Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 63

Edit by meomeocute

 

Hắn lại bị bao vây rồi.

 

Bóng người dày đặc, Thời Cố mờ mịt ngẩng đầu, quán trọ trước mắt đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một vùng hoang nguyên rộng lớn.

 

Trong khung cảnh hắn nhìn thấy, từng lớp lưới điện cao ngất chắn kín con đường phía trước, tạo thành một cái lồng dường như vĩnh viễn không thể thoát ra, mà bên ngoài cái lồng đó, bóng người dày đặc đứng kín khắp nơi.

 

Những bóng người ấy tựa như rất gần, lại như rất xa, Thời Cố không nhìn rõ diện mạo của bọn họ, thậm chí cũng không phân biệt được y phục họ mặc, nhưng hắn có thể mơ hồ tưởng tượng ra đó là khung cảnh thế nào.

 

— Vô số người mặc đồng phục thống nhất đứng kín cả sườn núi, họ đội mũ mặc giáp, dàn trận nghiêm ngặt, nòng súng đen ngòm từ xa xa nhắm thẳng vào Thời Cố, nhưng bên trong nòng súng, lại không phải là loại đạn truyền thống, mà là loại dược thủy đặc chế do nhóm nghiên cứu phụ trách Thời Cố phát minh, có thể ức chế “năng lực thần bí” trên người hắn, đồng thời còn pha lẫn thuốc gây mê nén với nồng độ cao.

 

Tay Thời Cố khẽ run lên.

 

Không biết có phải là do tâm lý hay không, hắn cảm thấy mình dường như đã mơ hồ nhìn thấy khẩu súng kia, khiến hắn vô thức cảm thấy sợ hãi.

 

Hắn quá rõ cảm giác khi thứ thuốc đó được tiêm vào cơ thể rồi.

 

Bởi vì thuốc gây mê phát huy tác dụng chậm, hắn sẽ cảm nhận được nỗi đau tận cùng trước tiên, đau đến mức khiến hắn hận bản thân vì sao còn sống, sau đó, hắn sẽ dần mất đi sức lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ, nhóm nghiên cứu đã tính toán thời gian kỹ càng sẽ nhân lúc này lặng lẽ lại gần, nếu thuận lợi, bọn họ sẽ lại đưa Thời Cố trở về căn phòng bệnh như ác mộng kia, còn nếu Thời Cố vẫn còn giãy giụa, thì sẽ dùng điện áp cao đủ để giật chết một con voi trong nháy mắt, ép buộc hắn khuất phục.

 

Trước đây một khoảng thời gian khá dài, mỗi lần Thời Cố định bỏ trốn, hoặc bị k*ch th*ch phát bệnh, đều sẽ trải qua một vòng đau đớn như vậy.

 

Khung cảnh dường như có chút lay động, nhưng Thời Cố biết, đó không phải là cảnh vật đang lay động, mà là hắn vì sợ hãi nên đang run rẩy.

 

Ta lại sắp bị bắt về rồi sao?

 

Mồ hôi không ngừng tuôn ra, chảy xuống làm ướt tấm lưng gầy gò của Thời Cố, rồi thấm đẫm cả trường bào của hắn.

 

Ngay sau đó, trên gương mặt hắn lại hiện lên vẻ mơ hồ.

 

Không, không phải là trường bào.

 

Thời Cố ngây ngốc nghĩ.

 

Rõ ràng… hắn phải đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng mới đúng.

 

Một lớp sương xám mờ dâng lên trong mắt hắn, khiến Thời Cố trông thật “trống rỗng”, tựa như một con rối không linh hồn bị người ta điều khiển, không có cảm xúc, chỉ còn lại sự tê dại.

 

Thế nhưng đôi mắt tê dại ấy đôi khi lại bất chợt lộ ra một chút cảm xúc của con người, tuy cảm xúc ấy nhỏ bé đến mức khó nhận ra, nhưng cũng khiến hắn trong thoáng chốc sống động hẳn lên.

 

Ví như hiện giờ.

 

Chiếc áo dài trắng trên người hắn vào khoảnh khắc ý nghĩ kia xuất hiện liền thần kỳ biến đổi, Thời Cố chậm rãi cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy bộ quần áo kẻ sọc xanh trắng quen thuộc đã gắn bó suốt mười năm.

 

Nhưng khi thay lại bộ quần áo quen thuộc ấy, Thời Cố lại có cảm giác như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng, đến cả hô hấp cũng trở nên gian nan và đau đớn.

 

Không, không nên là như vậy…

 

Như có một cú búa lớn nện mạnh vào tim, Thời Cố bỗng nhiên tỉnh táo trong chốc lát.

 

Hắn không nên ở đây.

 

Rõ ràng… rõ ràng hắn đã trốn thoát khỏi thế giới đó rồi.

 

Sao có thể? Sao lại có thể!

 

Hắn lại bị bắt về rồi sao?

 

Đỉnh Thập Lục đâu? Thương Vân Tông đâu?

 

Thanh Nguyên, Viên Sách, Viên Hằng, Phạm Hoành Dận… ai cũng được, bọn họ đâu rồi?

 

Một cơn hoảng loạn bất ngờ cuộn trào, nhấn chìm lấy Thời Cố.

 

Thời Cố không phải là người biết thể hiện cảm xúc, ngược lại, phần lớn thời gian, để không suy nghĩ quá nhiều k*ch th*ch bệnh tình, hắn luôn cố ý kìm nén cảm xúc của mình.

 

Sự kìm nén đó giúp hắn tránh được nhiều phiền toái về mặt cảm xúc, nhưng cảm xúc vốn không phải vì sự né tránh của con người mà biến mất, chúng chỉ bị giấu kín và dồn nén lại, theo thời gian tích tụ dần trở nên mạnh mẽ hơn, càng kìm nén quá mức thì phản ứng trả đũa càng dữ dội hơn.

 

Ví dụ như bây giờ.

 

Dù cuộc sống trên đại lục Tứ Hư không tính là tốt đẹp lắm, nhưng trong tiềm thức, Thời Cố rất sợ một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi Tứ Hư đại lục.

 

Hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ mà hắn tự tưởng tượng ra, sợ đến một ngày tỉnh dậy sẽ lại quay về căn phòng bệnh khiến hắn hoảng loạn, lại càng sợ...

 

Càng sợ Úc Chiêm chỉ là một ảo ảnh.

 

Ngày thường, hắn luôn cố ý hoặc vô thức bỏ qua những nỗi sợ hãi ấy, dường như chỉ cần không nghĩ đến, thì những điều lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.

 

Nhưng giờ phút này, nỗi sợ bị đè nén cuối cùng cũng bùng phát, rồi nhanh chóng biến dị thành hoảng loạn, hoảng loạn lại sinh ra nóng nảy, Thời Cố gần như oán hận mà nhìn chằm chằm vào tầng tầng lớp lớp điện võng đang vây lấy hắn.

 

Tại sao, tại sao lại cứ phải bức ép hắn như vậy?!

 

Hắn đã trốn thoát rồi... thật vất vả mới có thể trốn thoát được!

 

“Những thứ ngươi muốn, phải tự mình giành lấy.”

 

Giọng nói trầm thấp của Úc Chiêm không báo trước vang lên trong đầu Thời Cố.

 

Phải tự mình giành lấy...

 

Tự mình... giành lấy...

 

Đêm dần buông xuống, đêm nay là một đêm không trăng.

 

Trong màn đêm sâu thẳm ấy, tòa Tú Trân Lâu rực sáng ánh lửa trở nên đặc biệt nổi bật, Thời Cố chật vật ngồi bệt giữa trận pháp, ánh mắt không rời khỏi phía trước dù chỉ một chút.

 

Phạm Hoành Dận và Chúc Hối đã giao chiến cùng đám tu sĩ, tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng, chỉ là chưa được bao lâu, cả hai người đều lộ ra chút mệt mỏi.

 

Đặc biệt là Phạm Hoành Dận, hắn đã mất hết tu vi, hiện giờ hoàn toàn dựa vào pháp khí để miễn cưỡng chống đỡ, mà pháp khí của hắn dẫu có nhiều hơn nữa, cũng chỉ đủ chống đỡ trong chốc lát, đợi đến khi pháp khí cạn kiệt, hắn tất sẽ không tránh khỏi kết cục bị loạn kiếm chém chết.

 

“Rắc” một tiếng chói tai vang lên, là tấm khiên bảo hộ mới lấy ra của Phạm Hoành Dận bị người ta đánh tan tành, dư lực khi pháp khí vỡ nát khiến hắn lảo đảo lùi lại vài bước, ngã nhào xuống đất vô cùng chật vật.

 

“Phạm công tử!” Chúc Hối thấy vậy, kinh hô một tiếng, lập tức muốn xông lên hỗ trợ, nhưng vừa định hành động thì Diệp Tuần đang giao chiến với hắn lại sống chết không cho đi, lập tức lại là một đòn mạnh giáng xuống bằng cây hàng ma xừ.

 

Đòn này cực nhanh, muốn giơ đao lên đỡ là chuyện gần như không thể, Chúc Hối không còn cách nào khác, đành phải đưa tay lên gắng gượng ngăn chặn, không ngờ rằng Diệp Tuần – lão đầu gầy trơ xương kia – lại có sức mạnh kinh người đến vậy, vừa chạm vào liền truyền đến một cơn đau nhói dữ dội từ cánh tay, đồng thời còn vang lên cả tiếng xương gãy giòn tan.

 

“Mẹ kiếp!” Chúc Hối nghiến răng chửi một tiếng, vẫn cố chịu đau ném ra một luồng linh lực, thay Phạm Hoành Dận đỡ lấy một đòn trí mạng, hai người ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, đều nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.

 

Chênh lệch thực lực quá lớn.

 

Thật ra từ ngày họ quyết định đi theo Úc Chiêm, cả hai đã chuẩn bị tinh thần sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào, nhưng họ không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa, còn là chết trong tay một kẻ như Diệp Tuần – thứ chó má này.

 

Thật sự khiến người ta nghẹn thở đến phát điên.

 

“Lão tử liều mạng với bọn mày!” Chúc Hối gầm lên, vung đao lao về phía Diệp Tuần.

 

Pháp khí của Ma tộc phần lớn đều là đao, trong số đó, Chúc Hối lại là người dùng đao cực kỳ lợi hại.

 

Thanh đao hắn đang dùng tên là Trọng Kỳ, phẩm cấp không hề kém Văn Trúc của Thời Cố trước kia, thân đao cực lớn, cộng cả chuôi dao vào thì gần như còn dài hơn cả thân hình Chúc Hối, mỗi lần vung lên đều tạo ra khí thế kinh thiên, kèm theo từng cơn gió lốc cuộn trào.

 

Nghe nói thanh đao này nặng vô cùng, toàn bộ Ma tộc cũng không có mấy ai có thể cầm nổi nó, Diệp Tuần trong khoảnh khắc Chúc Hối rút đao liền lóe lên vẻ tham lam trong mắt, dường như thanh đao này đã nằm trong tay hắn, nhưng khi ánh mắt rơi vào ngọn lửa đen đỏ đang rực cháy trên thân đao thì hắn chợt sững lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

 

Ngọn lửa đen đỏ, tượng trưng cho một loại bí pháp chỉ có ở Ma tộc cấp cao.

 

Bí pháp này có thể giúp Ma tộc trong thời gian ngắn bộc phát sức mạnh vượt trội, nhưng ngược lại cũng gây tổn hại cực lớn đến thân thể, hầu như mỗi lần Ma tộc dùng chiêu này, chính là quyết tâm đồng quy vu tận.

 

Phạm Hoành Dận cũng thấy được, trong mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng.

 

Thật sự phải… chết ở đây sao?

 

Khó khăn chống đỡ đòn tấn công của đám người xung quanh, trong mắt Phạm Hoành Dận hiện lên một tia không cam lòng.

 

Không, không đúng.

 

Phải còn cách khác.

 

Phạm Hoành Dận đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Thời Cố.

 

Ồn quá.

 

Từ vẻ ngoài mà nhìn, Thời Cố dường như vẫn còn đang ngây ra tại chỗ, không nhúc nhích.

 

Nhưng thực ra, trong dòng suy nghĩ của hắn, bản thân đang không ngừng điên cuồng lao vào những tấm điện võng kia.

 

Thật ra trong ấn tượng, hàng rào này vốn không quá khó phá, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay chúng lại vững chắc đến lạ, mặc cho Thời Cố liên tục va chạm, nó vẫn không hề dao động chút nào.

 

Tiếng chém giết bên ngoài rơi vào tai Thời Cố lại biến thành những tiếng cười nhạo lạnh lùng của đám nghiên cứu viên ngoài điện võng, khiến tâm trạng hắn rối bời tột độ.

 

[Đã nói rồi, ngươi không thể tự do đâu.]

 

[Hà tất phải như vậy, dù ngươi có trốn ra được, thì cũng có ích gì? Cha mẹ ngươi đều bị ngươi hại chết rồi.]

 

[Điên thì vẫn là điên, trốn ra ngoài cũng chỉ hại người hại mình.]

 

Câm miệng!

 

Cơn phẫn nộ gần như sắp phá tan lồng ngực Thời Cố.

 

Chỉ cần phá vỡ tấm lưới đó.

 

Chỉ cần… giết hết bọn chúng.

 

Hắn sẽ được tự do.

 

Hắn đã thất bại quá nhiều lần rồi.

 

Hắn không muốn thất bại thêm một lần nào nữa.

 

“Thời Cố! Tỉnh lại đi!” Gấp gáp hét lớn về phía Thời Cố, Phạm Hoành Dận cố hết sức rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Thời Cố.

 

Nhưng cuối cùng hắn vẫn quá yếu, dù dốc hết sức lực cũng chẳng thể tiến lại được bao nhiêu, bất đắc dĩ hắn ngẩng đầu hét lớn: “Chúc Hối, giúp ta một tay!”

 

Chúc Hối sau khi tự mình dùng bí thuật thì áp lực liền giảm mạnh, lúc này ngang ngửa với Diệp Tuần, nhưng muốn rút tay ra vẫn là chuyện vô cùng khó khăn, vừa nghe thấy lời kia liền lập tức lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Phạm Hoành Dận lại gọi Thời Cố.

 

Hắn cũng không phải xem thường, chỉ là tình hình hiện tại, Thời Cố chỉ là một Kim Đan, lại còn bị trận pháp vây khốn, nói không chừng còn mạnh hơn khi còn tỉnh táo.

 

Thế nhưng sau khi nghe thấy nghi vấn của hắn, Phạm Hoành Dận lại bị tức đến hộc máu, giận dữ nói: “Bớt nói nhảm! Ngươi không nghĩ xem vì sao đám người kia không đối phó với ngươi và ta, lại cứ nhất định phải nhằm vào một Kim Đan?!”

 

“Hả?” Chúc Hối hoàn toàn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vẻ mặt mù mờ, may mà hắn đã quen với việc không cần động não, nghe lời người có não gần như trở thành bản năng, thế nên không do dự nữa, vung đao gạt cây giáng ma xử của Diệp Tuần sang một bên, liền định lao về phía Phạm Hoành Dận.

 

Thấy vậy, trong mắt Diệp Tuần lập tức hiện lên vẻ u ám, nếu để Thời Cố tỉnh lại, người ở đây khỏi cần đánh nữa, tất cả đều xong đời, thế là không hề do dự, trực tiếp móc ra một tờ phù lục.

 

Đó là một tấm phù chú cực phẩm, được Diệp Tuần cất giữ suốt bao năm để bảo mệnh, mà tình thế hiện tại, đúng là phải bảo mệnh thật.

 

Tờ phù vừa ra, Chúc Hối lập tức bị đánh bay, khoảng cách với Phạm Hoành Dận không những không rút ngắn, ngược lại còn bị kéo giãn ra đến mức vô cùng xa.

 

Phạm Hoành Dận nghiến răng ken két.

 

Kẻ này đúng là kẻ độc ác, trong tình huống nguy cấp như vậy, có thể lập tức đưa ra quyết định.

 

Chỉ thấy y đưa tay móc ra một tờ phù lục cực phẩm khác, nhưng lại không đánh về phía Diệp Tuần, mà là đánh thẳng vào Chúc Hối còn đang lơ lửng giữa không trung.

 

Hai mặt giáp công, Chúc Hối lập tức lại bị đánh bay ngược về, mà hướng bay không phải về phía Phạm Hoành Dận, mà là lao thẳng tới chỗ Thời Cố.

 

Phòng ngự của Ma tộc vốn nổi tiếng là kiên cố.

 

Nhưng cho dù là Ma tộc Nguyên Thần kỳ như Chúc Hối, bị hai tấm phù cực phẩm đánh trúng một lúc cũng lập tức phun máu tươi, phần bị thương da thịt nứt toạc, máu chảy lênh láng dính đầy người Thời Cố.

 

“Hắn… mẹ nó…” đau đến toàn thân run rẩy, Chúc Hối khó nhọc chống tay ngồi dậy, lại thấy sắc mặt Diệp Tuần đại biến, đang lao về phía này.

 

Không màng đến thương thế nặng nề, Chúc Hối lập tức giơ đao định chắn trước mặt Thời Cố.

 

Đột nhiên, hắn cảm thấy có ai đó vỗ vỗ vai mình.

 

Chúc Hối vốn đang trong trạng thái cảnh giác liền toàn thân run lên.

 

Hắn theo bản năng muốn quay đầu lại, nhưng phát hiện tay mình đột nhiên trống không.

 

Chúc Hối: “……?”

 

Hắn chớp mắt đầy mờ mịt.

 

Phía sau, Thời Cố vốn đang ngồi dưới đất không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng dậy, rất tự nhiên nhận lấy thanh Trọng Kỳ đao trong tay Chúc Hối.

 

Nếu lấy tiêu chuẩn xã hội hiện đại để mà đánh giá, thanh đao này ắt hẳn dài gần ba mét, phối với vóc dáng gầy yếu của Thời Cố thì nhìn qua đúng là vô cùng lệch tông.

 

Diệp Tuần ngay khoảnh khắc Thời Cố nhận đao, da đầu liền tê rần, không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người bỏ chạy, thế nhưng, ánh mắt của Thời Cố lại dừng thẳng lên người y.

 

Lưới điện vẫn là lưới điện đó, hình ảnh vẫn là hình ảnh đó.

 

Nhưng trong tầm mắt của Thời Cố, không biết vì sao, bức tường điện kia đột nhiên xuất hiện một người trao đao, đồng thời mở ra một cánh cửa thông ra thế giới bên ngoài.

 

Thế là, hắn trông thấy nỗi sợ hãi quen thuộc mà mọi người bên ngoài đang mang theo.

 

Thời Cố khẽ khàng bật cười.

 

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, đoạn chi của Diệp Tuần bay vút ra xa.

 

Ánh mắt chấn động của Chúc Hối đã không còn từ ngữ nào có thể diễn tả, tay cầm pháp khí bản mệnh bị cướp mất vẫn còn giơ lên giữa không trung trông đến là buồn cười, nhưng lúc này, đã không còn ai có tâm trí để để ý nữa.

 

Xưa nay, Thời Cố ra tay, đều là một chiêu đoạt mệnh.

 

Nhưng bây giờ, hắn lại không muốn kết thúc nhanh như vậy.

 

Nụ cười mang theo một chút ác ý khiến hắn nhìn qua hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Tuần, dưới tác dụng đồng thời của ảo trận và bệnh trạng, dung mạo kẻ kia trong mắt Thời Cố đã thay đổi, trông vô cùng giống… viện trưởng năm xưa không chịu chữa bệnh cho hắn.

 

“Viện… trưởng?” Tay hắn không ngừng động, khẽ cất tiếng hỏi.

 

Thanh Trọng Kỳ được đồn là chẳng ai có thể nhấc nổi trong tay hắn lại nhẹ như không, mỗi lần vung lên, trên người Diệp Tuần liền ít đi một mảnh.

 

“Ta muốn giết ngươi… đã muốn rất, rất lâu rồi…”

Bình Luận (0)
Comment