Edit by meomeocute
Vừa rồi đó là thứ gì vậy?
Sau khi đá văng 006, Úc Chiêm nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc.
Sao trông có vẻ như nó vừa chui ra từ cơ thể của Thời Cố vậy?
Đang nghĩ ngợi, Thời Cố rốt cuộc cũng không còn bị tiếng ồn của 006 quấy nhiễu nữa, tâm trạng thư thái hơn một chút. Cậu lại tiếp tục tay không lao đến đối đầu với Úc Chiêm, thành công đá bay chút nghi hoặc trong lòng hắn.
Úc Chiêm nhanh chóng ngửa người ra sau, dùng một tư thế khó tin để tránh đòn của Thời Cố, rồi lại một lần nữa lao vào cuộc chiến. Nhưng lần này, không có kiếm Văn Trúc, Thời Cố như một con hổ mất đi nanh vuốt, dù vẫn hung hãn như cũ nhưng lại dễ đối phó hơn rất nhiều, cuối cùng cũng giúp Úc Chiêm có cơ hội th* d*c.
Hắn cảm thấy bản thân khi trước đãng trí đến mức nào mới đi tặng thanh kiếm Văn Trúc cho Thời Cố.
Để tránh lặp lại tình huống lỡ tay làm Thời Cố bị thương như lúc trước, Úc Chiêm thu lại kiếm Trường Hồn, cũng dùng tay không để đối chiến.
Hai người đều là lối đánh mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức đều nặng như búa bổ, khiến những người đứng ngoài quan sát không khỏi khiếp sợ. Nhưng so với Thời Cố, kẻ đánh chẳng theo quy tắc nào, Úc Chiêm rõ ràng trấn định hơn nhiều. Hắn vừa đánh vừa chăm chú quan sát, tìm kiếm thời cơ thích hợp.
Cuối cùng, sau một lần xoay người đổi thế, Úc Chiêm nhanh như chớp vung tay chộp lấy eo Thời Cố, siết chặt.
Thời Cố không kịp đề phòng, để hắn ôm trọn vào lòng. Chỉ tiếc, dù trong ngực là một cơ thể mềm mại ấm áp, Úc Chiêm cũng chẳng có tâm trạng nào để hưởng thụ. Dù sao đi nữa, trên đời này chắc chẳng mấy ai chịu nổi cảnh bị Thời Cố phát điên ngay trong lòng mình.
Bị húc liên tiếp mấy cái và chịu không ít cú thúc cùi chỏ, sắc mặt Úc Chiêm méo mó, cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị đẩy lệch hết cả.
"Thời… Cố…!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi rên lên một tiếng, đau đến mức hít vào không nổi, nhưng vẫn siết chặt cánh tay, sống chết không chịu buông.
Đùa sao, nếu hắn thả ra bây giờ, e là cả thung lũng này sẽ không còn ai sống sót.
Mặc dù vóc dáng hắn to lớn hơn Thời Cố nhiều, nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng bất lực. Hắn khó khăn quát lên: "Ngươi mẹ nó… tỉnh lại đi!"
Thời Cố thẳng thừng đáp lại bằng một cú thúc cùi chỏ đầy linh lực.
"Má…!" Úc Chiêm cảm giác nội tạng mình sắp ói ra ngoài rồi.
Không thể cứ giằng co thế này mãi được. Úc Chiêm mạnh mẽ đè Thời Cố xuống, dùng thế đòn bẩy quật cậu xuống đất, khiến cả hai cùng lăn lộn.
"Ngươi bình tĩnh lại đi!"
Dùng cả tay chân để cố định bốn chi của Thời Cố, Úc Chiêm gần như dồn hết linh lực để ghìm chặt cậu dưới thân, đồng thời lục tìm trong túi Càn Khôn một pháp khí có tác dụng phong ấn.
Thế nhưng, hắn đã đánh giá thấp sức phản kháng của Thời Cố.
Cổ tay gầy mảnh kia trông trắng nõn thanh tú, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô tận. Thời Cố vùng vẫy dữ dội, cố hết sức chống lại hai bàn tay đang ghì chặt mình, áp lực trên cổ tay cậu giống hệt những chiếc vòng sắt đã từng giam cầm cậu trên giường bệnh vô số lần.
Điều đó khiến đôi mắt xám tro của cậu ngày càng ánh lên vẻ cuồng loạn.
"Buông… buông ra…"
Hơi thở dần dần gấp gáp, giọng Thời Cố khàn đặc, đứt quãng như một người đang hấp hối bị bóp nghẹt cổ họng.
Úc Chiêm khựng lại, cúi đầu, vô tình chạm mắt với ánh nhìn đầy điên cuồng và đau đớn của Thời Cố.
Cùng với một tia yếu ớt bị giấu đi rất sâu, rất sâu.
Lòng Úc Chiêm chợt trầm xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn có cảm giác Thời Cố như sắp khóc.
"Buông tay!"
Thời Cố gầm lên, mạnh mẽ lật người, đổi vị trí với Úc Chiêm, đồng thời vung nắm đấm giáng xuống.
Hai người lăn lộn trên mặt đất, quấn lấy nhau đánh đến mức không thể phân biệt nổi, khiến Úc Chiêm cảm thấy đây là trận chiến thảm hại nhất trong đời mình.
Hắn có cảm giác bản thân giống hệt mấy bà thím trong ngôi làng dưới chân Thương Vân Tông, hễ cãi nhau là lăn ra đất giật tóc bấu mặt. Chỉ khác là, mấy bà thím đó chỉ giằng co đơn thuần, còn hắn và Thời Cố vừa giằng co vừa dùng linh lực băm nát mặt đất thành từng hố lớn.
Ở bên cạnh, Phạm Hoành Dận hoàn toàn chết lặng.
Hắn chỉ hận không thể tìm cách ghi lại khoảnh khắc này. Nếu làm được, hắn chắc chắn sẽ dùng nó để cười nhạo Úc Chiêm cả nửa đời còn lại.
Thời Cố rốt cuộc bị sao vậy?
Úc Chiêm nhếch nhác, áo quần rách nát, tóc tai tán loạn, vừa đấu với Thời Cố vừa cảm thấy bất an trong lòng.
Rõ ràng ngày hôm qua Thời Cố vẫn ổn, tại sao hôm nay lại đột nhiên phát điên, điên đến mức không nhận ra bất kỳ ai?
Còn ánh mắt vừa rồi nữa…
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đó, Úc Chiêm đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thời Cố đã từng trải qua những gì?
Câu hỏi vẫn luẩn quẩn trong đầu hắn, nhưng cả hai lại không hề hay biết, trong lúc đánh nhau, họ đã dần dần tiến đến gần lối vào bí cảnh.
Người đứng ngoài xem nãy giờ như Phạm Hoành Dận lại chú ý đến điều này. Hắn hoảng hốt hét lớn: "Đậu! Đừng đánh nữa! Mau quay lại!"
Giọng hắn rất to, nhưng do khi nãy trốn chạy quá xa, Úc Chiêm lại không nghe rõ.
Trong lúc đánh đấm kịch liệt, hắn bỗng liếc về phía Phạm Hoành Dận với ánh mắt nghi hoặc.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới chân hắn đột nhiên trống rỗng.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, Úc Chiêm trừng mắt kinh ngạc.
Ánh mắt đó, nhìn kỹ thì lại có chút ngây ngô vô tội.
Phạm Hoành Dận: "…"
Hắn cứ thế trợn mắt nhìn Úc Chiêm ôm chặt Thời Cố, cùng nhau rơi xuống bí cảnh.
---
Cùng lúc đó, ở một góc nào đó trong Cửu Thiên Bí Cảnh.
Sắc mặt Viên Sách lúc này rất khó coi.
Từ khi bước vào bí cảnh đến giờ đã gần một canh giờ trôi qua, trong khoảng thời gian này, hắn đã thử đủ mọi cách nhưng chỉ liên lạc được với một số ít người của Thương Vân Tông.
Còn những đệ tử khác thì hoàn toàn không thấy tăm hơi, giống như… bọn họ không thể nào vào được vậy.
Khó khăn lắm mới liên lạc được hai người, mà trong số đó, còn có một người xưa nay vẫn không hợp với hắn – Bùi Tử Mặc.
Bùi Tử Mặc từ đầu đến cuối giữ bộ mặt lạnh tanh, người không biết còn tưởng toàn thế giới này đều nợ hắn tiền. Viên Sách vốn là người nóng tính, thấy y như vậy thì càng không muốn mở miệng, hai người đứng cạnh nhau, bầu không khí xung quanh trở nên lúng túng và im lặng đến kỳ lạ.
Hai người này không hợp nhau thì cũng chẳng có gì lạ, dù sao đó cũng là chuyện thường, nhưng người bị kẹt giữa hai người bọn họ – Cửu trưởng lão của Thương Vân Tông, Từ Thiện – lại trở thành người khó xử nhất.
Từ Thiện nhìn người này, lại liếc người kia, trong lòng muốn điều hòa không khí nên ho khan hai tiếng, nở nụ cười gượng gạo: "Hai vị sư huynh... có biết gì về bí cảnh này không?"
Câu hỏi này lại thực sự đúng trọng tâm.
Viên Sách đúng là có biết một chút.
Một tòa kiến trúc cổ xưa và thần bí sừng sững ngay trước mặt bọn họ, cánh cổng lớn đóng chặt, vô số hoa văn điêu khắc tinh xảo và phức tạp phủ kín mặt ngoài, dường như ẩn chứa một quy luật nào đó.
Nhìn tòa kiến trúc kỳ lạ này, Viên Sách hơi nhíu mày, chậm rãi mở miệng: "Về bí cảnh này, ta cũng chỉ từng nghe Thái thượng trưởng lão nhắc đến một chút..."
Bí cảnh này được phát hiện cách đây có thể lên đến hàng nghìn, thậm chí hàng vạn năm, từ khi Thương Vân Tông mới được thành lập.
Cửu Thiên Bí Cảnh khác với những bí cảnh thông thường, không có quy luật rõ ràng về thời gian hay địa điểm mở ra. Khi mở, thường có nhiều hơn một lối vào, nhưng phần lớn là ngẫu nhiên, muốn tiến vào gần như hoàn toàn dựa vào vận may.
Tuy nhiên, có một số ít, rất ít lối vào là cố định.
Tất nhiên, "cố định" ở đây không có nghĩa là mỗi lần bí cảnh mở ra đều sẽ chọn đúng chỗ này, mà chỉ là khi bí cảnh xuất hiện, khả năng nơi này trở thành lối vào sẽ cao hơn rất nhiều.
Năm xưa, tổ sư khai sơn của Thương Vân Tông vô cùng may mắn khi gặp được lối vào này, và nó đúng là một trong những lối vào cố định.
Lúc đó, tổ sư đã là một tiền bối có tu vi không tệ, nhưng vẫn chưa thể gọi là cao thủ. Tình cờ phát hiện ra cánh cổng bí cảnh, lại may mắn có được cơ duyên lớn, từ đó một bước lên mây, trở thành một trong những cường giả hàng đầu giới tu chân lúc bấy giờ. Nhờ vậy, ông quyết định lấy lối vào bí cảnh này làm trung tâm, dựng nên Thương Vân Tông.
Chiếm giữ một Cửu Thiên Bí Cảnh, lợi ích đem lại rõ ràng có thể thấy, Thương Vân Tông chính là nhờ đó mà nhanh chóng phát triển.
Dù bí cảnh này có khi hàng trăm năm mới mở một lần, thậm chí không phải lần nào cũng xuất hiện ở lối vào cố định này, nhưng Thương Vân Tông vẫn nhờ vào đó mà nhanh chóng trở thành một trong bốn đại tông môn. Thậm chí, trước khi Diệp Tuần phản bội sáu năm trước, Thương Vân Tông vẫn vững vàng giữ vị trí thứ hai trong bốn đại tông.
Còn Thái thượng trưởng lão hiện tại, Củng Hưng Triều, chính là nhờ tiến vào bí cảnh này tám trăm năm trước mà đột phá Phân Thần, bước vào cảnh giới Hợp Thể.
Nhưng cũng từ đó, cánh cổng bí cảnh không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa. Viên Sách thậm chí từng hoài nghi liệu bí cảnh này có thật sự tồn tại hay không, nếu không thì tại sao suốt bao nhiêu năm qua, ngay cả một tia linh lực dao động cũng chẳng có.
Sự nghi ngờ đó kéo dài cho đến hơn ba tháng trước, khi lối vào bí cảnh bỗng nhiên xuất hiện dị động.
Sau tám trăm năm, Cửu Thiên Bí Cảnh cuối cùng cũng lại mở ra. Đây hiển nhiên là một tin tức vô cùng chấn động, nhưng đối với Thương Vân Tông, tông môn sắp tổ chức đại tỷ thí, thì chuyện này lại đến không đúng lúc chút nào.
May mắn thay, Củng Hưng Triều nhận thấy nỗi băn khoăn của mọi người nên đã đặc biệt bói một quẻ, đưa ra kết luận rằng bí cảnh ít nhất phải đợi đến khi đại tỷ thí kết thúc mới mở cửa. Điều này khiến tất cả đều yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ xem ra, quẻ bói đó rõ ràng là sai rồi.
Hôm đó, bầu trời có phần u ám, nhưng tinh thần của Củng Hưng Triều lại tốt hơn hẳn ngày thường. Viên Sách thấy vậy liền tiến lên thỉnh giáo, nhân cơ hội tìm hiểu thêm về tình hình bên trong bí cảnh.
Theo lời Củng Hưng Triều, bí cảnh này là do một vị tu sĩ thượng cổ đã phi thăng để lại, mục đích là để tìm kiếm người thừa kế thích hợp.
Chủ nhân bí cảnh tìm truyền nhân, chuyện này thật ra cũng không có gì lạ. Có thể nói, trong mười bí cảnh thì bảy tám cái đều có mục đích như vậy.
Chỉ là, độ khó để kế thừa Cửu Thiên Bí Cảnh lại đặc biệt lớn.
Điều này có thể thấy rõ qua việc hàng vạn năm đã trôi qua mà bí cảnh này vẫn còn tồn tại.
— Nếu tìm được truyền nhân, người đó có thể trở thành chủ nhân của bí cảnh, kế thừa toàn bộ cơ duyên bên trong. Nói chung, chỉ cần không phải kẻ đầu óc có vấn đề, hoặc tinh thần cống hiến không mạnh đến mức điên rồ, thì chẳng ai lại muốn đưa bí cảnh ra cho người khác cùng chia sẻ.
Còn về cách giành được truyền thừa, mỗi bí cảnh lại có một phương pháp khác nhau.
Thông thường, những bí cảnh bình thường chỉ là một không gian độc lập được mở ra. Sau khi tiến vào, người tu hành sẽ phải phá bỏ các cấm chế mà chủ nhân để lại, sau đó tùy vào vận may và thực lực mà tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng bí cảnh này thì khác.
Mỗi lần nhắc đến bí cảnh này, Củng Hưng Triều luôn tỏ vẻ kính trọng, bởi vì nó không chỉ gồm một không gian, mà là nhiều không gian khác nhau.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Viên Sách và những người khác bị phân tán ngay khi vừa tiến vào.
Trong bí cảnh này, mỗi người khi bước vào sẽ bị truyền tống đến những địa điểm khác nhau. Đó có thể là một mê trận, một hang ổ của yêu thú, một vùng hoang dã hiểm trở, hoặc một tòa kiến trúc đầy rẫy cạm bẫy và pháp trận. Mỗi địa điểm là một thế giới nhỏ độc lập, và cũng là một thử thách riêng biệt.
Còn việc cụ thể sẽ bị truyền đến đâu, thì hoàn toàn ngẫu nhiên. Thậm chí, việc ba người Viên Sách có thể tụ lại một chỗ cũng là nhờ Củng Hưng Triều. Ông ta đã dùng một lá phù truyền tống từng lấy được từ bí cảnh này.
“Vậy bây giờ việc chúng ta cần làm là vượt qua thử thách ở tiểu thế giới này?” Từ Thiện vuốt chòm râu nhỏ, trầm ngâm nói.
“Nếu vượt qua được thì sao? Sẽ nhận được truyền thừa à?”
“Ngươi nằm mơ đấy à?”
Viên Sách phẩy tay, khinh thường nói: “Sau khi vượt qua thử thách, tiểu thế giới này sẽ ban thưởng một cơ duyên coi như phần thưởng, rồi lại tiếp tục tiến vào tiểu thế giới kế tiếp.”
“Đúng vậy.” Bùi Tử Mặc vốn nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào những hoa văn phù điêu trên cửa, dường như đang suy nghĩ cách phá giải: “Hơn nữa, nghe nói chỉ cần trong vòng ba ngày vượt qua được mười thử thách, thì có thể nhận được truyền thừa của bí cảnh.”
Từ Thiện lập tức chú ý đến giới hạn thời gian trong lời nói của Bùi Tử Mặc, không khỏi giật mình: “Nếu qua ba ngày thì sao?”
“Bất kể có vượt qua thử thách hay không, hoặc đã hoàn thành được bao nhiêu, thì thời gian ở trong bí cảnh này cũng chỉ có ba ngày. Sau ba ngày, tất cả sẽ bị truyền tống ra ngoài.”
Bùi Tử Mặc thản nhiên giải thích: “Tám trăm năm trước, khi bí cảnh mở ra, gần một nửa số tu sĩ ưu tú của Thương Vân Tông đã tiến vào, nhưng số người có thể vượt qua thử thách không quá một phần mười. Những người vượt qua được ba thử thách trở lên thậm chí còn chưa đến một phần nghìn. Trong đó, giỏi nhất chính là Củng trưởng lão khi ấy, ông ta đã vượt qua được sáu thử thách, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.”
“Cái gì…” Từ Thiện giật mình vì con số thấp đến mức khó tin, không kìm được mà hỏi: “Nhưng thử thách này rõ ràng nhắm vào trận tu và phù tu, chẳng lẽ không còn cách nào khác để cưỡng ép phá trận sao?”
“Tất nhiên là có.” Nghe vậy, Viên Sách nhướng mày, cười khẩy: “Chỉ cần có tu vi từ Đại Thừa kỳ trở lên, ngươi có thể trực tiếp dùng linh lực xé toạc không gian trận pháp ở đây, muốn ra vào thử thách nào thì tùy thích. Có điều…”
Hắn cười khẽ một tiếng đầy chế giễu: “Ta đoán chừng, trên toàn bộ Tứ Hư đại lục cũng chỉ có Thiên Tôn mới làm được điều đó.”
“Cái này…” Từ Thiện á khẩu.
Đây không thể gọi là khó khăn nữa, mà là hoàn toàn bất khả thi.
Bỏ đi mọi hy vọng xa vời, Từ Thiện thở dài, chấp nhận số phận, rồi ngẩng đầu nhìn lại cấm chế trên cửa.
Cấm chế này vô cùng phức tạp, ba người bọn họ lại không ai chuyên tu trận pháp. Chỉ cần liếc mắt một cái, Từ Thiện đã biết dù có hợp sức lại, bọn họ cũng phải mất ít nhất một ngày mới có thể phá giải được.
Cánh cổng bí ẩn này vô cùng hùng vĩ, cao lớn đến mức dường như chọc thẳng lên trời, trông kiên cố không thể phá vỡ. Đứng trước cánh cửa đó, ba người bọn họ có chút đau đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng "rầm" vang lên, phá tan sự yên lặng.
Cánh cửa khổng lồ vừa khiến người ta phải bó tay hoàn toàn bất ngờ bật mở.
Đồng thời, một bóng người từ bên trong bị quăng ra, suýt nữa thì đập thẳng vào Viên Sách.
Viên Sách cúi đầu nhìn, lập tức ngẩn ra. Người nằm trên đất không phải ai xa lạ, mà chính là đệ đệ ruột mới trở về Thương Vân Tông gần đây của hắn – Viên Hằng.
Lòng hắn chợt thắt lại, vội vàng bước tới định đỡ y dậy, nhưng Viên Hằng giống như bị k*ch th*ch, lồm cồm bò dậy, động tác nhanh đến mức không có chút nào giống một trưởng lão.
Y nắm chặt lấy tay Viên Sách, hét lên: “Chạy! Mau chạy!”
Viên Sách khó hiểu “hả” một tiếng.
Viên Hằng không có thời gian giải thích, vừa đẩy vừa kéo hắn lùi vào trong cửa, còn tiện tay lôi theo cả Bùi Tử Mặc và Từ Thiện đang ngơ ngác bên cạnh.
— Phía sau cánh cửa có một trận pháp truyền tống ngẫu nhiên đến tiểu thế giới kế tiếp.
Nhưng bọn họ đã muộn.
Cánh cửa khổng lồ vừa bị đá văng vẫn đang khẽ lay động, cao ngất như chạm tới trời xanh.
Còn bên trong cánh cửa đang mở rộng, không biết từ khi nào, đã có một bóng người toàn thân đẫm máu, lặng lẽ đứng đó.