Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 50

Edit by meomeocute

 

Ngồi yên bất động trên mặt đất, Úc Mục chìm vào trầm tư suốt một nén nhang. 

 

Bên kia, từ sau khi đánh Úc Mục xong, Thời Cố lại co rúm lại một lần nữa, sắc mặt tái nhợt, trốn vào góc tường. Nhìn thấy vậy, Úc Chiêm lập tức đứng dậy, do dự giữa Thời Cố và phụ thân mình không đến nửa giây, quả quyết lao về phía Thời Cố. 

 

Úc Mục, người đang ngồi chơ vơ trên mặt đất: "..." 

 

"Ngươi không sao chứ?" Ba bước gộp thành hai, Úc Chiêm lướt qua cha mình như một cơn gió, lo lắng ôm lấy Thời Cố đang co lại. 

 

Thời Cố cũng không biết là do bị dọa hay bệnh tình lại không ổn định, toàn thân run rẩy không ngừng. May mắn là hắn vẫn để Úc Chiêm đến gần, vừa thấy y tiến lại liền lập tức chui tọt vào lòng, bám chặt lấy như người chết đuối vớ được cọc, thế nào cũng không chịu buông ra. 

 

Úc Chiêm nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nói dịu dàng: "Không sao rồi, không sao rồi... Đừng sợ, đừng sợ..." 

 

Vừa an ủi, y vừa không quên ném về phía Úc Mục một ánh mắt đầy trách cứ. 

 

Úc Mục sững sờ đến không thốt nên lời. 

 

Nếu y không nhầm thì kẻ vô tội bị đánh bay rồi ngồi bệt trên đất đáng thương hẳn phải là y mới đúng chứ? 

 

Còn nữa, rốt cuộc đây là Kim Đan quái quỷ gì? Vì sao một tu sĩ Đại Thừa kỳ lại giả làm Kim Đan? Úc Chiêm rốt cuộc đã dụ dỗ một tên b**n th** Đại Thừa kỳ từ chỗ nào về? Một tu sĩ Đại Thừa kỳ thì ít nhất cũng phải là lão quái vật bao nhiêu tuổi rồi? Khẩu vị của Úc Chiêm nặng như vậy từ khi nào? Và với chênh lệch tu vi thế này, rốt cuộc là Úc Chiêm đè người ta hay bị người ta đè? 

 

Một đầu đầy nghi hoặc, Úc Mục trừng mắt nhìn Thời Cố đang không ngừng rúc vào lòng Úc Chiêm, cảm thấy tam quan của mình sắp sụp đổ. 

 

Thời Cố bắt gặp ánh mắt y, lại run lên một cái. 

 

Úc Chiêm không nhìn thấy biểu cảm của Úc Mục, vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng, vội vàng ôm chặt Thời Cố, nhẹ giọng hỏi hắn sao vậy. 

 

Thời Cố không đáp, chỉ im lặng với khuôn mặt trắng bệch. Dù biểu cảm không thay đổi bao nhiêu, nhưng cả người hắn lại toát ra sự mong manh dễ vỡ như lưu ly, hơi thở gấp gáp, hồi lâu vẫn chưa ổn định lại, khiến tim Úc Chiêm như bị ai đó siết chặt. 

 

"Không sao rồi, không sao rồi..." Úc Chiêm tiếp tục trấn an, ôm chặt lấy hắn, cố gắng giúp hắn thả lỏng cơ thể căng cứng. 

 

Phải nói, Thời Cố tuy nhìn gầy yếu nhưng lại không thấp, vậy mà ôm vào lại mềm mại vô cùng, như thể không có xương, nhất là vòng eo kia, nhỏ đến mức chỉ cần một tay Úc Chiêm cũng có thể ôm trọn. 

 

Thế nên, ôm một lúc, Úc Chiêm bắt đầu hơi mất tập trung. 

 

Mãi đến khi Thời Cố dần bình tĩnh lại, Úc Chiêm mới nới lỏng vòng tay, đặt tay lên vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đến khi xác nhận được sắc xám trong mắt hắn đã tan gần hết, y mới thở phào nhẹ nhõm. 

 

Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần. Khi Úc Chiêm thở ra, hơi thở của y trực tiếp phả lên mặt Thời Cố. 

 

Thời Cố bị thổi đến mức chớp mắt mấy lần. 

 

Không khí đột nhiên trở nên ám muội. Úc Chiêm cứng người, vô thức nuốt nước bọt. 

 

"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Tiếng ho khan đầy phẫn nộ vang lên, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí mập mờ. Úc Mục vẫn đang ngồi dưới đất trừng mắt nhìn hai kẻ một bạo lực, một bất hiếu trước mặt, tức đến mức hô hấp cũng không ổn định. 

 

Đối diện với chuyện này, kẻ bất hiếu Úc Chiêm không hề dao động, thậm chí còn cực kỳ khó chịu vì bị phá đám. Y liếc qua Thời Cố rồi lại nhìn Úc Mục, như đã hiểu ra điều gì, trực tiếp trừng mắt nhìn lại: "Ngươi dọa hắn?" 

 

Úc Mục: "…!" 

 

Bỗng nhiên chột dạ, Úc Mục lí nhí ngậm miệng lại, nhưng ngay sau đó liền nhận ra có gì đó không đúng. 

 

Mình rõ ràng là cha ruột của nó, việc gì phải sợ chứ! 

 

Thế là y lập tức ngẩng cao đầu đầy chính nghĩa, quyết định tranh luận đến cùng: "Ta làm sao biết được hắn nhát gan như vậy? Ta chỉ muốn cùng hắn..." 

 

Lời nói đến một nửa bỗng nghẹn lại. 

 

Úc Chiêm nghi hoặc nhìn y, một tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Cố: "Muốn cùng hắn làm gì?" 

 

Úc Mục mím môi, im lặng. 

 

Sắc mặt Úc Chiêm dần trầm xuống. 

 

Không biết có phải cảm nhận được cảm xúc của y hay không, Thời Cố ôm y chặt hơn. Ngay sau đó, Úc Chiêm cũng vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn. 

 

"Chuyện của ta, ta sẽ tự tìm thời điểm thích hợp để nói với hắn, ngươi không cần lo." Nói câu này có chút cứng ngắc, Úc Chiêm không để ý đến Úc Mục nữa, mà xoa đầu Thời Cố, dịu dàng hỏi: "Có muốn ngủ một chút không? Ta đốt cho ngươi ít Hương Diêm La, được không?" 

 

Thời Cố chần chừ liếc nhìn Úc Mục một cái. 

 

Úc Mục trong lòng kêu oan thấu trời, vội vàng giơ hai tay lên, ra hiệu ngài cứ ngủ đi, dù có gan hùm mật gấu ta cũng không dám quấy rầy nữa. 

 

Thời Cố lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, khe khẽ "ừ" một tiếng. 

 

Úc Chiêm không nhịn được, lại xoa đầu hắn một cái. 

 

Úc Mục nhìn mà lòng dạ rối bời. 

 

Thật sự mà nói, y hoàn toàn không thể liên hệ nổi người ngoan ngoãn nghe lời trước mắt này với kẻ vừa rồi đập mình bay đi. Theo lý, bị đánh vô cớ thì ít nhiều cũng phải tức giận, nhất là với một kẻ nổi danh nóng nảy như Úc Mục. Nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn ngồi đó của Thời Cố, y lại chẳng giận nổi, chỉ có thể đem toàn bộ mối hận này đổ lên đầu Úc Chiêm, thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ tên nghịch tử này một trận.

 

Úc Chiêm không rõ những suy nghĩ trong lòng y, nếu biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo một trận, rồi đứng dậy đi ra ngoài động, chuẩn bị châm hương Diêm La. 

 

— Loại hương này châm lên rất phiền phức, cần một số cấm chế và nguyên liệu hỗ trợ, trong khi hang động quá nhỏ, không thể thực hiện được. 

 

Còn Úc Mục, từ đầu đến cuối chẳng có ai đỡ dậy, nhìn bóng lưng con trai mình rời đi mà chẳng hề lưu luyến, cuối cùng đành chấp nhận số phận, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Thời Cố. 

 

Thời Cố khẽ cứng người, trông có vẻ như muốn lùi ra sau nhưng cố nén lại, hai bàn tay đặt trên chiếc giường đơn giản siết chặt, không mấy tự nhiên nhìn về phía Úc Mục, nhỏ giọng nói: "Ngài là... phụ thân của Úc Chiêm?" 

 

Úc Mục ngạc nhiên nhướng mày. 

 

Nếu hắn nhớ không lầm, vừa rồi Úc Chiêm chưa từng gọi hắn một tiếng nào, người này làm sao nhận ra được? 

 

"Hai người có khí tức rất giống nhau." Thời Cố mím môi, hơi không chắc chắn nói, "Nhưng ngài chỉ có... ma tộc và yêu tộc." 

 

Nói đến đây, hắn lại nhắm mắt cảm nhận lần nữa, rồi xác nhận: "Ngài là con lai giữa ma tộc và yêu tộc." 

 

Cách nói này đúng là mới lạ. 

 

Ở Tứ Hư Đại Lục, huyết thống tối cao luôn là quy tắc bất di bất dịch. Mặc dù so với Cửu Thịnh Hư, nơi nhân tộc sinh sống, thì Thương Diễm Hư của ma tộc và Thiên Phượng Hư của yêu tộc có mức độ khoan dung với con lai cao hơn một chút, nhưng kỳ thị và áp bức vẫn tràn lan. Chỉ riêng từ "tạp chủng" đã nghe quá nhiều, đến mức khi đột nhiên nghe thấy "con lai" — một cách nói ôn hòa hơn, Úc Mục suýt chút nữa không phản ứng kịp. 

 

Hắn nhìn về phía Thời Cố. 

 

Từ trước đến nay, bất cứ ai biết về huyết thống của hắn, khi nhìn hắn đều mang theo sự khinh miệt, như thể hắn là một đống rác bẩn thỉu, ai cũng cau mày xa lánh. Không hề nói quá khi bảo rằng Úc Mục gần như chưa từng thấy ai nhìn mình bằng ánh mắt bình thường, nếu có thì cũng chỉ là những kẻ con lai giống hắn. 

 

Nhưng Thời Cố thì không. 

 

Đôi mắt kia đen nhánh như vực sâu, không có quá nhiều cảm xúc, nhưng chủ yếu là mơ hồ, tò mò và một chút bất an. Nếu phải nói thêm, có lẽ còn ẩn chứa một nỗi đè nén mà Úc Mục không hiểu được. 

 

Chợt hắn bỗng nhận ra vì sao Úc Chiêm lại động lòng. 

 

Những kẻ như bọn họ, sống nơi đáy bùn của xã hội, chỉ một chút thiện ý thôi cũng đủ để ghi nhớ cả đời. Huống chi, Thời Cố lại là một người như vậy, tựa như tiên nhân lưu lạc chốn trần gian. 

 

"Ừm." Úc Mục hất cằm đầy kiêu hãnh: "Nếu nhất định phải nói như vậy, thì đúng là ta là cha của nó. Vậy nên," 

 

Hắn gõ nhẹ vào vách đá: "Gọi đi." 

 

"...Hả?" 

 

"Ở đây tuy không có trà, hơn nữa vừa rồi chúng ta còn, ừm, có chút không vui, nhưng nếu tên nhóc ngốc kia đã chọn con, thì với tư cách là phụ thân, ta cũng không có gì để phản đối." 

 

Ưỡn ngực khoanh tay, Úc Mục lần đầu tiên cảm thấy làm cha cũng thú vị đấy chứ. Được một người ở Đại Thừa Kỳ gọi một tiếng nhạc phụ, thoải mái đến mức cơn bực bị Thời Cố đánh lúc nãy cũng tan biến luôn, sảng khoái đến mức có thể bị đấm thêm vài cái nữa cũng chẳng sao. 

 

Thời Cố ngơ ngác nhìn Úc Mục. 

 

Hắn nên gọi Úc Mục là gì đây? 

 

Thời Cố suy nghĩ thật lâu, thật lâu. 

 

Trên tivi… giáo viên gọi phụ huynh của học sinh như thế nào nhỉ? 

 

À đúng rồi, gọi là gia trưởng. 

 

Hoặc là "ba của Úc Chiêm". 

 

Nhưng hai cách gọi này hình như không thuộc về thế giới này. 

 

Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, Thời Cố bắt đầu phiền não. 

 

Úc Mục dần cảm thấy có gì đó sai sai. 

 

Úc Chiêm, cái thằng nhóc này, chẳng lẽ còn chưa theo đuổi được? 

 

Nghĩ đến đây, Úc Mục lập tức cảnh giác, do dự thăm dò: "Ngươi và Úc Chiêm có quan hệ gì?" 

 

Câu hỏi này, Thời Cố có thể trả lời được.

 

Thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêm túc nói: "Hắn là đồ đệ của ta." 

 

Hang động chật hẹp bỗng vang lên một tràng ho dữ dội như sấm động. 

 

Úc Mục suýt bị sặc nước bọt của chính mình, trong lòng dâng lên sự kính nể sâu sắc đối với con trai—ngay cả sư tôn mà cũng dám ra tay. Hắn đang định mở miệng thì chợt cảm thấy có người nắm lấy tay mình. 

 

Cả người cứng đờ, Úc Mục khó tin nhìn Thời Cố. 

 

May mắn thay, trước khi suy nghĩ nguy hiểm trong đầu kịp lan rộng, Úc Mục đã cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ truyền ra từ lòng bàn tay hai người. Đồng thời, thân thể bán trong suốt của hắn dần trở nên rõ ràng hơn. 

 

Biểu cảm của Úc Mục dần chuyển thành kinh ngạc. 

 

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thời Cố hơi cúi đầu, giọng nói có chút bất an, như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì. 

 

"Hình như trạng thái của ngài không được tốt lắm… ta chỉ thử một chút…" 

 

"Cảm ơn." Úc Mục đột nhiên trịnh trọng nói. 

 

Đừng nhìn Úc Mục hiện giờ hoạt bát thế này, thực lực cũng không tệ, nhưng thực chất, hắn chỉ là một linh thể không có chủ nhân. Với trạng thái hiện tại, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể cầm cự thêm hai lần mở bí cảnh nữa, sau đó sẽ hoàn toàn tan biến. 

 

Chuyện này, hắn chưa từng nói với Úc Chiêm, cũng không thấy có lý do gì để nói. Dù sao cũng chỉ là một cái chết, có nói ra cũng không thể thay đổi kết cục. 

 

Nhưng, dù lý trí hiểu rõ rằng sớm muộn gì cũng phải rời đi, cảm xúc lại là chuyện khác—hắn vẫn không cam lòng. 

 

Trên thế gian này, Úc Mục chẳng còn gì vướng bận, ngoại trừ Úc Chiêm—hắn vẫn muốn nhìn thêm một chút, nhìn đứa trẻ đã kế thừa tất cả từ hắn, bao gồm cả tu vi, thù hận, dã tâm và hy vọng, ít nhất là nhìn thấy mọi chuyện của nó đều kết thúc ổn thỏa. 

 

Đây cũng chính là tâm nguyện của Úc Mục khi còn sống, lúc cuối cùng thực sự gặp được bản thể của chính mình. 

 

Vừa rồi, Thời Cố đã truyền cho hắn một phần hồn lực, lại dùng linh lực cường đại áp chế linh thể của hắn, giúp làm chậm tốc độ tan biến đi rất nhiều. Giờ đây, hắn có thể cầm cự thêm bảy tám lần nữa, ân tình này… đừng nói là một lời cảm ơn, ngay cả việc để Úc Chiêm nhập trướng* nhà Thời Cố, hắn cũng vui vẻ đồng ý. 

 

*Nhập trướng: chỉ việc con rể về ở rể bên nhà vợ. :)))

 

Thời Cố ngượng ngùng mím môi. 

 

Úc Chiêm rất nhanh đã quay lại, dỗ dành Thời Cố ngủ. 

 

Truyền hồn lực là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cũng tổn hao bản thân. Dù Thời Cố đã là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, sau khi truyền hồn lực, sắc mặt hắn cũng tái nhợt đến đáng sợ, trong mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi không che giấu được, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. 

 

Nhưng lần này, hắn đã rút ra bài học, nắm chặt lấy Úc Chiêm, thế nào cũng không chịu buông ra. 

 

Về chuyện này, Úc Chiêm lại cảm thấy rất vui vẻ, hắn rất thích cảm giác được Thời Cố dựa dẫm vào mình. 

 

Úc Mục tựa lưng vào vách đá, nhìn hai người họ tương tác, trong mắt lộ ra chút ý cười. 

 

"Chút nữa phiền ngài truyền tống chúng ta ra ngoài bằng một lối khác." Sau khi chắc chắn Thời Cố đã ngủ say, Úc Chiêm nhìn sang Úc Mục. 

 

"Tại sao?" 

 

Úc Chiêm cười khổ, ánh mắt ra hiệu về phía Thời Cố: "Sợ hắn bị người khác vây công, lần này hắn đã làm bị thương không ít người." 

 

Nghe vậy, Úc Mục nhíu mày: "Hắn luôn nhát gan như vậy sao? Sao ta cảm thấy có gì đó không đúng?" 

 

Úc Chiêm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa của Thời Cố ra phía sau tai. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói: 

 

"Không có gì đâu, chỉ là… hắn bị bệnh thôi." 

 

Úc Mục cúi mắt nhìn Úc Chiêm. 

 

"Ngươi rất thích hắn." 

 

Một lát sau, hắn lên tiếng, nhưng là bằng câu khẳng định. 

 

Bàn tay đang vén tóc Thời Cố của Úc Chiêm hơi khựng lại. 

 

Rất nhanh sau đó, hắn bật cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy." 

 

Câu này hắn nói ra vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức chính hắn cũng không thể tin được—hắn cứ thế mà nói thẳng ra sao? 

 

Nhưng sau khi thốt ra rồi, Úc Chiêm lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, như thể những lời giấu kín bấy lâu cuối cùng cũng có thể nói ra. 

 

Úc Mục trầm mặc một lúc. 

 

Úc Chiêm biết vì sao hắn im lặng. Hắn thoải mái bế ngang Thời Cố lên, đi về phía cửa động. 

 

Không biết từ khi nào, bên ngoài động đã xuất hiện một trận pháp truyền tống. Úc Chiêm chậm rãi bước vào, suốt quãng đường không hề quay đầu lại. 

 

"Yên tâm đi, cho dù cuối cùng ta không thể sống sót, ta vẫn có thể bảo vệ hắn." 

 

"Huống hồ——" Hắn cúi đầu, dịu dàng nhìn người trong lòng, "Hắn lợi hại như vậy, cũng chẳng có mấy ai có thể làm hắn bị thương đâu."

Bình Luận (0)
Comment