Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 64

Edit by meomeocute

 

Chết chóc tĩnh lặng.

 

Nghe nói, con người khi rơi vào chấn động tột độ sẽ không cảm nhận được đau đớn.

 

Giờ phút này, e rằng Diệp Tuần chính là như thế.

 

Hắn thậm chí còn chưa nhận ra tay phải của mình đã biến mất từ lúc nào, chỉ ngơ ngác nhìn Thời Cố đang kéo lê thanh đao chậm rãi đi về phía mình, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi.

 

“Sao có thể… Ngươi sao có thể thoát khỏi pháp trận này?!”

 

Thời Cố nghiêng đầu, dường như không hiểu rõ nghi vấn của Diệp Tuần.

 

Nhưng hắn luôn có cảm giác thiếu mất điều gì đó.

 

À… Phải rồi.

 

Thiếu đi tiếng gào thét ầm ĩ mỗi khi hắn phát bệnh.

 

Khóe môi Thời Cố nhếch lên, một lần nữa giơ đao.

 

Và rất nhanh, thanh âm quen thuộc kia lại vang lên, nụ cười nơi khóe miệng Thời Cố cũng trở nên rõ ràng hơn.

 

Khả năng sinh tồn ở hậu kỳ Phân Thần, vô cùng, vô cùng mạnh mẽ.

 

Điểm này, từ người Diệp Tuần hiện tại có thể thấy rõ.

 

Thế nhưng, trong tình cảnh trước mắt, khả năng sinh tồn quá mạnh mẽ lại chưa chắc là chuyện tốt.

 

Máu tươi tung bay, những khối thịt còn dính xương văng khắp nơi, tiếng gào thét của Diệp Tuần vang vọng khắp Tu Trân Các, trở thành thứ âm thanh rợn người nhất. Thời Cố ra tay dứt khoát, trong chớp mắt đã cắt đi gần nửa thân thể Diệp Tuần, nhưng với sức sống mãnh liệt, hắn vẫn liên tục tự phục hồi, khiến nỗi đau cứ thế kéo dài bất tận.

 

Giờ phút này hắn đã không còn chút hình tượng tiền bối cao nhân nào, chỉ chật vật chạy trốn khắp nơi. Tuy nhiên, Thời Cố như thể có thể tiên đoán đường lui của hắn, Diệp Tuần chạy tới đâu, giây tiếp theo Thời Cố liền xuất hiện ngay trước mặt.

 

Ánh mắt Diệp Tuần dần trở nên tuyệt vọng.

 

“Thời trưởng lão! Hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy?!”

 

Có lẽ đã hiểu mình không thể trốn thoát, Diệp Tuần ôm lấy vết thương, đau đớn lên tiếng: “Hay là chúng ta nói chuyện một chút, mọi thứ đều là hiểu lầm, ngươi cũng…”

 

Hắn nói rất nhanh, nhưng Thời Cố đáp lại bằng một nhát chém, cắt đi nửa bả vai hắn.

 

Tàn dư của thế đao, tiện thể giải quyết luôn tiểu nhị đã châm hương lúc trước.

 

Máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt mọi người, nỗi sợ hãi trong lòng họ cũng theo đó lan rộng vô hạn.

 

Tính đến lúc này, từ lúc Thời Cố ra tay đến giờ, kỳ thực chỉ mới trôi qua chưa được bao lâu. Một tu sĩ trông có vẻ cùng lứa với Diệp Tuần, dường như là người cầm đầu trong đám đông, run rẩy giơ tay lên, hô với những người còn lại: “Chạy… mau chạy!”

 

Người này là một trưởng lão của Huyền Vụ Tông, chịu trách nhiệm vận hành pháp trận lần này, từng “có may mắn” chứng kiến thực lực của Thời Cố nên đặc biệt rõ ràng: chỉ cần Thời Cố tỉnh lại, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

 

Thế nhưng bọn họ muốn đi, Thời Cố lại chưa chắc để họ đi.

 

Gió dữ nổi lên, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đồng loạt đóng sập, Thời Cố thờ ơ rút trường đao ra khỏi thân thể Diệp Tuần, máu theo lưỡi đao chảy xuống, nở thành một đóa hoa đỏ rực trên nền đất.

 

Diệp Tuần tưởng Thời Cố đã thoát khỏi pháp trận, nhưng thực ra hắn sai rồi.

 

Dù pháp trận này để đối phó với Thời Cố có phần miễn cưỡng, nhưng nó lại chuẩn xác vô cùng, đánh trúng điểm yếu chí mạng của Thời Cố — những chuyện trong quá khứ đã trói buộc hắn quá sâu, bởi vậy hiệu quả của pháp trận trên người Thời Cố tăng lên gấp bội.

 

Nếu Diệp Tuần đủ cẩn thận, hẳn đã phát hiện ra Thời Cố vẫn luôn chưa hề rời khỏi phạm vi của pháp trận. Đáng tiếc, hắn đã hoàn toàn hoảng loạn, căn bản không chú ý đến chi tiết này.

 

Phạm Hoành Dận thì lại để ý tới, nhưng Thời Cố đã hoàn toàn phong tỏa Tu Trân Các, y không thể rời đi, chỉ có thể kéo Chúc Hối trốn vào góc khuất xa nhất so với phạm vi pháp trận, thậm chí còn vô cùng vô sỉ đá hết những kẻ định chạy theo hai người bọn họ trở lại bên cạnh Thời Cố.

 

Cũng chính nhờ tác dụng của pháp trận này mà trạng thái phát bệnh của Thời Cố lần này khác hẳn mọi lần trước.

 

— Bản chất của pháp trận là đánh thức tâm ma, kích phát bệnh tình chẳng qua chỉ là hiệu ứng phụ khi đánh thức tâm ma mà thôi. Cho nên lần này, Thời Cố không còn bị giận dữ và ảo thính chiếm trọn như trước, trong mắt hắn xuất hiện thêm rất nhiều cảm xúc phức tạp thuộc về bản thân, vốn luôn bị đè nén, giờ phút này hoàn toàn bùng phát.

 

Tỷ như châm chọc, tỷ như bi thương, lại tỷ như… oán hận.

 

Trọng Dị Đao là một thanh đao tốt, máu dính trên đó chưa đến một nhịp thở đã trôi sạch, lộ ra lưỡi đao sáng loáng như tuyết.

 

Diệp Tuần đã chẳng còn khả năng hành động, chỉ còn thoi thóp nằm trên mặt đất. Thời Cố thu ánh mắt lại khỏi hắn, lần lượt quét qua những gương mặt còn lại của đám tu sĩ.

 

Đôi mắt hắn vẫn là màu xám thủy tinh như lưu ly, chỉ là lần này, giữa sắc xám kia lại pha lẫn một chút tím nhạt bị ảnh hưởng từ pháp trận.

 

Lúc này đôi mắt của Thời Cố dường như chứa đầy tinh tú, đẹp đến kinh diễm.

 

Mà vẻ kinh diễm ấy, cũng trở thành cảnh tượng khiến những tu sĩ ở đây sợ hãi suốt đời.

 

“Thời Cố! Ngươi phản bội Nhân tộc, còn tàn sát đồng loại, chẳng lẽ không sợ trời tru đất diệt sao?!”

 

Giữa một mảnh máu đỏ tươi, trông thấy đao của Thời Cố sắp bổ về phía mình, vị trưởng lão của Huyền Vụ Tông kia lập tức cao giọng quát lớn.

 

“Phi! Bán cái con khỉ nhà ngươi! Ngươi dùng con mắt nào thấy hắn phản bội hả! Mù cả mắt chó rồi à! Sao không hỏi thử Diệp Tuần bên cạnh ngươi, rốt cuộc là ai mới là kẻ phản bội?!”

 

Lời trưởng lão vừa dứt, Chúc Hối đã từ trong góc thò đầu ra, tức giận gào to.

 

Nghe vậy, người kia khựng lại một chút, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Tuần đang thoi thóp nằm dưới đất, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

 

Thời Cố nghe theo tiếng liền nhìn về phía Chúc Hối.

 

Chúc Hối sợ đến mức vội vàng rụt đầu về.

 

Trời đất ơi, tôn thượng này rốt cuộc là đi đâu tìm được tiểu tức phụ như vậy, đáng sợ quá mức rồi.

 

Những người trước đó còn khí thế bừng bừng muốn giam chết Thời Cố trong trận pháp lúc này đã ngã gục gần hết, Thời Cố khi nghe lời Chúc Hối thì khẽ sững người, trong mắt thoáng qua một tia giằng co, tựa hồ đang chống lại ảo trận.

 

Nhưng điều hắn không nhận ra là, trong mắt vị trưởng lão Huyền Vụ Tông kia chợt hiện lên một tia tàn độc, đột ngột cắt rạch lòng bàn tay mình, nhanh chóng lao về phía Thời Cố.

 

Gió rít bên tai, Thời Cố xưa nay phản ứng chậm chạp, không biết tránh né, lập tức bị một chưởng kia đánh trúng chính diện.

 

Ngay sau đó, ánh sáng tím đại thịnh, trận pháp lại khởi động, ánh sao khi nãy lại hiện lên, từ hư không phủ trùm toàn bộ Tu Trân Các. Toàn thân Thời Cố gần như bị quầng sáng tím bao bọc, đồng thời từng điểm tinh quang chui vào lòng bàn tay vị trưởng lão kia, gần như tham lam hút lấy máu trong đó.

 

Trưởng lão Huyền Vụ Tông nở nụ cười dữ tợn, đang định rút tay về thì một bàn tay lạnh như băng đột ngột siết lấy cổ tay hắn.

 

Sắc mặt Thời Cố không biểu lộ gì, trong mắt lại mang theo đau đớn, hắn hơi loạng choạng lui về sau một bước, mà trưởng lão bị hắn túm lấy cũng theo đà ngả tới, sắc mặt đại biến, điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra.

 

Tiếc rằng, sức lực của Thời Cố, sao có thể để một kẻ Nguyên Anh kỳ như lão thoát khỏi?

 

Tinh quang khi nhận ra đối phương không thể chạy thoát thì trở nên hưng phấn lạ thường, điên cuồng hút lấy linh khí và máu huyết của vị trưởng lão này. Tựa như chỉ trong khoảnh khắc, vị trưởng lão kia đã bị hút khô thành một cỗ xác khô.

 

Xác khô xương cốt nhỏ gầy, giòn dễ gãy, theo một tiếng “rắc” giòn vang, cổ tay bị Thời Cố nắm chặt gãy lìa, mất đi điểm chống đỡ, trưởng lão cũng đổ ngửa ra sau, vỡ vụn thành một đống mảnh vụn trên mặt đất.

 

Thời Cố lại chẳng còn sức để quan tâm, lảo đảo lui thêm mấy bước, cuối cùng không chống nổi nữa mà ngã nhào xuống đất.

 

Một luồng sáng trắng lướt qua, một miếng ngọc bội chưa thành hình theo đó trượt ra ngoài.

 

Chưởng vừa rồi của trưởng lão Huyền Vụ Tông khiến ngọc bội rạn ra một vết nứt, đồng thời, một luồng linh lực ẩn giấu bên trong lặng lẽ bay đi.

 

Thời Cố không phát hiện, vẫn cố gắng bò dậy từng lần một.

 

Thân hình gầy yếu lúc này trông vô cùng thảm hại, toàn thân Thời Cố bị ánh sáng tím bao phủ, ảo trận va đập khiến ý thức hắn nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng, yếu ớt nằm ngửa trên mặt đất.

 

Cánh cửa sổ vốn đóng kín cũng theo linh lực hắn tan biến mà khẽ hé ra, trong đó, một cánh cửa vì gió lùa mà âm thầm mở rộng.

 

Thời Cố ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Hắn không biết đã thấy gì, vô thức rơi một giọt lệ, giọt lệ ấy xối một đường nước mắt trên gương mặt đầy máu và bụi đất, giọng khẽ thì thào: “Cha… mẹ…”

 

“Úc Chiêm…”

 

 

Úc Chiêm vẫn còn đang quấn lấy đại trận của Càn Vân Đình.

 

Dựa vào thực lực của hắn, lại có thêm Cừu Y trợ chiến, phá trận này vốn không khó, chỉ là vì phải giấu giếm thực lực nên hắn không giải phong ấn, chỉ dùng bốn năm phần công lực, từ từ phá giải trận pháp.

 

Thế nhưng, dù chỉ là bốn năm phần, cũng đủ khiến Cừu Y phải dè chừng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn hắn, không biết trong lòng đang tính toán điều gì.

 

Úc Chiêm lười quan tâm, chỉ nhíu mày muốn nhanh chóng kết thúc chiến cuộc trước mắt.

 

Thế nhưng đúng lúc đó, một luồng linh khí đặc biệt từ đằng xa ập tới, sắc mặt Úc Chiêm lập tức đại biến.

 

“Sao vậy huynh đệ? Trận pháp xảy ra chuyện à?”

 

Cừu Y thấy thế, lo lắng hỏi hắn.

 

Úc Chiêm mặt mày âm trầm, quay đầu nhìn Cừu Y.

 

Đồng thời, hắn nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn trong đầu.

 

Bộ dạng của Cừu Y mờ mịt không hiểu gì.

 

Nhưng ngay giây kế tiếp, người vừa nãy còn trầm ổn phá trận bỗng nhiên lao ra khỏi đám đông, như một quả pháo đạn xông vào giữa đại trận của nhân tộc, vung đao chém xuống, nhanh chóng phế đi mấy tu sĩ ở các vị trí then chốt.

 

Cừu Y sững sờ.

 

Còn chưa kịp phản ứng xem vì sao Úc Chiêm bỗng dưng lại trở nên lợi hại như vậy, Úc Chiêm đã cắm đầu bỏ chạy.

 

Cừu Y: “……??!”

 

……

 

Tốc độ của Úc Chiêm cực nhanh, như gió cuốn sấm rền, liều mạng dốc toàn bộ linh lực lao về phía trước.

 

Trước đó tâm trạng nôn nóng và bất an rốt cuộc cũng có lời giải, nhưng đồng thời cũng khiến sắc mặt của Úc Chiêm trở nên vô cùng khó coi.

 

Miếng ngọc bội kia chỉ khi chịu va chạm mạnh mới phát ra tín hiệu, Úc Chiêm hiểu rất rõ thực lực của Thời Cố, vì thế mới đặt nó lên người y để yên tâm hơn, vốn dĩ không hề nghĩ đến việc nó thực sự sẽ được dùng tới.

 

Sao có thể…

 

Một suy đoán kinh khủng chợt ập đến khiến hơi thở của Úc Chiêm ngừng lại trong chốc lát.

 

Trên thế gian này, những người có thể đấu với Thời Cố, theo Úc Chiêm biết, không vượt quá ba người.

 

Mà trong đó, kẻ mạnh nhất, cũng là kẻ có khả năng ra tay với Thời Cố nhất – chỉ có một.

 

Cửu Thịnh Thiên Tôn.

 

Tâm trạng rơi xuống đáy vực, Úc Chiêm vừa lo lắng vừa hoảng hốt suốt cả đường, đến mức ngay khoảnh khắc đẩy cửa chính của Túy Trân Các ra, tay hắn còn đang run lên.

 

Kế đó, hắn hoàn toàn sững người tại chỗ.

 

Tàn chi vương vãi, máu tươi nhuộm trời, hòa cùng mùi hương kỳ dị vẫn còn vương lại từ trước đó, hình ảnh trước mắt chấn động tâm can, trên mặt đất, vô số thi thể sống chết không rõ nằm ngang dọc, giống như địa ngục nhân gian.

 

Rất nhanh, hắn đã tìm thấy thân ảnh mà mình lo lắng suốt cả chặng đường.

 

Úc Chiêm không biết mình đã chạy tới bằng cách nào, chỉ nhớ một đoạn đường ngắn ấy mà hắn loạng choạng mấy lần.

 

Nhưng khi đến được trước mặt Thời Cố, hắn lại đột nhiên không dám động đậy nữa.

 

Cả đời này hắn chưa từng sợ hãi đến thế.

 

Người trước mặt sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, đầu rũ xuống yếu ớt, không nhúc nhích, ngay cả ngực cũng không thấy phập phồng.

 

Thi thể cuối cùng hắn nhìn thấy cũng có trạng thái y hệt như vậy.

 

Thời gian như ngưng đọng, vừa như qua rất lâu, lại như chỉ chớp mắt.

 

Cuối cùng, hắn lấy hết can đảm, chậm rãi nâng cánh tay run rẩy lên, chạm vào mạch đập của Thời Cố.

 

Còn đập.

 

Úc Chiêm lập tức ôm chặt lấy Thời Cố vào lòng.

 

Trái tim đập như trống trận phản ánh rõ tâm trạng của Úc Chiêm lúc này, hắn th* d*c dồn dập, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề mới.

 

“Cái này là……”

 

Hơi cau mày, Úc Chiêm nhìn về tầng tầng lớp lớp tinh quang màu tím nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung.

 

“Ảo trận?!”

 

Bỗng nhiên nhìn quanh những tu sĩ ngã gục bốn phía, Úc Chiêm lập tức hiểu ra phần lớn nguyên do.

 

Đám người này vậy mà dám dùng ảo trận lên Thời Cố!

 

Lửa giận bùng lên trong lòng, Úc Chiêm giơ tay định cưỡng ép phá trận, đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ bất ngờ vang lên.

 

Âm thanh không lớn, nghe cũng như truyền từ nơi rất xa, không rõ nguồn phát ra từ đâu, Úc Chiêm cau mày, không muốn lãng phí thời gian cứu người, định bỏ qua, nhưng âm thanh kia như cảm ứng được gì đó, bỗng chốc to hơn một chút.

 

Lần này, Úc Chiêm nghe rõ.

 

Tiếng động phát ra từ túi trữ vật của hắn.

 

【Thả ta ra ngoài!】

 

【Ta đang ở trong chìa khóa của mật cảnh ngươi đó!】

 

Suốt một tháng trời không thấy ánh sáng, giọng 006 đầy tức giận.

 

【Ngươi là nam chính tệ nhất mà ta từng dẫn dắt!】

Bình Luận (0)
Comment