Edit by meomeocute
Các tiền bối cao nhân trong Cửu Thiên bí cảnh lúc này đều vô cùng phẫn nộ.
Ban đầu, phải liều mạng chen vào bí cảnh rồi vô duyên vô cớ bị đánh một trận tơi bời đã đủ khó chịu, sau đó vất vả lắm mới thoát được kiếp nạn, mọi người lại cẩn thận từng chút một, hao tâm tổn trí suốt ba ngày chỉ để vượt qua thử thách. Vậy mà sau khi kiệt sức, thứ nhận được lại chỉ là mấy lọ linh dược.
Lượng thuốc ấy lại vừa đủ để chữa trị vết thương mà Thời Cố gây ra trên người họ!
Mọi người giận đến mức không thể chịu đựng nổi nữa.
Nhưng điều họ không ngờ tới là chuyện thực sự nằm ngoài dự liệu còn ở phía sau.
Khi từng vị cao thủ lần lượt được truyền tống đến lối vào ban đầu của bí cảnh, cảnh tượng trước mắt khiến họ chết sững tại chỗ.
Trước mắt, máu chảy đầy núi đã khô lại nhưng vẫn hùng vĩ đến kinh hoàng, sự tác động thị giác mãnh liệt kèm theo mùi tanh tưởi nồng nặc khiến họ ngây người trong giây lát. Đồng thời, một nhóm ma tộc có diện mạo kỳ lạ, toàn thân vũ trang đầy đủ, cũng đã chờ đợi từ lâu.
Những ma tộc này có ngoại hình dữ tợn, trong tay ai cũng giữ một đệ tử các môn phái, người thì trọng thương nguy kịch, kẻ thì đã hôn mê.
Mà đứng đầu, Tây Phương Ma Đế Cừu Y, cao lớn vạm vỡ, vác đao trên vai, khóe miệng nở nụ cười, một cước đá ngã một thiên tài đang quỳ trước mặt, nhướng mày nhìn đám cao nhân phía trước, như thể đang âm thầm uy h**p.
Cuộc chiến dường như sắp bùng nổ.
Cùng lúc đó, cách nơi này trăm dặm, một lối vào bí cảnh khác mà không ai hay biết bỗng lóe lên ánh sáng trắng.
"Cuối cùng hai người cũng ra rồi."
Phạm Hoành Dận, người đã đợi từ lâu, nhìn hai bóng người đột ngột xuất hiện, trái tim treo lơ lửng suốt ba ngày nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
So với sự kích động của Phạm Hoành Dận, Úc Chiêm lại tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu, ôm Thời Cố ra hiệu nên rời khỏi trước rồi nói chuyện sau.
Phạm Hoành Dận lập tức hiểu ý, đi trước dẫn đường cho Úc Chiêm.
Con đường này dường như đã được hắn dọn dẹp sẵn, không có bóng dáng ai, mà phương hướng lại chính là về phía Thương Vân Tông.
Úc Chiêm ôm Thời Cố theo sau Phạm Hoành Dận, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng, chân mày khẽ nhíu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phạm Hoành Dận vô thức liếc trộm.
Nói thật, dù đã ba ngày trôi qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thời Cố, hắn vẫn có phản xạ mà cảm thấy đau thắt lưng.
Không còn cách nào khác, ba ngày trước, Thời Cố đã để lại cho hắn cú sốc quá lớn. Hắn không còn nhớ lần cuối cùng mình gần kề cái chết đến vậy là khi nào, nhất là khi đó lại là một cái chết theo kiểu bị nghiền nát hoàn toàn, không có chút sức phản kháng nào.
Thời Cố dường như ngủ không yên, một tay nắm chặt vạt áo Úc Chiêm, khuôn mặt tuấn tú vốn đã tái nhợt nay lại lộ vẻ tiều tụy.
Thực ra, đường nét trên gương mặt Thời Cố có phần sắc sảo, nhưng kỳ lạ thay, kết hợp với ngũ quan thanh tú cùng vài lọn tóc rối phủ xuống, lại mang đến cảm giác ngoan ngoãn hiền lành, khiến người ta dù nhìn thế nào cũng khó mà liên tưởng đến kẻ giết chóc điên cuồng trước đó.
"Ngươi làm thế nào mà giải quyết được hắn?"
Cố gắng hạ thấp giọng, Phạm Hoành Dận rốt cuộc không nhịn được, lén hỏi.
Nhưng không ngờ, ngay khi hắn vừa lên tiếng, Thời Cố đang say ngủ bỗng khẽ động đậy, dọa hắn lập tức né sang một bên, trông như thể sợ bị đâm thêm một kiếm nữa, ý thức sinh tồn bùng nổ đến cực hạn.
Thấy vậy, Úc Chiêm liếc hắn một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng truyền đạt hai chữ: Vô dụng.
Phạm Hoành Dận trợn mắt đáp lại.
Hắn biết rõ Úc Chiêm sau khi giải phong ấn mạnh đến mức nào, vậy mà vẫn bị Thời Cố đánh thành ra thế kia, ít nhất Thời Cố cũng phải ở cấp Đại Thừa Kỳ.
Đùa sao, Đại Thừa Kỳ!
Hơn nữa còn là một kẻ tâm lý bất ổn, nói động tay là động tay ngay!
Không cẩn thận một chút, chết lúc nào cũng chẳng hay.
Có lẽ chỉ có những kẻ cũng là b**n th** như Úc Chiêm mới có thể chịu nổi sự tồn tại như vậy.
"Khi ta tìm thấy hắn, hắn đã ổn định hơn nhiều, cũng miễn cưỡng có thể nhận ra ta."
Lắc đầu, Úc Chiêm nói: "Trong Tứ Hư Đại Lục, những y sư nổi danh có những ai? Tìm ra rồi xem thử có ai có thể chữa trị tình trạng của Thời Cố không."
"Không cần ngươi dặn dò ta cũng đã liên hệ một người rồi."
Phạm Hoành Dận mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Ngươi còn nhớ Cảnh An không?"
"Người tình cũ của ngươi?" Úc Chiêm nhướng mày.
Phạm Hoành Dận giật mình.
Về chuyện này, Úc Chiêm tỏ ra khá khinh thường: "Ta về nghĩ một lúc là hiểu ra ngay."
Nói rồi, hắn lại liếc nhìn Phạm Hoành Dận, nói: "Hắn mà sánh với ngươi, đúng là đáng tiếc."
Phạm Hoành Dận lập tức định xắn tay áo.
May mà câu tiếp theo của Úc Chiêm đã thành công khiến hắn dừng lại.
"Nhưng nếu là với tên Cảnh Tú kia thì còn đáng tiếc hơn."
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Phạm Hoành Dận, nhíu mày: "Ngươi làm sao mà ngay cả một con nhện con cũng không tranh nổi?"
"Người ta từ đầu đến cuối có để mắt đến ta đâu, ta còn biết làm sao?"
Phạm Hoành Dận xòe tay, trông vô cùng phiền muộn: "Ta cũng không hiểu nổi, cái tên Cảnh Tú đó, à, vừa kém cỏi vừa yếu ớt, thiên phú cũng tệ, suốt ngày chỉ biết giận dữ vô cớ rồi bắt nạt kẻ yếu, Cảnh An rốt cuộc thích hắn ở điểm nào? Ta rốt cuộc thua hắn ở chỗ nào?"
Úc Chiêm trầm ngâm.
Thấy vậy, Phạm Hoành Dận bĩu môi: "Thôi, ta nói chuyện này với ngươi làm gì?"
Hắn nói xong, phe phẩy cây quạt, tiếc nuối lắc đầu: "Chỉ là một nhóc con, cả người toàn tật xấu, dù có cho ngươi tám trăm năm nữa, ngươi cũng không hiểu nổi cái gì gọi là nam nữ h**n **."
Bước chân Úc Chiêm khựng lại, hắn nhìn Phạm Hoành Dận một cách kỳ quái.
"Ai nói ta không hiểu?"
Nói rồi, hắn không chút biểu cảm siết chặt Thời Cố vào lòng hơn, khiêu khích liếc mắt về phía Phạm Hoành Dận, sau đó chẳng buồn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đối phương, cứ thế ung dung rời đi, chỉ để lại một bóng lưng chiến thắng.
"Ngươi ngươi ngươi… ngươi chết tiệt thật đấy!"
Mãi đến khi hiểu ra ý của Úc Chiêm, Phạm Hoành Dận mới giật bắn mình, miệng mấp máy như co giật, vội vàng đuổi theo, ánh mắt nhìn Úc Chiêm chẳng khác nào nhìn thấy quỷ: "Ngươi điên rồi à?!"
Sững sờ, hắn nghĩ ra vô số lý do để can ngăn, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái nào trước. Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, hắn nghẹn ra một câu: "Ngươi không sợ bị hắn đánh chết sao?!"
Úc Chiêm suýt nữa bật cười.
"Ta hiểu ý ngươi."
Thấy Phạm Hoành Dận còn định nói tiếp, Úc Chiêm trực tiếp cắt ngang: "Lai lịch, thân phận, bối cảnh, tất cả những điểm bất thường ta đều sẽ cử người điều tra từng thứ một. Còn những chuyện khác, ngươi đừng nói nhiều, ta cũng không muốn nghe, mà có nói ta cũng không nghe."
"Ngươi chỉ cần lo đưa Cảnh An tới là được, những chuyện khác, khỏi phải bận tâm."
"Nói đi cũng phải nói lại." Úc Chiêm bỗng lẩm bẩm, tránh ánh mắt của Phạm Hoành Dận, "Bây giờ còn chưa có gì đâu…"
"Ngươi nói gì?" Phạm Hoành Dận không nghe rõ.
"Không có gì." Úc Chiêm lập tức nghiêm mặt, có chút không tự nhiên mà chuyển chủ đề, nhíu mày hỏi: "Đám lão già kia thế nào rồi?"
"Đệ tử của bọn họ đều nằm trong tay chúng ta, ngươi nghĩ bọn họ thế nào?"
Phạm Hoành Dận nói: "Nhưng lần này bọn họ chịu thiệt lớn, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Đến lúc đó vẫn phải chuẩn bị cho thật tốt."
Nói xong, hắn lại nhìn Thời Cố.
Thực ra, xét theo cảm nhận cá nhân, ấn tượng của hắn với Thời Cố khá tốt, nhưng có nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào ấn tượng mà quyết định.
Úc Chiêm xem ra đã quyết tâm, tám phần mười là không khuyên được.
Nghĩ đến đây, Phạm Hoành Dận nhíu chặt mày, khuôn mặt đầy vẻ khó xử.
…
Năm thứ hai vạn sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu của Tứ Hư Đại Lục.
Ngày 23 tháng 5.
Đây là một ngày chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách. Ngày này, Ma tộc vốn an phận suốt hai mươi năm đột nhiên bạo khởi, mạnh mẽ xâm lược Cửu Thịnh Hư, tàn sát và bắt giữ vô số tu sĩ trẻ tuổi. Thương Vân Tông là nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên, cả tông môn bị Ma tộc xâm chiếm, Thái thượng trưởng lão Củng Hưng Triều cũng không may bỏ mạng trong trận chiến với Tây Phương Ma Đế Cừu Y, tổn thất vô cùng nặng nề.
Điều may mắn duy nhất là do Thời Cố đột nhiên phát bệnh, vô tình giúp một nhóm đệ tử Thương Vân Tông do Thanh Nguyên dẫn đầu thành công trốn thoát.
Vừa thoát ra, bọn họ lập tức tìm đến ba vị trưởng lão là Cao Hòa Phong của đỉnh thứ mười một, Liêu Nguyên Bình của đỉnh thứ mười hai, và Đoạn Tình của đỉnh thứ mười ba, những người vì bận rộn luyện khí, luyện dược mà lỡ mất dị tượng ở bí cảnh, để báo tin. Dưới sự phối hợp của ba vị trưởng lão, họ đã kịp thời chặn lại những đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống không thể ngự kiếm bay đến bí cảnh, khẩn trương tổ chức cho mọi người thoát ra bằng mật đạo, tránh được đợt tàn sát thứ hai của Ma tộc. Cũng có thể coi là bất hạnh trong cái may.
Những người trước đó tiến vào bí cảnh thì lập tức náo loạn.
Ba ngày, tròn ba ngày.
Những tiền bối sư tôn này bận rộn đấu đá lẫn nhau, tranh đoạt cơ duyên, đến mức chẳng ai hay biết đệ tử của mình bị tàn sát. Giờ đây, người thì tàn phế, người thì trọng thương, thậm chí trong quá trình tranh đoạt còn tổn thất đến ba vị trưởng lão.
Buồn cười hơn là cơ duyên mà bọn họ tranh giành chẳng qua chỉ là một cái bẫy, không chỉ bị xoay như chong chóng mà cuối cùng còn tay trắng trở về. Ngoài vết thương đầy mình, chẳng thu hoạch được gì.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ cười đến rụng răng.
Thế nhưng, chuyện nực cười như vậy lại thực sự đã xảy ra, hơn nữa đến khi rời khỏi bí cảnh, bọn họ mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng lúc này, tất cả đã quá muộn.
Đệ tử của họ đã rơi vào tay kẻ địch, ai nấy đều e ngại, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cuối cùng, đành chịu ấm ức đối đầu một trận, ném ra không ít lời đe dọa, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể giận dữ rời đi.
"Uống nào! Uống!"
Trong tiệc mừng chiến thắng của Ma tộc, Cừu Y cười đến không khép được miệng, những đường ma văn quỷ dị trên mặt vặn vẹo dữ tợn. Hắn ngồi ngay trên vị trí chưởng môn của đại điện Thủ Phong Thương Vân Tông, vỗ mạnh lên vai Úc Chiêm.
Úc Chiêm mỉm cười, nâng ly chạm nhẹ vào ly của hắn, một hơi uống cạn.
Hắn lại đeo mặt nạ, chỉ là lần này chỉ che một nửa khuôn mặt. Một chút rượu tràn ra theo đường cong cổ họng ngửa lên, chảy dọc xuống yết hầu rồi thấm vào áo, lấp lánh dưới ánh đêm mờ ảo, khiến không biết bao nhiêu Ma tộc dưới điện nhìn đến ngây dại.
"Haha! Huynh đệ sảng khoái! Quả nhiên có phong thái của cha ngươi! Nào, uống thêm một ly!" Cừu Y lại rót đầy một bát rượu lớn, cười ha hả kính Úc Chiêm.
Hắn đã mở lời, những kẻ còn lại đương nhiên cũng học theo, từng người một lần lượt mời rượu Úc Chiêm. Đối với điều này, Úc Chiêm đều không từ chối.
Ma tộc uống rượu không giống nhân tộc, không chú trọng đến sự tinh tế hay trang nhã, bát rượu của họ lớn đến mức uống cạn một lần có thể khiến dạ dày căng tức. Nhưng Úc Chiêm lại giống như một cái động không đáy, sắc mặt không đổi mà uống cạn từng bát, không hề lộ ra chút khó chịu nào.
Những kẻ tham gia hành động lần này phần lớn đều là thuộc hạ của Cừu Y và Bắc Phương Ma Đế Úc Mục năm xưa, gần như tập hợp một nửa nhân khẩu Ma tộc, hiện tại tất cả đều quy phục dưới trướng Cừu Y.
Nhưng là thật tâm hay giả vờ thần phục, thì chưa thể biết được.
Hai mươi năm trước, sau khi Bắc Phương Ma Đế Úc Mục qua đời, đám thuộc hạ của hắn như rắn mất đầu, chỉ có hai vị hộ pháp năm xưa là có thể miễn cưỡng chỉ huy, một thời gian dài tan rã rời rạc.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi hai người đó tìm thấy Úc Chiêm – đứa con thất lạc của Úc Mục, rồi mới dần tụ họp lại dưới trướng Cừu Y.
Dĩ nhiên, đây chỉ là lời nói với Cừu Y.
Trên thực tế, trong trận đại chiến hơn hai mươi năm trước, Úc Mục không chết, mà may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Kể từ đó, hắn âm thầm bày mưu tính kế cho Úc Chiêm, từng chút một giao lại thuộc hạ vào tay hắn, chỉ là bề ngoài cố ý dựng lên một vở kịch về sự hỗn loạn của Bắc Phương Ma Điện mà thôi.
Còn Cừu Y, thậm chí đến tận bây giờ vẫn không biết thực lực thật sự của Úc Chiêm.
Dưới đại điện, vô số đệ tử thiên tài từng vang danh một thời bị trói chặt, tùy ý ném dưới đất, căm phẫn nhìn đám Ma tộc đang cuồng hoan.
Trong đại điện, tiếng cười nói hả hê, những lời tâng bốc, xu nịnh cùng tiếng cười vang chấn động không gian.
Chỉ có Úc Chiêm, trên môi mang theo một nụ cười khó đoán, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.
"Lần này chúng ta thành công, tất cả đều nhờ vào kế sách của huynh đệ."
Sau khi no say, khuôn mặt Cừu Y đỏ bừng vì rượu, hắn lảo đảo vươn tay khoác lên vai Úc Chiêm.
Úc Chiêm khẽ cười, nhưng lặng lẽ gỡ tay hắn ra, động tác nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối.
May mắn là, Cừu Y đã say khướt, không nhận ra có gì bất thường.
"Ta nghe nói, lần này ngươi còn bắt được một mỹ nhân?"
Tay cầm chén rượu của Úc Chiêm khựng lại.
Cừu Y hoàn toàn không để ý, thậm chí còn nấc một cái, tiếp tục nói: "Lôi ra đây cho ta xem thử?"