Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 29

Edit by meomeocute

 

"Bất thường? Trưởng lão Thời vẫn chưa thức dậy sao?" 

 

Bên ngoài phòng Thời Cố, Sầm Vũ cùng hai đệ tử đứng thành vòng tròn. 

 

"Này, ngươi gõ cửa lần nữa đi." 

 

Trong ba người, một đệ tử cao gầy chọc vào Sầm Vũ đứng bên cạnh. 

 

Ý tưởng của hắn không tệ, đáng tiếc, người bị chọc hoàn toàn không hợp tác. 

 

"Ta không đi, vừa rồi ta đã gõ rồi, sao ngươi không đi?" 

 

"Chậc, ta nào dám chứ." 

 

"Tiểu Béo, ngươi lên đi." Thấy không thuyết phục được Sầm Vũ, tên cao gầy lại chọc vào một đệ tử khác thấp béo đứng bên kia. 

 

"Thôi đi, ta cũng không dám đâu." Tiểu Béo bĩu môi, chẳng thèm hợp tác chút nào. 

 

Ba người nhìn nhau, rồi lại nhìn cánh cửa trước mặt, chẳng ai có đủ can đảm. 

 

Trước cửa rơi vào một khoảng im lặng. 

 

"Chậc, ai bảo ngươi lúc nào cũng coi thường người khác, nói xấu sau lưng. Giờ thì hay rồi, mắng nhầm người rồi chứ gì!" 

 

Có lẽ vì không khí căng thẳng phóng đại cảm xúc tiêu cực, tên cao gầy đột nhiên dậm chân, giọng điệu có chút bực bội. 

 

Tiểu Béo tuy béo, nhưng bụng dạ lại chẳng rộng rãi, nghe vậy lập tức phản bác: "Ngươi im đi, nói cứ như ngươi không tham gia vậy!" 

 

Tên cao gầy cứng miệng: "Ta chỉ là bị các ngươi truyền tin sai lệch thôi! Hơn nữa, ai mà ngờ với thực lực của trưởng lão Thời, lại phải dựa vào chuyện đòi người khác trả ơn để có được vị trí trưởng lão chứ!" 

 

"Thì ta cũng đâu biết! Khi đó ta chẳng qua chỉ bất bình thay cho vị tiền bối không được làm trưởng lão thôi mà!" 

 

"Dừng, dừng, dừng!" 

 

Thấy hai người vậy mà lại cãi nhau ngay trước cửa phòng Thời Cố, Sầm Vũ vội vàng cắt ngang, còn trợn mắt một cái. 

 

"Được rồi, được rồi, có gì đáng để cãi chứ? Ta đâu có nói xấu trưởng lão Thời đâu, nhưng cũng nhát y như các ngươi thôi." 

 

Nghe vậy, hai người trầm mặc. 

 

Thực ra, họ cũng không muốn cãi nhau hay trách móc đối phương. Chỉ là đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện chấn động, khiến lòng họ có chút bất an. 

 

Bàn tán sau lưng, cười nhạo, coi thường suốt bốn tháng trời, thế mà đùng một cái, phế vật trong miệng họ lại biến thành tuyệt thế cao thủ, thậm chí còn cứu mạng họ. Sự đối lập mạnh mẽ này khiến họ chỉ muốn tát chết bản thân ngu ngốc ngày trước. 

 

Quan trọng nhất là, suốt thời gian qua bị bàn tán như thế, Thời Cố vẫn luôn ôn hòa, không tranh không giành. Người khác mắng hắn, hắn cũng không giận, mà lần sau còn sẵn lòng giúp đỡ. 

 

Chỉ nghĩ đến điều này thôi, hai người đã thấy mặt mình nóng rực. 

 

Sầm Vũ khá hiểu tâm trạng của họ, thở dài một hơi, vỗ vai cả hai: "Được rồi, đừng hoảng. Với tính cách của trưởng lão Thời, ngài ấy sẽ không chấp nhặt với các ngươi đâu." 

 

Nói rồi, hắn lại dừng một chút: "Còn nữa, nhát thì nhát, nhưng ta cảnh cáo các ngươi, lát nữa trưởng lão Thời ra ngoài, đừng có bày cái mặt đưa đám ấy ra. Để trưởng lão thấy thì không hay đâu, dù gì ngài ấy cũng vừa cứu mạng chúng ta đêm qua, nghe rõ chưa?" 

 

Tên cao gầy và Tiểu Béo gật đầu liên tục. 

 

Sau đó, hai người cùng nhìn về phía Sầm Vũ. 

 

"Ngươi đi gõ đi?" 

 

Sầm Vũ: "..." 

 

Cắn răng nhận mệnh, hắn bước đến trước cửa, giơ tay lên định gõ, nhưng đúng lúc đó— 

 

"Két—" 

 

Cánh cửa đột nhiên mở ra. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Sầm Vũ hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, chạm mặt đối diện với Thời Cố. 

 

Tim hắn suýt nữa ngừng đập. 

 

Thấy Sầm Vũ, Thời Cố rõ ràng sững lại. 

 

Bọn họ... đến làm gì? 

 

Nghi hoặc nghĩ ngợi, Thời Cố đột nhiên cứng người. 

 

Phải rồi, tối qua, mấy người này hình như đều có mặt. 

 

"…Xin hỏi, có chuyện gì sao?" 

 

Sau một hồi im lặng, Thời Cố nhẹ giọng hỏi. 

 

"A? Ồ ồ!" 

 

Sầm Vũ, vốn đang đờ ra vì bị Thời Cố xuất hiện bất ngờ làm giật mình, lúc này mới hoàn hồn, vội nói: "Trưởng, trưởng lão, sư huynh Thanh Nguyên nói nửa canh giờ nữa sẽ khởi hành về tông môn, nhờ ngài chuẩn bị sẵn sàng để lên đường." 

 

Thời Cố ngây ra một chút. 

 

Hắn còn tưởng… 

 

Lắc đầu, Thời Cố lập tức ngăn lại dòng ký ức của mình, nhẹ gật đầu với Sầm Vũ: "Được, đợi ta một lát." 

 

Nói xong, hắn xoay người định vào phòng thu dọn, nhưng hai đệ tử phía sau lại bất ngờ gọi hắn lại. 

 

"Đợi đã! Trưởng lão Thời!" 

 

Thời Cố nghi hoặc quay đầu. 

 

Chỉ thấy hai người kia đỏ bừng mặt, mấy lần mở miệng nhưng lại do dự không nói. Cuối cùng, tên cao gầy cắn răng, buột miệng nói: 

 

"Trưởng lão Thời! Chúng ta đến để xin lỗi ngài!" 

 

Dù gì lời cũng đã nói ra, hối hận cũng vô ích, hắn dứt khoát trút hết lòng mình. Dù có hơi lắp bắp vì căng thẳng, nhưng giọng điệu lại chân thành vô cùng. 

 

"Trước đây là do chúng ta lòng dạ hẹp hòi, tin vào lời đồn mà hiểu lầm ngài, xin… xin trưởng lão Thời rộng lượng bỏ qua!" 

 

Thời Cố suy nghĩ một hồi mới hiểu ra, hắn đang nói đến chuyện hắn dựa vào việc đòi người khác trả ơn để có được vị trí trưởng lão. 

 

Vì thế, hắn nghiêm túc suy xét một chút, rồi chỉnh lại: "Cũng không hẳn là lời đồn." 

 

Đúng là không phải lời đồn, chỉ là người làm chuyện đó không phải hắn mà thôi. 

 

Nhưng những người còn lại không biết, còn tưởng hắn cố ý nói vậy để họ bớt cảm giác áy náy. 

 

Kết quả, tất cả đều vô cùng cảm động, ánh mắt sáng rực nhìn Thời Cố, đồng thời trong lòng lặng lẽ dán cho hắn một cái nhãn "người tốt" thật to. 

 

Dù rằng người tốt này khi đánh nhau có hơi đáng sợ. 

 

Thời Cố: "..." 

 

Những người này, thật kỳ lạ.

 

"Ngài yên tâm, trưởng lão Thời." Sầm Vũ nghiêm túc nói. 

 

"Ngài chọn giấu đi thực lực chắc chắn có lý do của riêng mình, vì thế chuyện đêm qua chúng tôi đều đã thề, nhất định giữ kín, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài!" 

 

Tay Thời Cố, vốn đang định đóng cửa, khựng lại. 

 

"Cảm ơn." 

 

Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói ra hai chữ này. 

 

Trở về phòng, Thời Cố ngồi ngẩn ra mất một khắc, rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. 

 

Thực ra hắn không có nhiều đồ, ngoài mấy bộ quần áo thì gần như chẳng còn gì khác, nên dọn dẹp cũng rất nhanh chóng. 

 

Chỉ là khi đang gấp chăn gối, Thời Cố tình cờ phát hiện ra một điều bất ngờ. 

 

Dưới gối có vật gì đó. 

 

Hắn dừng tay, rồi nhấc gối lên. 

 

Là một bức thư. 

 

Nét chữ thanh thoát đẹp đẽ hiện rõ ngay chính giữa trang giấy, năm chữ "Thời công tử thân mở" to đến chói mắt, mà phần ký tên cuối thư, lại là đại danh của Cảnh An. 

 

Thời Cố ngẩn người. 

 

Bức thư trước mắt như hóa thành một làn khói nhẹ có thể tan biến bất cứ lúc nào, đến nỗi hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, rồi mới cẩn thận cầm lên. 

 

Sau khi cầm được vào tay, hắn gần như có chút nôn nóng mở nó ra. 

 

Bên trong, một đơn thuốc lặng lẽ nằm đó, ngoài ra còn có một tờ giấy ghi đầy những lưu ý quan trọng. 

 

Tạm thời chưa nói đến nội dung đơn thuốc, hắn đọc lướt mười hàng một lúc để xem hết phần lưu ý, rồi chậm rãi dịch người ngồi xuống giường. 

 

Cảnh An nói, vì thời gian gấp gáp, y không kịp nghiên cứu sâu, nên hiệu quả của bài thuốc này so với bản gốc e rằng chỉ còn chưa đến một nửa. 

 

"Chưa đến một nửa…" 

 

Thời Cố lẩm bẩm. 

 

Nghe qua có vẻ cách rất xa kỳ vọng, nhưng ngẫm kỹ lại, có đơn thuốc trong tay, ít nhất hắn không còn phải cẩn thận từng chút để kiểm soát liều lượng thuốc nữa, cũng không hẳn là kém hơn trước quá nhiều. 

 

Siết chặt tờ đơn thuốc trong tay, tim Thời Cố đập nhanh, một cảm xúc xa lạ nhưng mãnh liệt dâng lên, bao trùm lấy hắn hoàn toàn. 

 

Hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới chợt nhớ ra— 

 

Cảm xúc này gọi là vui sướng. 

 

… 

 

Nửa canh giờ sau, mọi người tập trung tại sảnh trước khách đ**m. 

 

Những đệ tử và đồng môn xấu số đã được Thanh Nguyên cùng vài người chôn cất ngay trong đêm, chỉ còn lại một số vật dụng cá nhân của họ, vẫn còn lưu lại chút dấu vết của sự tồn tại. 

 

Thu dọn xong di vật của những người đã khuất, tâm trạng của nhóm đệ tử Thương Vân Tông rõ ràng trầm xuống rất nhiều. 

 

Thời Cố lặng lẽ quan sát họ, đứng yên không nhúc nhích. 

 

Bầu không khí đau thương như thế này, thực ra hắn đã trải qua rất nhiều lần. Nhưng trước đây, nguyên nhân dẫn đến nó thường là do chính hắn. Còn bây giờ, không biết có phải vì lý do phát sinh khác đi hay không, mà suy nghĩ của hắn cũng có chút khác biệt. 

 

Hắn đang nghĩ, đến khi mình chết, liệu có ai vì hắn mà buồn không? 

 

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự mà cho rằng không. 

 

Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ… sẽ có người, có một chút buồn. 

 

Ví dụ như Sầm Vũ, ví dụ như… Úc Chiêm. 

 

Chỉ là… một chút thôi. 

 

Thời Cố nghĩ, rồi hơi cúi đầu. 

 

Dù sao cũng chỉ là một nhóm thanh niên trẻ, tâm trạng điều chỉnh rất nhanh. Cộng thêm Thanh Nguyên và Sầm Vũ có ý vô tình xen lời giúp hòa hoãn không khí, chẳng bao lâu, mọi người lại dần khôi phục dáng vẻ thường ngày. 

 

Và đúng vào lúc này, Úc Chiêm mới chậm rãi xuất hiện. Không biết trước đó y đã đi đâu, nhưng vừa đến nơi, y chẳng thèm liếc nhìn ai, mà phản ứng đầu tiên chính là đi thẳng đến chỗ Thời Cố, đưa tay sờ loạn trên ngực hắn. 

 

Thanh Nguyên đang uống nước thấy cảnh này, lập tức phun thẳng vào mặt tên cao gầy đối diện. 

 

Cùng lúc đó, những người khác phát hiện ra cũng thi nhau ho sặc sụa, tiếng ho vang khắp khách đ**m, khiến người không biết còn tưởng đây là một y quán. 

 

Thời Cố và Úc Chiêm cùng quay đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi người.

 

Thấy vậy, mấy đệ tử lập tức quay đầu người nào nhìn trời người nấy, tuyệt đối không dám chạm mắt với hai người bọn họ. 

 

Khoảnh khắc này, lần đầu tiên bọn họ sinh ra sự kính nể xuất phát từ tận đáy lòng dành cho Úc Chiêm. 

 

Úc Chiêm, đúng là một dũng sĩ. 

 

"Vô lý." 

 

Hừ lạnh một tiếng, Úc Chiêm lười quan tâm đến đám người kia, cứ thế kiểm tra thương thế của Thời Cố. 

 

"Khôi phục cũng nhanh đấy." 

 

Tỉ mỉ xem xét một lượt, phát hiện Thời Cố đã không còn đáng ngại nữa, Úc Chiêm cuối cùng cũng yên tâm, hài lòng vỗ nhẹ lên ngực Thời Cố. 

 

Vỗ xong, hắn lại không nhịn được mà răn dạy: "Biết rõ thực lực mình kém, người khác đánh nhau còn không biết tránh đi, lần sau đứng xa một chút, đừng lúc nào cũng lao lên phía trước." 

 

"Khụ khụ khụ..." 

 

Những tiếng ho khan vừa mới lắng xuống lại vang lên, nghe chừng cổ họng ai nấy sắp sưng tấy hết cả. 

 

Và ngay sau đó, bọn họ lập tức nhận lấy ánh mắt băng lãnh của Úc Chiêm, lập tức câm nín không dám ho nữa. 

 

"Được rồi, nhanh chóng lên đường đi." 

 

Thanh âm của Thanh Nguyên vang lên, đồng thời hắn còn nhân lúc Úc Chiêm không để ý mà trừng mắt cảnh cáo đám người kia. 

 

Còn ho nữa, hắn sợ sớm muộn gì Úc Chiêm cũng phát hiện ra chuyện không ổn. 

 

Mọi người vội vàng làm động tác khóa miệng. 

 

Trên đường đi tiếp, nhờ vào ý chí kiên cường, họ mới miễn cưỡng duy trì được biểu cảm bình tĩnh. 

 

Dù vậy, có đôi lúc, họ vẫn khó mà kìm chế. 

 

Do các đệ tử Thanh Hòa Tông bị hôn mê đều đã bị Viên Hằng đưa đi, số đồng tử không thể ngự kiếm cũng chỉ còn lại bốn người, nên nhóm người không còn bị gánh nặng, quyết định mỗi người mang theo một đồng tử, ngự kiếm bay về tông môn, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian di chuyển. 

 

Thanh Nguyên tính toán thời gian, sau khi về nghỉ ngơi vài ngày, vừa kịp tham gia đại hội tỉ thí của tông môn kỳ này. 

 

Như thường lệ, Úc Chiêm vẫn định chở Thời Cố, nhưng ngay khi chuẩn bị xuất phát, hắn lại bất chợt nhận ra Thời Cố đang chăm chú nhìn thanh kiếm của mình. 

 

Trong mắt lộ ra chút tò mò. 

 

Cái tò mò này được che giấu rất kỹ, nhưng có lẽ vì bình thường ánh mắt của Thời Cố luôn thiếu vắng cảm xúc, nên khi rơi vào mắt Úc Chiêm, nó lại trở nên vô cùng nổi bật. 

 

"Sao? Muốn thử không?" Úc Chiêm nhướng mày, nhìn Thời Cố. 

 

Vị trí của hai người họ nằm ở cuối đội ngũ, các đệ tử phía trước không chú ý tới việc họ dừng lại, vậy nên ngay khi Úc Chiêm vừa dứt lời, kèm theo đó là vài tiếng xé gió, tất cả đệ tử đã bay vút lên không trung. 

 

Úc Chiêm chẳng hề để tâm, dù bọn họ có bay nhanh đến đâu, với hắn mà nói, đuổi theo cũng chỉ tốn thêm chút linh lực, chẳng đáng là bao. 

 

Hơn nữa, so với việc chậm rãi bay cùng bọn họ, chi bằng nhân cơ hội này dạy dỗ con cừu nhỏ kia cách ngự kiếm, chẳng phải thoải mái hơn sao. 

 

— Thời Cố có khả năng tự bảo vệ quá kém, nếu không nâng cao thêm, Úc Chiêm cứ cảm thấy chưa đủ an toàn. 

 

Nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn Thời Cố, nhanh chóng suy tính cách nâng cao thực lực cho y. 

 

Trong khi đó, Thời Cố, người bị nhìn thấu tâm tư một cách đột ngột, lại có chút hoảng hốt, đôi mắt khẽ mở to, nhưng vì đúng là tò mò thật, y không nhịn được mà siết chặt vạt áo, cuối cùng vẫn rụt rè hỏi: "Có được không?" 

 

"Đương nhiên." 

 

Úc Chiêm gật đầu, lấy từ túi trữ vật ra một thanh trường kiếm thanh thoát. 

 

Bình thường Úc Chiêm dùng một thanh kiếm sắt tinh chế trông rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng thanh kiếm này thì lại khác, nó tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lộ rõ vẻ sắc bén. 

 

Thoạt nhìn, thanh kiếm này vừa mỏng vừa nhẹ, nhưng khi cầm lên lại nặng gấp mấy lần kiếm thường. Thân kiếm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lượn lờ linh khí, những hoa văn xanh trắng tinh xảo tô điểm cho thân kiếm thêm phần thanh nhã, nhưng lưỡi kiếm lại hoàn toàn đối lập với nét thanh nhã ấy. 

 

Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo mấy cánh liễu bồng bềnh, chúng nhẹ nhàng chạm vào thân kiếm, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc với lưỡi kiếm, những cánh liễu lập tức bị nghiền thành tro bụi. 

 

Đây là một thanh kiếm mà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết không phải vật phàm. 

 

Thấy Thời Cố đang quan sát thanh kiếm, Úc Chiêm cười khẽ, hất cằm hỏi: "Đẹp không?" 

 

Thời Cố thành thật gật đầu. 

 

"Vậy thì tặng ngươi đấy." 

 

Lời vừa dứt, Úc Chiêm đưa thanh kiếm tới trước mặt Thời Cố. 

 

Thời Cố sững sờ, nhưng không dám nhận. 

 

Úc Chiêm tưởng y ngại, bèn thờ ơ bĩu môi: "Yên tâm, hàng mua ở sạp chợ thôi, không đáng tiền." 

 

"Ngươi cứ giữ kỹ đi, sau này nếu lại có tên nào của cái tông Thanh Hòa chó má kia đến, cứ ném kiếm ra, nó sẽ tự đánh, còn ngươi chỉ cần trốn kỹ là được." 

 

"Humm—" 

 

Một tiếng r*n r* bi ai phát ra từ thân kiếm, dường như đang bất mãn vì bị hạ thấp thành hàng vỉa hè. 

 

Chỉ tiếc, Úc Chiêm hoàn toàn phớt lờ sự phản đối của nó, thậm chí còn bóp mạnh chuôi kiếm, nheo mắt đầy đe dọa. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng rên lập tức ngừng bặt.

Bình Luận (0)
Comment