngủ, dù là trong mơ, khóe miệng vẫn khẽ cong lên, dưới làn hương trầm mơ hồ, trông bình yên và đẹp đẽ vô cùng.
Đáng tiếc, những khoảng thời gian đẹp đẽ luôn trôi qua rất nhanh.
Bất giác, màn đêm đã buông xuống, đến lúc phải về nhà rồi.
Thời Cố một tay nắm chặt Bạch Di, một tay cầm xiên kẹo hồ lô, lưu luyến ngoảnh đầu lại, nhìn về công viên giải trí đông nghịt người.
Khi đó, cậu nghĩ, sau này lớn lên, nhất định ngày nào cũng phải ra ngoài chơi.
Thế nhưng cậu không biết rằng, đây sẽ là lần duy nhất trong đời, cậu được ra ngoài chơi.
...
"Cộc cộc cộc-"
Tiếng gõ cửa phiền nhiễu đột ngột vang lên, đánh thức Thời Cố khỏi giấc mộng.
Cậu mở mắt, nhìn quanh căn phòng xa lạ, trong thoáng chốc có chút mơ hồ.
Đây là... đâu?
Nhưng rất nhanh, hắn liền phản ứng lại.
Đây là quán trọ, căn phòng mà hắn còn chưa kịp ở lại.
Ngoài cửa dường như có tiếng thì thầm trò chuyện, nhưng lúc này Thời Cố không muốn để ý.
Vì vậy, hắn giả vờ như không nghe thấy, ngửa đầu nhìn chằm chằm xà ngang trên trần nhà, ngẩn người.
Thật ra... giấc mơ đó, đáng lẽ còn một đoạn nữa.
Thời Cố đờ đẫn nghĩ.
Nhiều khi, hắn thà để đầu óc trống rỗng, còn hơn là nhớ lại quá khứ.
Nhưng bây giờ, những ký ức cũ lại không thể kìm nén mà ùa về, từng cảnh từng cảnh hiện lên rõ ràng trước mắt.
Đó là phần mà vừa nãy, hắn vẫn chưa kịp mơ thấy.
Trong ký ức, Bạch Di nắm lấy tay cậu, cùng cậu nhìn về công viên giải trí vẫn náo nhiệt như trước, mãi không rời đi.
Bóng dáng một lớn một nhỏ lẽ ra nên là một khung cảnh vô cùng ấm áp, nhưng lúc này, chẳng hiểu sao lại có chút hiu quạnh.
"Thời Cố." Bạch Di đột nhiên lên tiếng.
Bà không thay đổi ánh nhìn, vẫn dõi về nơi xa. Đèn đu quay rực rỡ trong đêm phản chiếu vào đôi mắt trong như thu thủy của bà, ánh lên một tia kiên định khác thường.
Thời Cố nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Trong trí nhớ của cậu, mỗi khi đối diện với cậu, Bạch Di luôn dịu dàng mỉm cười. Nhưng lúc này đây, Bạch Di lại nghiêm nghị đến mức khiến cậu cảm thấy xa lạ.
"Mẹ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng có một câu, mẹ hy vọng con có thể nhớ kỹ."
Bà dừng lại, cúi đầu nhìn Thời Cố, chậm rãi nói: "Bất kể chuyện gì xảy ra, mãi mãi, cũng đừng bao giờ từ bỏ."
"Mãi mãi... cũng đừng bao giờ từ bỏ..."
Thời Cố lẩm bẩm lặp lại lời của Bạch Di.
Thế nhưng... vào thời điểm ấy, có lẽ Bạch Di chẳng thể nào ngờ rằng, đứa trẻ mà bà nâng niu bảo vệ, cuối cùng, lại trở thành một kẻ tâm thần.
"Xin lỗi..."
Thời Cố khẽ khàng nhắm mắt lại.
Quả nhiên, mình vẫn là một đứa con khiến người ta thất vọng mà.