Edit by meomeocute
Thực lực của Thời Cố mạnh đến mức nào, Phạm Hoành Dận là người hiểu rõ nhất vì đã từng trúng một kiếm của y.
Chỉ là có lẽ do một tháng qua sống hòa thuận, thoải mái quá mức, thêm vào đó mỗi khi Thời Cố ở bên Úc Chiêm lại ngoan ngoãn đến lạ, khiến dần dà Phạm Hoành Dận quên mất sự đáng sợ của người này.
Mà giờ khắc này, ánh mắt băng lạnh của Thời Cố lại một lần nữa khơi dậy nỗi sợ hãi thuở ban đầu trong lòng hắn. Có một khoảnh khắc, Phạm Hoành Dận thậm chí cảm thấy người trước mặt này, và người từng không chút biểu cảm đâm hắn một kiếm ngày ấy, giống nhau đến kinh ngạc.
Lạnh lẽo, thờ ơ, vô cảm.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là năm xưa màu mắt của Thời Cố là một màu xám vô cơ như pha lê, còn hiện tại, lại là một màu đen sâu thẳm không đáy.
Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, là của vị y sư từng chẩn trị cho Thời Cố.
Vị y sư này là người có tu vi cao nhất trong số các y tu khi ấy, đồng thời cũng là một trong số ít những người từng có kinh nghiệm chữa trị bệnh về tinh thần. Đối với tình trạng của Thời Cố, ông ta từng nói một câu như thế này:
"Nhiều khi, chúng ta cảm thấy bệnh nhân lúc phát bệnh như biến thành một người khác, nhưng thực ra, trừ việc không thể khống chế cảm xúc ra, thì mặt phát bệnh ấy thường cũng là một phần bản tính của họ, chỉ là ngày thường bị chôn sâu trong lòng, không để lộ ra ngoài mà thôi."
Lúc ấy Phạm Hoành Dận không để tâm đến lời vị y sư này, nhưng giờ đây, đồng tử hắn đột nhiên co rút, đến cả hơi thở cũng như bị đóng băng hoàn toàn, cắn răng mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn run ở đùi, khó khăn nhìn Thời Cố.
Đừng nhìn bây giờ Phạm Hoành Dận chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng nói về kiến thức, hắn vượt xa không biết bao nhiêu vị cao nhân tiền bối hiện nay, thậm chí đến cấp bậc Thái thượng trưởng lão kỳ Hợp Thể, hắn cũng đã gặp không dưới năm người.
Trong số đó, người khiến hắn cảm thấy áp lực nhất, không ai khác ngoài phụ thân của Úc Chiêm - Úc Mục.
Úc Mục mạnh đến mức nào, đương nhiên không cần nói thêm, Hợp Thể kỳ đại viên mãn, chỉ thấp hơn Đại Thừa một cảnh giới nhỏ.
Thế nhưng dù là Úc Mục khi còn ở thời kỳ đỉnh cao, cũng tuyệt đối không có khí thế như Thời Cố lúc này.
Đây chính là thực lực của Đại Thừa sao?
Chỉ một ánh nhìn, đã khiến người ta kinh tâm động phách.
Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, bên mai Phạm Hoành Dận vô thức toát ra mồ hôi.
Còn ở nơi hắn không chú ý tới, từng điểm tro xám mơ hồ bay lên từ mắt Thời Cố.
Đây là bạn của Úc Chiêm.
Thời Cố thầm nghĩ.
Bạn của Úc Chiêm... không thể tùy tiện diệt khẩu.
Sau đó, y khựng lại một chút, tro xám dần tan đi, trong thoáng chốc như thể lại trở về trạng thái cừu non nhỏ ngoan ngoãn, mà cùng lúc đó, áp lực đột ngột biến mất, Phạm Hoành Dận toàn thân đẫm mồ hôi cuối cùng cũng tìm lại được hơi thở, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Thời Cố lặng lẽ nghe tiếng hắn th* d*c trong chật vật, nhưng chỉ cụp mắt, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Phạm Hoành Dận cuối cùng cũng điều chỉnh lại được hô hấp, đang định mở miệng, thì một câu nói của Thời Cố khiến hắn lập tức chấn động khó hiểu.
"Ngươi cũng đâu phải người của Cửu Thịnh Hư."
Phạm Hoành Dận lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Thời Cố yên tĩnh nhìn về phía trước, nét mặt bình thản, giọng nói không mang chút dao động, lại dễ dàng vạch trần bí mật mà hắn giấu kín bấy lâu.
Thật ra, ấn tượng của Thời Cố về Phạm Hoành Dận trước giờ vẫn không tệ, nhưng giờ phút này, y cảm thấy Phạm Hoành Dận rất đáng ghét, cực kỳ cực kỳ đáng ghét.
Dù trong lòng y hiểu rõ, sự ghét bỏ này phần nhiều là do cảm xúc phẫn nộ vì bị lộ thân phận, nhưng Thời Cố vẫn cảm thấy người này cực kỳ chướng mắt.
"Ngươi là huyết thống lai giữa người và yêu, nhưng lại dùng một phương pháp nào đó, cưỡng ép loại bỏ huyết mạch yêu tộc."
"Phương pháp loại bỏ huyết mạch này sẽ không làm ngươi mất đi tuổi thọ dài lâu vốn có của yêu tộc, chỉ là khiến ngươi mất đi linh lực, giống như một phàm nhân bình thường, nhưng lại trâu bò hơn phàm nhân một chút, nên lần trước ta mới không một kiếm đâm chết ngươi."
"Còn nữa, trước kia ngươi từng nói, ngươi đến từ huyện Tuần."
Thời Cố ngừng một chút, như đang hồi tưởng.
Đừng nhìn lần nào đi học y cũng buồn ngủ, nhưng những gì giảng trong lớp, y gần như đều nhớ rõ ràng.
Trong đó, phân bố thế lực của Thiên Phượng Hư cũng là một nội dung trên lớp.
"Úc Chiêm sẽ không hợp tác với kẻ yếu, ngươi lại có thể chịu được việc bị cưỡng ép loại bỏ huyết mạch mà sống đến giờ, huyện Tuần lại là địa bàn của Bạch Phượng nhất tộc."
Thời Cố nhìn về phía Phạm Hoành Dận, giọng điệu bình thản: "Ngươi là hậu duệ của yêu vương Bạch Hồng Phong."
Phạm Hoành Dận im lặng hồi lâu.
Từ lúc quen biết Thời Cố đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe Thời Cố nói nhiều như vậy.
Chỉ là, nội dung lời này lại có phần khiến người ta chua xót.
"......Úc Chiêm rốt cuộc mù đến mức nào mới có thể cho rằng ngươi là một con cừu nhỏ vô hại?"
Không khí yên lặng một lúc lâu, mãi sau, Phạm Hoành Dận mới cười khổ thở dài, cũng không phủ nhận.
Thời Cố nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt vẫn không thay đổi.
Vốn dĩ, y chưa từng nói mình là cừu nhỏ vô hại.
Phạm Hoành Dận dường như lại rơi vào hồi ức, khẽ cười, nói: "Nói chính xác thì, ta không phải hậu duệ của hắn, chỉ là một vật thí nghiệm của hắn thôi."
"Người ta vẫn nói con lai thì thiên phú mạnh, ngươi cũng biết rồi đấy."
"Năm đó, Bạch Hồng Phong vì muốn bồi dưỡng thế lực, một hơi bắt mấy trăm nữ tu Nhân tộc, trong hai mươi năm, sinh ra hơn ngàn đứa con, nhưng đáng tiếc là, cuối cùng sống yên ổn đến bây giờ, chỉ có mỗi ta."
Giọng điệu hắn đầy mỉa mai, nói xong còn liếc nhìn Thời Cố, nhưng lại phát hiện Thời Cố đang cúi đầu, hoàn toàn không hề nghe những gì hắn vừa nói.
Phạm Hoành Dận: "......"
Thôi được, hắn coi như hiểu rồi, người ta chẳng hề quan tâm đến thân thế của hắn.
Phạm Hoành Dận đoán không sai, Thời Cố hoàn toàn không có tâm trí nghe hắn nói.
Phạm Hoành Dận làm sao nhìn ra được?
Bên trong bị một loại cảm xúc xa lạ lấp đầy, vẻ mặt Thời Cố vẫn thản nhiên, nhưng bàn tay theo thói quen nắm lấy vạt áo lại để lộ sự bất an trong lòng y.
Phạm Hoành Dận biết thân phận của y, vậy thì...... Úc Chiêm cũng biết rồi sao?
Nếu Úc Chiêm biết, sẽ nghĩ thế nào?
Có chấp nhận chuyện này như chấp nhận bệnh tình của y không?
Hay sẽ cho rằng y luôn lừa dối hắn?
Mà nếu hắn không chấp nhận, y nên làm gì đây?
Có thể bắt hắn lại, giữ mãi bên cạnh mình không?
Không, không được.
Cảm giác bị giam cầm rất đau đớn, Úc Chiêm nhất định sẽ không vui.
Ánh mắt khi thì sâu thẳm, khi thì mông lung, lòng Thời Cố cũng rối loạn như ánh mắt ấy, mãi đến lúc này, y mới chợt nhận ra, thì ra không biết từ lúc nào, suy nghĩ của Úc Chiêm đã quan trọng với y đến vậy.
Nhưng y không ngờ được rằng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Phạm Hoành Dận lại đánh tan hy vọng mong manh ấy.
"Úc Chiêm sớm đã biết rồi."
"Hắn rất may mắn, sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ bảo vệ hắn rất tốt, đến nỗi tuy là một kẻ tạp chủng, nhưng lại chưa từng chịu ánh mắt lạnh lùng nào."
"Nhưng hắn cũng rất bất hạnh, vì cha mẹ không thể bảo vệ hắn mãi mãi, điều này khiến hắn sau khi cha mẹ gặp chuyện, lại càng bị thế giới bên ngoài ức h**p thậm tệ hơn... Thực ra điều này còn khó chịu đựng hơn cả việc bất hạnh ngay từ đầu, bởi vì có được rồi lại mất đi, còn đau khổ hơn nhiều so với việc chưa từng có được."
Giọng Phạm Hoành Dận thực ra vẫn coi như ôn hòa, nhưng Thời Cố lại nghe mà cảm thấy nghẹn ngào khó chịu.
Y có chút mơ hồ sờ lên ngực mình.
Mà lời kể của Phạm Hoành Dận vẫn chưa dừng lại.
"Ngươi có thể tưởng tượng một đứa trẻ mới sáu tuổi, đến con gà còn chưa từng giết, vừa khóc vừa g**t ch*t mấy chục người lớn mạnh hơn mình rất nhiều không?"
Thời Cố ấp úng.
Nhưng chưa đợi Thời Cố trả lời, Phạm Hoành Dận đã tự mình đưa ra đáp án.
"Ta đã tận mắt chứng kiến, vì vậy từ khi đó ta đã biết, Úc Chiêm tuyệt đối không phải người tầm thường."
"Thực tế cũng đúng là như vậy, năm đó, Úc Chiêm tận mắt chứng kiến mẫu thân hắn gặp chuyện, phụ thân bị trọng thương bỏ trốn, từ đó về sau chỉ có thể như chuột sống trong cống rãnh, trốn trong Thập Phương Hư, từ đó ta chưa từng thấy hắn được nhẹ nhõm dù chỉ một khắc... Ồ đúng rồi, Cửu Thiên Mật Cảnh thực ra là của Úc Mục, cái này ngươi chắc biết rồi?"
Thời Cố ngơ ngác gật đầu.
"Úc Mục đưa chìa khóa mật cảnh cho Úc Chiêm, bây giờ nói mật cảnh là của Úc Chiêm cũng không sai mấy, đó chính là Cửu Thiên Mật Cảnh đấy, bao nhiêu người cầu còn không được một cơ hội bước vào?"
"Chỉ là, vì người thừa kế chân chính không phải là Úc Chiêm, nên hắn muốn vào cũng phải trả giá rất lớn."
Phạm Hoành Dận nói đến đây, còn đau lòng ôm ngực, không biết là thay Úc Chiêm mà xót.
"Thế mà Úc Chiêm lại cam tâm từ bỏ cơ duyên trong đó, biến đường đường Cửu Thiên Mật Cảnh thành một miếng mồi, chỉ để dẫn dắt một trận chiến giữa người và ma. Loại kế hoạch tổn người không lợi mình như vậy, Úc Chiêm đã làm ở Thiên Phượng Hư, Thương Diễm Hư, thậm chí là cả Thập Phương Hư, suýt chết trong chính kế hoạch của mình không chỉ một lần."
"Có lúc, ta thậm chí còn nghi ngờ hắn là một kẻ điên."
"Nhưng thật ra, ta đại khái có thể đoán được hắn muốn làm gì."
"Hắn muốn báo thù, muốn sửa lại thế giới đã méo mó này, dù ta không rõ việc hắn làm rối loạn thiên hạ có quan hệ gì với chuyện báo thù, nhưng nếu ta đoán không sai, việc này chắc chắn có liên quan đến cái quy tắc che trời của Cửu Thịnh Thiên Tôn."
Thời Cố há miệng, lắp bắp không thành lời.
Y biết quá khứ của Úc Chiêm nhất định rất khổ, rất khó khăn, nhưng chưa từng nghĩ lại gian nan đến vậy.
Mà những chuyện này, Úc Chiêm chưa từng tiết lộ với y dù chỉ một chút.
"...Ngươi vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này?"
Một lúc sau, Thời Cố mới nhẹ giọng hỏi.
Phạm Hoành Dận im lặng.
Sự im lặng đó khiến Thời Cố cảm thấy bất an, nên y ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện sắc mặt Phạm Hoành Dận trở nên vô cùng lạnh lùng.
Không biết vì sao, sự lạnh lùng đó khiến Thời Cố cảm thấy quen thuộc.
Rất nhanh, y liền nhớ ra nguồn gốc của sự quen thuộc đó.
-Rất giống với khi xưa, người nghiên cứu kia đã từng nói với y rằng y vĩnh viễn không thể tự do.
Quả nhiên, sau một lúc, Phạm Hoành Dận nói ra lời gần như giống hệt với người nghiên cứu kia: "Bởi vì ta cảm thấy Úc Chiêm không thể nào thành công."
"Hắn quá ngây thơ rồi, sự đáng sợ của Cửu Thịnh Thiên Tôn, tuyệt đối không phải thứ hắn có thể đối phó được."
"Người muốn chết thì ngăn cũng không được, ta khuyên không nổi hắn, nên dứt khoát không can dự vào chuyện này nữa, dù sao suy cho cùng, ta và Úc Chiêm cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi."
"Nhưng... dù sao cũng từng quen biết, nếu không gặp ngươi thì thôi, đã gặp rồi, thì ta cũng nói thêm một câu."
Phạm Hoành Dận nói xong, bỗng nhiên cúi người, hướng về phía Thời Cố hành một lễ thật sâu.
Không biết từ lúc nào trời đã tối lại, Thời Cố đứng đờ tại chỗ, ánh mắt có phần mờ mịt.
"Ta hy vọng ngươi có thể, vào thời khắc cuối cùng, cứu Úc Chiêm một lần."
Phạm Hoành Dận dừng lại một chút: "Nếu không cứu được, thì lôi xác hắn về cũng được, dù sao cũng còn chút tưởng niệm, còn hơn mẫu thân hắn."
Nói đến đây, Phạm Hoành Dận lại nhìn Thời Cố một cái.
"Hắn đối với ngươi là thật lòng, chỉ là... thật đáng tiếc."
"Khuyên ngươi cũng nên thu lại tâm tư, đừng đem tình cảm đặt lên một người không thể nào có được, đến lúc đó đau khổ chỉ có mình ngươi mà thôi."
Lời đến đây là dừng, Phạm Hoành Dận không nói thêm nữa, xoay người đi sang một bên.
Chỉ là, người đã đi rồi, những lời để lại vẫn văng vẳng bên tai Thời Cố, mãi không thể lắng xuống.
Không thể thành công...
Tại sao?
Gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy vạt áo Thời Cố.
Y bỗng lùi về sau một bước, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.
Người nghiên cứu nói y vĩnh viễn không thể tự do, Phạm Hoành Dận nói Úc Chiêm vĩnh viễn không thể thành công.
Những người này dường như đều đã nhìn thấu tương lai của bọn họ.
Nhưng tại sao? Dựa vào cái gì?
Thò tay vào ngực lấy ra một khối ngọc bội chưa hoàn chỉnh, Thời Cố lặng lẽ nhìn, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, rất buồn.
Thậm chí còn buồn hơn cả năm đó, khi người nghiên cứu kia nói y cả đời sẽ không bao giờ được tự do, cả đời không thể trốn thoát.
Đó là Úc Chiêm...
Là Úc Chiêm trong giấc mộng của Thời Cố, người không bao giờ khuất phục, luôn chống lại đến cùng.
"Ngươi sẽ thành công." Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như thì thầm.
Rất lâu sau, Thời Cố cẩn thận áp ngọc bội vào ngực, ngẩng đầu nhìn trời, như đang thề thốt điều gì: "Ngươi sẽ thành công."
Y là một "quái vật" thất bại.
Và y tuyệt đối sẽ không để Úc Chiêm cũng trở thành kẻ như y.