Edit by meomeocute
Mất đi quá nửa dân chúng, thành trì này quả thực trở nên trống trải, nhìn qua chẳng khác nào một tòa chết thành.
May là dù thành đã trống quá nửa, vẫn còn một vài cửa tiệm kiên trì bám trụ tại đây, tiếp tục mở cửa buôn bán như thường. Tòa "Tu Trân Lâu" mà Cảnh An nhắc đến chính là một trong số đó.
Từ sau khi Phạm Hoành Dận nói ra những lời kia, Thời Cố vẫn luôn im lặng không nói, chẳng rõ có phải bị đả kích hay không. Phạm Hoành Dận thỉnh thoảng lại liếc nhìn y một cái, trong lòng thầm thở dài.
Những ngày qua Thời Cố và Úc Chiêm ở chung thế nào, Phạm Hoành Dận đều nhìn thấy hết. Bảo hắn không cảm khái thì là nói dối, nhất là khi hắn cũng từng thật lòng thích một người. Trong thâm tâm, hắn rất mong hai người kia có thể có một cái kết viên mãn.
Nhưng để Úc Chiêm từ bỏ thù hận, dường như... lại là chuyện không thể.
Hắn bất chợt thấy bực bội, cảm giác bực bội ấy vô cùng quen thuộc - đó là thứ cảm xúc hắn thường có khi bất lực trong quá khứ.
Tuy vậy, Phạm Hoành Dận cũng không hối hận vì đã nói những điều này với Thời Cố.
Dù gì Thời Cố cũng là người ở thời kỳ Đại thừa, nói cho y biết, đến lúc đó Úc Chiêm có khi còn có một tia hy vọng sống sót. Giống như Úc Mục khi xưa vậy. Nếu không nói, thì cơ bản Úc Chiêm không thể sống được.
Nghĩ tới đây, Phạm Hoành Dận dùng cây quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay, đang định nói gì đó thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy phía sau bức tường lướt qua một bóng người kỳ lạ. Hắn sững lại, vừa định nhìn kỹ thì lại phát hiện nơi đó trống trơn, không hề có bóng dáng người nào.
Phạm Hoành Dận khẽ nhíu mày.
Là ảo giác sao?
"Sao vậy, Phạm công tử?"
Thấy hắn có vẻ khác lạ, Chúc Hối nghi hoặc hỏi.
Phạm Hoành Dận lắc đầu, vung tay ra hiệu không có gì, nhưng ánh mắt lại vẫn dừng lại ở chỗ khi nãy thêm một lúc, âm thầm ghi nhớ dị trạng này.
Chúc Hối hơi mờ mịt.
Sau đó, hắn lại nhìn sang Thời Cố ở bên cạnh.
Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy từ khi mình quay lại sau khi thám thính đường đi, hai người này có gì đó rất kỳ lạ.
Nhưng hắn nghĩ mãi cũng không tìm được nguyên do.
Cuối cùng, Chúc Hối chọn cách từ bỏ.
Hắn vốn rất tự biết bản thân không giỏi mấy chuyện cần dùng đầu óc, những chuyện rắc rối kiểu này, hắn cơ bản cũng chẳng thể nghĩ thông được.
Cứ như vậy, ba người mỗi người mang một tâm sự, chậm rãi đi về phía Tu Trân Các.
"Chính là chỗ này."
Từ xa, một tòa các ba tầng lờ mờ hiện lên trong tầm mắt bọn họ. Chúc Hối chỉ tay nói: "Chúng ta tới hơi sớm, Cảnh công tử vẫn chưa đến. Nhưng ta thấy tiểu nhị ở đây cũng khá lịch sự, còn miễn phí trà nước nữa. Chúng ta có thể lên trước ngồi chờ."
"Tiền đồ gì chứ." Phạm Hoành Dận cười mắng, "Trà miễn phí thì đã là gì? Công tử ta bao cả tòa lầu này, đừng nói là trà, ngươi muốn gì mà không có?"
Nói rồi, hắn thong thả mở cây quạt xếp ra, trưng ra bộ dạng hào sảng của một công tử thế gia.
Thế nhưng, Thời Cố rõ ràng thấy tay hắn siết chặt cây quạt đến trắng bệch cả đầu ngón tay.
Hắn đang rất căng thẳng sao?
Thời Cố có phần nghi hoặc, lại thấy ánh mắt Phạm Hoành Dận trái liếc phải đảo, mơ hồ như mang theo chút...
Xuân ý.
Thời Cố nghĩ rất lâu mới nhớ ra được cái từ này.
Tháng trước, lúc Thời Cố rửa miệng cho Úc Chiêm ở Thiên Hương Viện, y từng nghe các cô nương ở đó nhắc tới từ này.
"Ha ha ha, hay lắm, ta thích nhất là kiểu như Phạm công tử vậy đó, khí phái! Sảng khoái!"
Chúc Hối cười lớn một cách rất nịnh nọt, còn vỗ mạnh hai cái lên vai Thời Cố.
"Còn Thời công tử nữa, nhất định phải ăn nhiều một chút. Ngươi xem ngươi gầy yếu như vậy, gió thổi một cái là bay mất. Nhìn ta xem..."
Vừa nói, Chúc Hối vừa hăng hái trưng bày cơ bắp rắn chắc ở hai tay cho Thời Cố xem.
Phạm Hoành Dận nhìn thấy vậy, suýt nữa trợn trừng cả mắt.
Là một hán tử thô kệch lớn lên ở Thương Diễm Hư, sức tay của Chúc Hối tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Hai cái vỗ kia của hắn lên người Thời Cố mạnh tới mức Phạm Hoành Dận còn nghe thấy cả tiếng vang.
Nghĩ lại lúc nãy mình chỉ nói một câu mà suýt nữa khiến bệnh tình tái phát, Phạm Hoành Dận hít sâu một hơi, vừa kinh hãi vừa bất an nhìn hai người, trong lòng thầm thắp cho Chúc Hối một nén nhang.
Thế nhưng ngoài dự đoán, Thời Cố suốt cả quá trình đều rất bình thường, thậm chí còn vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc gật đầu với Chúc Hối, khiến thiện cảm trong lòng Chúc Hối tăng vọt.
Thật ra những năm qua, hành vi của Úc Chiêm khiêu chiến khắp nơi nhưng lại không thu được bao nhiêu kết quả thực chất đã gây ra không ít tranh cãi trong số thuộc hạ của y, phía sau lưng cũng từng xảy ra nhiều lần xung đột nghiêm trọng.
Chúc Hối là một trong số ít những người từ đầu đến cuối vẫn toàn tâm toàn ý ủng hộ Úc Chiêm, nguyên nhân có một phần là vì trung thành, còn phần khác, là vì đầu óc không được lanh lợi.
Khi ở Thương Diễm Hư, vì phần lớn Ma tộc đều đầu óc giống vậy nên cũng chẳng ai thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng một khi đụng đến Yêu tộc và Nhân tộc thì lại khác, những năm nay, Chúc Hối cùng Úc Mục rong ruổi khắp nơi, không ít lần bị Yêu - Nhân hai tộc khinh thường.
Cũng vì thế mà thái độ nghiêm túc như Thời Cố khiến Chúc Hối cảm thấy rất dễ chịu, vốn dĩ hắn đã có ấn tượng tốt với Thời Cố, nay lại càng nhiệt tình, trông hệt như dáng vẻ đang coi Thời Cố là phu nhân của Tôn thượng.
Thật ra trước lúc xuất phát, tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng Chúc Hối vẫn có chút không phục, Nhân tộc đã đánh đến tận cửa rồi, tại sao hắn - một phân thần đường đường chính chính - lại phải bảo vệ một kim đan nho nhỏ?
Đặc biệt là câu nói của Úc Chiêm: "Đừng để Thời Cố ra tay", nếu đổi lại là người khác dám nói câu đó, Chúc Hối chắc chắn đã tát cho hai cái rồi.
Một phân thần đường đường chính chính lại phải dựa vào kim đan ra tay?
Sỉ nhục ai chứ?!
Nhưng giờ đây, Chúc Hối lại chỉ cảm thấy lòng đầy bảo vệ, âm thầm thề rằng nhất định sẽ bảo vệ Thời Cố chu toàn, không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Thế là dưới ánh mắt mờ mịt của Phạm Hoành Dận, Chúc Hối - người trước đó vẫn còn hơi qua loa - nay thái độ hoàn toàn thay đổi, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều, luôn giữ khoảng cách nửa trượng với Thời Cố, dáng vẻ bảo vệ lộ rõ không thể rõ hơn.
Thời Cố cảm nhận được, có hơi ngại ngùng xua tay tỏ ý mình vẫn ổn, không ngờ Chúc Hối lại vô cùng kiên định.
Chúc Hối nói: "Tôn thượng đã dặn, dạo này là thời điểm đặc biệt, phải luôn cẩn trọng. Công tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ người chu toàn."
Dứt lời, Chúc Hối lại nghiêm túc cảnh giác xung quanh, đến cả một cơn gió cũng phải nhìn kỹ mấy lần, ai không biết còn tưởng Thời Cố là đồ sứ dễ vỡ.
Phạm Hoành Dận nhìn hắn một cái, lại nhìn thêm một cái, muốn nói lại thôi suốt cả một lúc lâu.
Cuối cùng, Phạm Hoành Dận chẳng nói gì, gắng nhịn đến mức mặt mũi nhăn nhó như bị táo bón.
...
"Sao còn chưa ra tay?"
Ở một nơi xa ba người không nhìn thấy, một giọng nói khàn khàn già nua hỏi đệ tử trước mặt.
Người đó râu tóc bạc phơ, bề ngoài chừng khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt có phần cay nghiệt và kiêu căng, chính là kẻ thù lâu năm của Tàng Vân Tông - Diệp Tuần.
Mà trước mặt Diệp Tuần là một đệ tử của Huyền Vụ Tông.
- Sau khi bí cảnh Cửu Thiên kết thúc, bốn đại tông môn và tám đại phái đã kết thành liên minh, tuyên bố sẽ cùng nhau tận diệt Ma tộc.
Đại quân tu sĩ do Can Vân Đình dẫn đầu chỉ là một phần trong kế hoạch lần này, còn phần khác, chính là tiểu đội do Diệp Tuần dẫn đầu.
"Bẩm báo trưởng lão Diệp, mấy người kia quá cảnh giác, không tìm được cơ hội ra tay."
Nghe vậy, Diệp Tuần cau mày, hừ lạnh: "Vô dụng."
Đệ tử Huyền Vụ Tông đang quỳ run lên, vội vàng dập đầu, trong mắt lộ ra chút sợ hãi.
Từ khi chưởng môn phái họ giao bọn họ cho Diệp Tuần, cuộc sống bọn họ chưa từng yên ổn một ngày, suốt ngày bị Diệp Tuần mắng chửi đánh đập, khiến ai nấy đều sống trong thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí.
May mà lần này Diệp Tuần không ra tay, chỉ lạnh mặt hỏi: "Con nhện tinh kia đâu? Vẫn không chịu hợp tác?"
Đệ tử Huyền Vụ Tông: "...Vâng."
"Ầm" một tiếng, một luồng linh lực đánh tới, khiến tên đệ tử bị hất mạnh văng lên, đập thẳng vào tường.
Mà Diệp Tuần thì chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, sắc mặt âm trầm.
Trước đó khi tra hỏi Thanh Nguyên, hắn đã biết bọn chúng từng gặp Cảnh An, vì vậy theo đầu mối đó, cộng thêm thói quen dùng thuốc trong phương thuốc, rất nhanh liền suy ra người trị bệnh cho Thời Cố chính là Cảnh An.
Sau đó hắn dẫn người đi bắt Cảnh An, hao tốn không ít công sức mới bắt được, đồng thời cũng phát hiện ra Cảnh An vẫn luôn giữ liên lạc với Phạm Hoành Dận.
Thế là, Diệp Tuần thuận thế hành động, lặng lẽ thêm một vị thuốc vào phương thuốc của Thời Cố.
Loại dược liệu đó tên là Ảo U thảo, dược tính ôn hòa, không phá hỏng hiệu quả vốn có của bài thuốc, thậm chí còn có công dụng an thần trợ ngủ, cho nên dù là Đại La Kim Tiên cũng không phát hiện ra vấn đề trong phương thuốc này.
Thế nhưng, chính Ảo U thảo lại là nguyên liệu chủ chốt của nhiều loại trận pháp huyễn thuật, đặc biệt là khi kết hợp với một loại dược liệu sinh ra cùng nó - Ác Hồn thảo, thì đừng nói là người như Thời Cố vốn đang mang bệnh, dù là người khoẻ mạnh, cũng sẽ lập tức bị kích phát tâm ma tiềm ẩn trong lòng.
Diệp Tuần tính toán rất hoàn mỹ: trước tiên mượn tay Cảnh An hẹn họ đến Tú Trân Các - nơi mà họ đã bố trí sẵn trận pháp, rồi lừa Thời Cố ăn vào Ác Hồn thảo đã chuẩn bị từ trước, đến lúc đó kích hoạt trận pháp thì có thể nhốt chết y tại chỗ.
- Trận pháp đó là do bốn đại tông môn hợp lực bày ra dưới sự dẫn đầu của Huyền Vụ Tông. Huyền Vụ Tông vốn nổi tiếng về huyễn thuật, vì thế họ thậm chí còn cố gắng mời được Thái thượng trưởng lão của tông môn - người đã bế quan mấy trăm năm không xuất hiện - cùng với vài vị đại năng tinh thông huyễn thuật từ các tông môn khác, tốn đúng hai mươi ngày mới hoàn tất trận pháp này.
Theo lời vị Thái thượng trưởng lão kia, trừ phi người bị nhốt trong trận là người không có d*c v*ng, không có vướng mắc, không nợ nần gì với đời, nếu không thì trận pháp này tuyệt đối có thể ép một tu sĩ Phân Thần thậm chí là Hợp Thể phát điên hoàn toàn, vĩnh viễn bị giam cầm trong trận, không thể thoát ra.
Diệp Tuần bản thân là tu sĩ Phân Thần hậu kỳ, chỉ cần đứng ngoài trận cũng đã cảm nhận được điều đó hoàn toàn không phải nói suông. Tuy hắn không biết rõ thực lực cụ thể của Thời Cố, nhưng đoán chừng cũng chỉ ngang tầm Hợp Thể mà thôi. Có Ảo U thảo làm chất xúc tác, cộng thêm trận pháp kia, Diệp Tuần không tin Thời Cố còn có thể thoát ra được.
Đến lúc đó, giải quyết xong Thời Cố, hắn vừa báo được mối thù năm xưa Thời Cố từng làm hắn bị thương, vừa khỏi lo bốn tông môn tiếp tục truy tra nguyên nhân pháp tắc bị phá mà lần ra hắn, lại còn loại trừ được một cường giả tuyệt thế có thể giúp Thương Vân Tông quật khởi - một mũi tên trúng ba đích, quả thực đẹp như mơ.
Chỉ tiếc là, con nhện tên Cảnh An kia thế nào cũng không chịu phối hợp hạ thuốc. Ác Hồn thảo có hình dạng và mùi vị rất đặc biệt, nếu bỏ thẳng vào đồ ăn thì khó đảm bảo không bị phát hiện. Một lúc nhất thời, bọn họ thật sự không nghĩ ra cách nào khác để lừa Thời Cố ăn nó.
Trời dần tối, sắp đến thời gian mà bọn họ đã hẹn Thời Cố trước đó. Nếu cứ kéo dài mãi như vậy, mấy người kia sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện có điều bất ổn.
Do dự một lúc, Diệp Tuần hỏi: "Trước đó bảo nghiền Ác Hồn thảo thành bột, làm xong chưa?"
"Đã thêm vào hương liệu."
Tên đệ tử Huyền Vụ Tông khập khiễng bò về, ngẩn người một chút.
"Nhưng mà làm vậy sẽ phá hoại dược tính, hiệu quả sẽ giảm đi nhiều..."
Giọng của tên đệ tử càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như chỉ còn là thì thầm bên tai.
Cuối cùng, hắn cúi đầu thật sâu trước ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Tuần.
"Vâng."