Edit by meomeocute
"Lạ thật, sao vẫn chưa tới?" Chúc Hối nhìn ra ngoài cửa sổ liên tục, có chút nghi hoặc.
Tửu lâu Tu Trân Các rất rộng, ba người Thời Cố được tiểu nhị dẫn lên lầu ba ngồi bên cửa sổ. Có lẽ vì đa phần tửu lâu đều đã đóng cửa nên trong lầu vẫn còn vài thực khách, tuy không nhiều nhưng ít ra cũng có chút sinh khí, so với con phố trống không bên ngoài thì khá hơn nhiều.
Vốn định bao trọn nơi này, nhưng khi thấy tình hình, Phạm Hoành Dận đành dập tắt ý nghĩ đó. Dù sao thì đuổi khách cũng phiền.
Vì thế, ba người vừa ăn vừa yên lặng chờ đợi Cảnh An đến.
Thế nhưng, trời càng lúc càng tối mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Cảnh An đâu. Nhìn thấy đã sắp tới thời gian hẹn mà còn chưa đầy một khắc nữa là tới, Chúc Hối cuối cùng cũng hơi sốt ruột, cau mày nói: "Phạm công tử, hay là ngươi thử liên hệ lại với Cảnh công tử đi?"
Một lúc im lặng kéo dài.
"...Phạm công tử?"
"A? Được, ta hỏi thử." Phạm Hoành Dận như bừng tỉnh từ trong mộng, gật đầu, nhưng bàn tay móc pháp khí lại có chút lúng túng.
Thực ra hắn đã ngẩn người rất lâu rồi.
Người mà hắn ngày đêm mong nhớ suốt mấy chục năm cuối cùng cũng sắp được gặp lại, vậy mà bản thân lại từ một hoàng tử yêu vương oai phong biến thành một phàm nhân bình thường không thể bình thường hơn, khoảng cách tâm lý này thật sự quá lớn.
Thời Cố thấy vậy, tò mò liếc hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên y thấy gương mặt Phạm Hoành Dận mang vẻ ngẩn ngơ thất thần như thế, khác hẳn với bình thường, chẳng giống Phạm Hoành Dận chút nào.
Rõ ràng người cần chữa bệnh là mình, sao Phạm Hoành Dận lại trông kỳ lạ như vậy?
Không biết còn tưởng hắn cũng mắc bệnh.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, Thời Cố lại cúi đầu, cảm thấy đồ ăn trước mặt hấp dẫn hơn nhiều.
Chúc Hối thì trơ mắt nhìn gương mặt hiếm hoi của Thời Cố mới lộ ra một chút liền bị che mất, khóe miệng giật giật, trong lòng có phần giằng co.
Đây là lần đầu tiên Thời Cố lộ rõ mặt kể từ khi ngồi xuống. Thực tế, từ lúc đồ ăn được mang lên, Thời Cố đã luôn cúi đầu ăn không ngừng. Chúc Hối ban đầu còn rất vui, nghĩ lời mình bảo y ăn nhiều chút đã có hiệu quả. Nhưng càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt mình sắp đờ ra.
Lượng ăn này... thực sự có hơi kinh người.
Chúc Hối ước lượng một chút, ít nhất cũng phải nhiều hơn một người đàn ông cao to ăn khỏe như hắn hai ba lần.
Đây... hắn chỉ bảo Thời Cố ăn nhiều một chút, đâu có bảo y ăn tới chết thế này đâu.
"Ờm, Thời công tử." Do dự hồi lâu, Chúc Hối cuối cùng vẫn mở miệng.
Thời Cố quay đầu, nghi hoặc nhìn Chúc Hối.
Người này đúng thật có một đôi mắt rất đẹp, nhất là khi trong miệng vẫn còn nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên, đôi mắt tròn mở lớn, trông vô cùng ngây thơ vô tội.
Chúc Hối quen nhìn bọn yêu tộc xấu xí dị dạng, mặt già bất giác đỏ lên, chợt hiểu ra vì sao Úc Chiêm lại quý y đến thế.
Nếu đổi lại là mình, chắc cũng còn quá đáng hơn cả Úc Chiêm.
Chỉ là câu "ăn từ từ thôi" còn chưa kịp thốt ra, khóe mắt hắn bỗng liếc thấy không xa có một tiểu nhị đang xách một giỏ tre, chuẩn bị mở nắp lò hương.
Chuyện này vốn cũng không có gì lạ, vì bất kỳ lò hương nào cũng cần thêm liệu hay thay đổi theo thời gian. Nhưng không hiểu sao, tim Chúc Hối lại khẽ giật, theo bản năng trừng mắt nhìn tiểu nhị kia, cất giọng hỏi: "Ngươi làm gì đó?"
Động tác đổi hương của tiểu nhị khựng lại, quay đầu nhìn về bên này, Thời Cố để ý thấy tay hắn nắm chặt lấy giỏ tre, tuy nhiên phản ứng vẫn xem như bình tĩnh, nghe vậy lập tức nặn ra một nụ cười: "Bẩm gia, tiểu nhân chỉ là muốn thay hương."
Chúc Hối lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Đừng thấy hắn bình thường đầu óc không lanh lợi, nhưng nói đến trực giác thì mấy trăm năm sống trên đời chưa mấy khi sai.
Lúc này, dù bề ngoài không có gì bất thường, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy tiểu nhị này có vấn đề.
Với nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Chúc Hối lạnh giọng: "Chúng ta không cần đốt hương, ngươi đi đi."
"Cái này..." Tiểu nhị lộ vẻ lúng túng nhìn quanh, dường như thực sự chỉ là một tiểu nhị bình thường.
"Thực xin lỗi khách quan, ngài xem nơi chúng ta lớn thế này, dù ngài không cần hương thì khách khác cũng cần mà, tiểu nhân thật sự..."
"Ta nói." Sắc mặt Chúc Hối lập tức trầm xuống, "Không - cần - thiết!"
Hắn vóc dáng cao lớn, gương mặt bình thường nhìn thì hiền lành, nhưng chỉ cần nghiêm mặt là lập tức trông hung dữ, lại thêm giọng nói to rõ, khiến mấy thực khách trong các lầu quay đầu nhìn.
Tiểu nhị có vẻ bị dọa sợ, vội vàng xin lỗi liên hồi, lúng túng định thu lại lò hương trong giỏ tre. Nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, giỏ mãi không đóng được, lại còn lỡ tay làm đổ cả lò hương. Hắn cuống quýt định đỡ lại, nhưng lúc đỡ được nửa chừng thì chân lại bất ngờ trượt, cả lò, cả giỏ, cả người đồng loạt ngã về một hướng.
Mà khéo thế nào, hướng đó lại chính là chỗ Thời Cố đang ngồi.
"Ngươi làm cái gì?!"
Quát lớn một tiếng, Chúc Hối phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên tóm lấy tên tiểu nhị, kéo hắn dựng dậy. Phạm Hoành Dận đang mải liên lạc với Cảnh An, khi thấy Chúc Hối phát hiện điều bất thường cũng đã sớm dừng tay, thấy vậy liền đứng dậy, kéo Thời Cố - người chẳng hề có ý né tránh - ra sau lưng mình, ánh mắt đề phòng nhìn về phía tiểu nhị, lạnh giọng nói:
"Người trong quán các ngươi đều vụng về như vậy sao?"
Nói xong, hắn xoay người lại, vừa định kiểm tra xem Thời Cố có bị thương không thì ánh mắt chợt khựng lại, nhìn chằm chằm về phía đại sảnh tầng dưới.
Tu Trân Các là một tòa lầu ba tầng, thiết kế bên trong thông suốt, từ hành lang tầng hai và tầng ba có thể nhìn bao quát cả đại sảnh phía dưới.
Khi Phạm Hoành Dận bước vào, hắn đã đếm sơ số người trong quán, lúc ấy khoảng hơn sáu mươi người.
Nhưng bây giờ, số người lại đột ngột tăng vọt, đã gần hai trăm.
Điều quan trọng nhất là, không biết từ khi nào, mọi người trong quán đều đã dừng tay, đồng loạt nhìn về phía bên này, ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng.
Trong số đó, có một người vóc dáng gầy gò, trông cực kỳ giống bóng người kỳ quái mà Phạm Hoành Dận từng trông thấy bên đường trước đó.
Có điều gì đó không ổn!
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, Phạm Hoành Dận không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo Thời Cố chạy về phía cửa sổ. Đồng thời, tên tiểu nhị đang bị Chúc Hối giữ chặt lại lộ ra một nụ cười quái dị.
Sau đó, hắn búng tay một cái.
Lửa bùng lên ngay tại chỗ!
Ngọn lửa như có mục tiêu rõ ràng, nhanh chóng lan đến phần hương liệu rơi vãi trên mặt đất, trong chớp mắt đã đốt cháy cả tửu lâu. Nhưng tầm nhìn của mấy người không những không được ánh lửa soi rõ, mà còn bị khói đen dày đặc do hương liệu cháy tạo ra bao trùm toàn bộ Tu Trân Các.
Lờ mờ trong làn khói, Phạm Hoành Dận dường như thấy tất cả thực khách đều đứng dậy.
"Mẹ kiếp! Cái quỷ gì đây? Thối đến thế cơ à?!"
Mọi việc diễn ra quá đột ngột. Phạm Hoành Dận kéo Thời Cố, nghe tiếng mắng của Chúc Hối vang lên xuyên qua làn khói, lòng hắn chìm hẳn xuống đáy.
Chẳng lẽ chuyện giữa hắn và Úc Chiêm đã bại lộ rồi sao?
Nghi ngờ dâng lên trong nháy mắt, nhưng Phạm Hoành Dận nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu được rốt cuộc bọn họ đã sơ hở ở chỗ nào.
Còn Cảnh An thì sao? Có phải cũng đã xảy ra chuyện?
Khói quá dày, đến mức Phạm Hoành Dận cúi đầu cũng không nhìn thấy được mũi chân mình, ngay cả Chúc Hối cũng biến mất khỏi tầm mắt. Hắn lập tức lấy ra một lá bùa, mạnh tay ném ra ngoài.
- Đây là một loại pháp khí truyền tin của Ma tộc, có thể tự động tìm đến người cần truyền tin, dù là người không có tu vi cũng có thể sử dụng. Lúc này Phạm Hoành Dận không dám lên tiếng, sợ lộ vị trí, nên dùng lá bùa này để gọi Chúc Hối là lựa chọn tốt nhất.
Sau đó, hắn nắm tay Thời Cố chặt hơn, thấp giọng nói:
"Yên tâm, có Chúc Hối ở đây, chúng ta sẽ không sao. Dù có xảy ra chuyện gì, ngươi tuyệt đối không được ra tay."
Thời Cố không nhúc nhích, không rõ là không nghe thấy hay là không muốn mở miệng.
Tách, tách.
Âm thanh lửa đốt cháy ván gỗ vang lên.
Nhưng qua một lúc, lá bùa bị ném ra lại như đá chìm đáy biển, chẳng có phản ứng gì.
Chuyện gì vậy?
Phạm Hoành Dận nhíu mày, hiếm khi thấy vẻ mặt trầm trọng như lúc này, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Hắn do dự chưa đến ba hơi thở, rồi lập tức kéo Thời Cố xoay người rời đi.
Phản ứng này không thể nói là không nhanh, nhưng người hắn kéo đi lại chẳng có ý định bước theo.
Phạm Hoành Dận sửng sốt, trực giác cảm thấy có điều gì đó không ổn, thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, chuyển hướng sự chú ý của hắn.
Chỉ thấy một thân hình cao lớn bị đánh bay xuyên qua làn khói, đập thẳng xuống bàn ăn lúc nãy bọn họ ngồi, đập tan bàn ghế, cũng khiến khói mù tản đi ít nhiều. Phạm Hoành Dận nhìn kỹ, phát hiện đó là Chúc Hối, lúc này đang lảo đảo bò dậy, chỉ vài bước đã chắn trước mặt hắn và Thời Cố, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa.
Làn khói đặc quánh cản trở tầm nhìn, mùi kỳ dị trong phòng khiến người ta bực bội. Phạm Hoành Dận nhìn theo ánh mắt của Chúc Hối, thấy vài bóng người lờ mờ.
Người đứng đầu trong số đó, chính là Diệp Tuần không sai vào đâu được.
Sao lại là hắn?!
Phạm Hoành Dận kinh ngạc, lập tức liếc nhìn Chúc Hối, cả hai đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Chuyện Úc Chiêm và Diệp Tuần hợp tác, cả hai đều biết rõ.
Chính vì biết, nên lại càng không hiểu vì sao Diệp Tuần lại ra tay với bọn họ.
Nếu Diệp Tuần đã biết thân phận thật sự của Úc Chiêm và Phạm Hoành Dận, thì chiêu này chẳng phải đang đẩy bản thân vào thế nguy hiểm, sợ rằng Úc Chiêm sẽ lật tẩy hắn phản bội Nhân tộc.
Còn nếu Diệp Tuần chưa biết hai người họ chính là kẻ đứng sau, thì sao hắn không đến Thương Vân Tông giúp đánh Ma tộc mà lại tới đây gây chuyện?
Đang nghĩ ngợi, Chúc Hối chợt thấy Thời Cố dường như hơi động đậy, rồi rụt nhẹ về phía sau Phạm Hoành Dận.
Hắn cứ tưởng Thời Cố sợ hãi, nên lập tức nói:
"Thời công tử đừng sợ, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!"
Nói xong, hắn lập tức lấy ra pháp khí bản mệnh của mình, chắn trước mặt Thời Cố một cách nghiêm ngặt.
Tấm lòng trung thành của Chúc Hối quả thật khiến người ta cảm động, chỉ tiếc là hắn lại không nhận ra, sau khi hắn nói xong câu đó, ánh mắt của những người xung quanh trở nên kỳ quái.
Diệp Tuần còn bật ra một tiếng cười lạnh, nghiêng người, lạnh nhạt liếc Thời Cố một cái.
Do sương mù dày đặc, Phạm Hoành Dận và Chúc Hối không thể nhìn rõ Thời Cố.
Nhưng làn sương này lại vô dụng với Diệp Tuần.
Cho nên hắn nhìn thấy rất rõ: Thời Cố cắn chặt môi, đứng bất động tại chỗ, cơ thể khẽ run lên.
Xem ra tâm ma đã bắt đầu phát tác.
Diệp Tuần lập tức vui mừng, nỗi uất ức vì bị Thời Cố đánh cho một trận lúc trước dường như cũng được giải tỏa, liền nói: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, người phía sau hắn đồng loạt kết ấn, đồng thời một pháp trận khổng lồ từ mặt đất bay vọt lên.
Pháp trận ấy ẩn trong làn sương đặc và ánh lửa, trông lại càng thêm thần bí và hoa lệ, trong trận, từng điểm tinh quang màu tím nhạt mơ mơ hồ hồ bay về phía Thời Cố phía sau Phạm Hoành Dận.
Tinh quang chiếu rọi lên gương mặt Thời Cố, lúc này Phạm Hoành Dận và Chúc Hối mới chú ý thấy sắc mặt của Thời Cố không biết từ khi nào đã trở nên trắng bệch đến cực điểm, mồ hôi tuôn ra không ngừng, trong chớp mắt đã ướt đẫm tóc mai.
"Thời Cố?"
Phạm Hoành Dận giật mình, thử tiến lại gần, nhưng Thời Cố như bị dọa sợ, đột ngột ngồi bệt xuống đất.
Không biết hắn đã nhìn thấy gì, ánh mắt đầy sợ hãi, hoảng hốt lùi lại phía sau.
Diệp Tuần biết đây chính là dấu hiệu Thời Cố đã hoàn toàn rơi vào trận, thế là nụ cười càng thêm đắc ý, đang định thừa thắng truy kích thì Chúc Hối lại hét lớn một tiếng, vung đao chém vào tinh quang trước mặt.
"Đê tiện vô sỉ!"
Hắn gần như bị hành vi bắt nạt "kẻ yếu" của đám người này làm cho kinh ngạc đến mức sững sờ, nhưng bản thân hắn lại không tinh thông trận pháp, chỉ có thể vung đao loạn xạ trong không trung, cố gắng xua tan những tinh quang đó.
Thần kỳ thay, lại thật sự có chút hiệu quả.
Sắc mặt Diệp Tuần lập tức lạnh xuống, vung tay ra lệnh: "Giết hai người này trước."
Dứt lời, Diệp Tuần là người đầu tiên ra tay, vung tay triệu hồi cây trượng hàng ma của mình, tấn công về phía ba người.
Thấy vậy, Chúc Hối không kịp suy nghĩ gì khác, lập tức chắn trước mặt Thời Cố, nhưng tu vi của hắn vốn thấp hơn Diệp Tuần, việc ngăn cản trở nên cực kỳ gian nan.
Phạm Hoành Dận thì càng chật vật hơn, hắn không có tu vi, gần như bị những người còn lại áp đảo, có điều may mắn là hắn có rất nhiều pháp khí, tạm thời khiến bọn họ cũng không dễ dàng chế ngự được hắn.
Mà đúng lúc bọn họ đang đánh nhau kịch liệt, không ai nhận ra Thời Cố, người lẽ ra phải chìm sâu trong trận pháp, đang chậm rãi ngẩng đầu lên.