Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 65

Edit by meomeocute

 

【Ngươi là nam chính kém nhất mà ta từng dẫn dắt】

 

Chật vật bò ra từ mật cảnh Cửu Thiên, 006 khó nhọc xách theo thanh kiếm Văn Trúc, thế nào cũng không ngờ được, đây lại là lần đầu tiên chân chính gặp mặt nam chính của thế giới này, câu nói đầu tiên lại là câu ấy.

 

Đêm tối dày đặc, mùi máu tanh và hương thơm kỳ quái lúc trước đan xen vào nhau, khiến toàn bộ Tu Trân Các toát ra một luồng khí tức khiến người ta buồn nôn.

 

May mà, trong hai người còn tỉnh táo lúc này, một người từ nhỏ đã quen chịu khổ, không dễ bị mùi vị ảnh hưởng, người kia thì căn bản không có thứ gọi là khứu giác.

 

Úc Chiêm mặt không biểu cảm nhìn khối vuông nhỏ màu đen trong suốt trước mắt, làm ngơ trước lời chỉ trích phẫn nộ của đối phương, trong mắt mang theo vài phần dò xét.

 

“Ta đã gặp ngươi.”

 

Úc Chiêm thản nhiên mở miệng, nghĩ nghĩ một chút, lại cảm thấy không đủ chặt chẽ, vì thế nhanh chóng đổi một cách nói khác.

 

“Ta đã đá ngươi.”

 

006:【……】

 

Cũng không cần phải cố ý nhắc lại.

 

Lập tức nhớ đến quãng thời gian khổ sở suốt một tháng, 006 không khỏi muốn khóc mà không có nước mắt.

 

Hôm đó bị Thời Cố cưỡng ép tháo gỡ liên kết, 006 thật ra không lựa chọn rời đi, mà là nhặt lại thanh kiếm Văn Trúc bị ký chủ tùy tiện ném đi, rồi hì hục bay vào mật cảnh, định đuổi theo bước chân của Thời Cố.

 

Thế nhưng, lúc ấy nó không biết rằng, mật cảnh này truyền tống hoàn toàn ngẫu nhiên.

 

Trời mới biết, khi ấy Úc Chiêm đang tìm kiếm tung tích Thời Cố khắp nơi, 006 cũng sốt ruột tìm loạn khắp nơi, chỉ tiếc nó rõ ràng không như Úc Chiêm, nắm rõ từng vị trí của trận truyền tống, tìm kiếm suốt ba ngày, mà vẫn không tìm được chút tung tích nào của Thời Cố.

 

Tuy không tìm được người, nhưng những chuyện vẻ vang như Thời Cố đánh bại các đại nhân vật, 006 lại nghe được không ít.

 

Ban đầu, 006 vừa nghe lén vừa âm thầm hoài nghi nhân sinh, không hiểu sao một tiểu khả ái ngoan ngoãn như thế, lại có thể nhảy vọt trở thành đại ma vương âm u kh*ng b*.

 

Mà đến đoạn sau, 006 thì đã hoàn toàn tê dại, cảm thấy cuộc đời làm hệ thống của mình chắc cũng đến đây chấm dứt.

 

(Một phản diện.)

 

006 tâm trạng nặng nề.

 

(Một phản diện vai phụ tu vi thấp, kết cục bi thảm.)

 

Đâm nam phụ, đánh nam chính, đấm trưởng lão của bốn tông, đá chưởng môn tám phái, giết Ma tộc ma tướng, còn tiêu diệt một đám binh tôm tướng cá.

 

(Còn diễn cái gì nữa chứ?!)

 

Tình tiết mẹ nó đã vỡ vụn tới tận trời rồi!

 

Nhưng 006 vạn lần không ngờ rằng, tin xấu còn chưa dừng lại ở đó.

 

Không có ký chủ làm cầu nối với chủ não, 006… không về được nữa.

 

Lần đầu gặp tình huống như vậy, 006 khiếp sợ đến nỗi dùng thân thể vuông đen nhỏ bé của mình mà đập đất liên hồi, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh 207 ký chủ còn lại liên thủ tố cáo mình.

 

(Mà cái gọi là họa vô đơn chí, đến lượt 006 lại thành ba họa cùng lúc.)

 

Sau ba ngày mật cảnh mở ra, tất cả sinh vật sống đều bị truyền tống ra ngoài.

 

Nhưng, 006 và kiếm Văn Trúc — rõ ràng không phải sinh vật sống — lại không có chức năng truyền tống tự động ấy.

 

Thế là, 006 cứ trơ mắt nhìn mật cảnh hoàn toàn đóng lại trước mắt mình, rồi bị nhốt trong mật cảnh Cửu Thiên suốt một tháng.

 

“Ngươi là linh vật bẩm sinh?”

 

Nhíu mày nhìn 006 chui ra từ chìa khóa mật cảnh, Úc Chiêm trầm giọng hỏi.

 

Nếu không nhớ nhầm, thứ này là từ trên người Thời Cố lao ra.

 

Vừa có thần trí, lại không có thực thể, ngoài linh vật bẩm sinh ra, Úc Chiêm thật không nghĩ ra khả năng nào khác.

 

【Nếu nhất định phải nói như thế, thì đúng là cũng gần gần vậy】

 

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận trực tiếp, 006 trả lời lấp lửng, đồng thời điều chỉnh lại tâm trạng, biến về giọng máy móc vô cảm, cố ý lảng tránh câu hỏi của Úc Chiêm, đi thẳng vào chủ đề chính.

 

【Ta có thể giúp ngươi tiến vào ảo trận】

 

Nghe vậy, Úc Chiêm – từ lúc 006 xuất hiện đã luôn cảnh giác – liền ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào nó.

 

Tiến vào ảo trận của người khác, nói thì dễ, nhưng thực ra gần như là chuyện không thể.

 

Đặc biệt là trận pháp như hiện tại.

 

Trong lầu, ánh sáng tím mờ nhạt phản chiếu, bao phủ toàn bộ Tu Trân Các, Úc Chiêm vừa nghe 006 giải thích, vừa vung tay dập tắt hết nến trên các chân đèn, thế là xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, dấu vết của ảo trận cũng trở nên rõ ràng hơn.

 

Lại thấy vô số điểm sáng màu tím kỳ lạ không ngừng bay lượn trong không trung, tựa như có sinh mệnh, hết sức có mục đích mà bay về phía những người sống trong trận pháp, trừ Úc Chiêm ra, đem tất cả mọi người cuốn vào trong trận.

 

Trong đó, ánh sao trên người Thời Cố gấp mấy trăm lần những người khác, Úc Chiêm thấy hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, làm ướt vài sợi tóc rối, tuy hoàn toàn không biết Thời Cố đã trải qua chuyện gì trong ảo cảnh, nhưng Úc Chiêm rõ ràng cảm giác được, hiện giờ Thời Cố vô cùng thống khổ.

 

Úc Chiêm có chút hiểu biết về trận pháp, chỉ là lúc trước đang trong cơn giận, chẳng nghĩ ngợi gì mà liều lĩnh muốn phá trận, giờ xem ra, thật ra đó là một hành vi vô cùng không lý trí.

 

Thậm chí nếu cưỡng ép phá trận, rất có khả năng không những không cứu được Thời Cố, mà còn hại hắn vĩnh viễn sa vào ảo cảnh, lún sâu trong tâm ma, không cách nào thoát ra.

 

Thông thường mà nói, độ mạnh yếu của ảo trận có thể đánh giá qua ba yếu tố: một là phạm vi trận pháp, hai là cường độ linh lực, yếu tố thứ ba, chính là độ hoàn chỉnh của trận pháp.

 

Về cường độ thì không cần nói nhiều, ngay cả Thời Cố cũng bị trúng chiêu, e rằng đã mạnh đến mức hiếm có trên đời.

 

Phạm vi trận pháp cũng cực kỳ rộng lớn, nói không ngoa, nếu không tận mắt thấy, Úc Chiêm dù thế nào cũng không tin được rằng lại có ảo trận có thể một lần bao phủ hơn trăm người.

 

Còn về độ hoàn chỉnh của trận pháp...

 

Úc Chiêm nhíu mày chặt hơn.

 

Mà đây cũng chính là điều Úc Chiêm lo lắng nhất.

 

Ảo trận càng hoàn chỉnh thì ảo cảnh bên trong lại càng chân thực, có vài loại độ hoàn chỉnh cực cao thậm chí khiến người ta lầm tưởng đó là thế giới thực, dẫn đến việc chết kẹt trong ảo cảnh, vĩnh viễn không thể thoát ra.

 

Mà xem thế trận này, độ hoàn chỉnh tuyệt đối không thấp.

 

Ba yếu tố đều đạt tới đỉnh điểm, với loại trận pháp như thế này, trừ khi Thời Cố đột nhiên thông suốt hết mọi thứ, nếu không, hắn gần như không có khả năng thoát ra.

 

Còn một người bị quá khứ dày vò đến mức tinh thần cũng đã xuất hiện vấn đề, có thể tự mình thông suốt sao?

 

Úc Chiêm không dám nghĩ tiếp.

 

Vì thế, lời 006 nói rằng để hắn tiến vào ảo cảnh, dường như trở thành cách duy nhất hiện tại.

 

Úc Chiêm gần như sốt ruột kéo mạnh 006 lại.

 

“Ngươi thật sự có thể?!”

 

【Ờ……】

 

Bất ngờ bị người khác túm lấy, khiến 006 có chút không thoải mái, âm thanh cơ giới cũng trở nên chậm rãi: 【Về lý thuyết…… là có thể】

 

“Lý thuyết?” Sắc mặt Úc Chiêm trầm xuống.

 

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng thinh nhìn chằm chằm 006, nhìn đến mức 006 cảm thấy nếu còn không mở miệng, giây tiếp theo Úc Chiêm sẽ chặt nó ra nấu cho chó ăn.

 

Thế là 006 biết điều, thay đổi cách nói.

 

【Có tám, chín phần khả năng】

 

Nó vừa nói, vừa cố sức giãy khỏi sự kìm giữ của Úc Chiêm, do dự xoay một vòng trên không trung.

 

Thành thật mà nói, 006 không mấy muốn giúp chuyện này, dù sao đối với nó mà nói, điều đó đồng nghĩa với rủi ro rất lớn.

 

Nhưng tình huống trước mắt, không giúp lại càng không thể, điều này khiến nó hết sức phiền muộn.

 

——Đại lục Tứ Hư chắc chắn đã xảy ra vấn đề rất lớn, hoàn thành kịch bản đã không còn là chuyện có thể nữa.

 

Mà nếu không hoàn thành kịch bản, muốn rời khỏi thế giới này, nó nhất định phải hủy khế ước với Thời Cố.

 

Mà điều kiện để hủy khế ước là Thời Cố phải tỉnh táo ký tên với nó, nếu Thời Cố thực sự gặp chuyện trong ảo cảnh này, muốn rời đi thì cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới làm được.

 

Nó thì còn đợi được, nhưng hai trăm linh bảy ký chủ còn lại của nó rõ ràng là không thể.

 

006 làm hệ thống ngàn năm, chưa bao giờ thấy đau đầu như thế.

 

Nói đi cũng phải nói lại, biện pháp của nó thật ra cũng chẳng đáng tin đến thế, chỉ là trong tình thế hiện tại, hình như cũng không có cách nào tốt hơn.

 

Lúc trước Thời Cố tuy đã chém đứt khế ước giữa hắn và 006, nhưng có vài thứ, ví dụ như khế ước lúc đầu ký kết, lại không phải chỉ một nhát kiếm là có thể hoàn toàn cắt đứt.

 

Điểm này 006 cũng phải nghiên cứu trong mật cảnh một thời gian mới dám xác nhận, mà khi Thời Cố bị ảo trận vây khốn, tín hiệu khẩn cấp tự động gửi tới cho nó lại càng chứng thực phán đoán của nó.

 

Muốn để Úc Chiêm tiến vào ảo cảnh của Thời Cố, chính là phải ra tay từ khế ước này.

 

Nói một cách đơn giản, chính là chuyển giao khế ước sang cho Úc Chiêm, khiến Úc Chiêm tạm thời ký khế ước với Thời Cố, đến lúc đó, Úc Chiêm sẽ có thể giống như 006, trực tiếp dùng linh thể tiến vào cơ thể Thời Cố, từ đó đi vào ảo cảnh mà hắn đang mắc kẹt, giúp hắn tiêu trừ tâm ma.

 

Tuy nhiên, phương pháp này đối với 006 lại cực kỳ nguy hiểm, nếu ra tay nhanh thì còn đỡ, nếu chậm một chút, rất có khả năng sẽ bị chủ thần của 006 phát hiện.

 

Úc Chiêm vẫn đang nhìn chằm chằm vào 006 không chớp mắt, chờ đợi một câu trả lời xác thực, Thời Cố thì bất tỉnh nhân sự nằm trong lòng hắn, trông vô cùng yếu ớt.

 

Mặc kệ! Cứ cứu người trước đã rồi tính sau!

 

Liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Thời Cố, 006 nghiến răng nhắm mắt, lập tức hóa thành một luồng sáng dữ liệu, mạnh mẽ vỗ khế ước lên người Úc Chiêm.

 

【Nguyên thần xuất khiếu, nhập vào thân thể Thời Cố】

 

Âm thanh của 006 đã bớt đi phần máy móc, mơ hồ có thể nghe ra giọng nam trong trẻo dịu dàng.

 

【Phải ra ngoài càng sớm càng tốt!】

 

 

“Dùng sức! Mau dùng sức!”

 

Bên trong một căn phòng trắng toát, đầy rẫy những thiết bị tinh vi mà Úc Chiêm không nhận ra, hắn hơi mơ màng nhìn về phía trước — vài bóng người mặc áo phẫu thuật màu xanh dường như đang bận rộn làm gì đó, hiếm khi lộ ra vẻ luống cuống.

 

Đây chính là... thế giới của Thời Cố sao?

 

Hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

 

Căn phòng có phần chật hẹp, ánh đèn chói mắt, cửa sổ trong suốt, và một đám người hoàn toàn không có chút linh lực hay linh căn nào.

 

Úc Chiêm hơi nhíu mày.

 

Từ lúc biết được tu vi của Thời Cố, Úc Chiêm đã mơ hồ đoán được Thời Cố hẳn không phải người của đại lục Tứ Hư.

 

Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ, thế giới của y lại khác biệt với mình đến mức này.

 

Úc Chiêm vốn nghĩ, một thế giới có thể sinh ra một cường giả như Thời Cố, dù không phải nơi nào cũng đầy rẫy cao nhân, thì ít nhất cũng phải là một nơi linh lực dồi dào vô cùng, nhưng nơi này... rõ ràng không phải vậy.

 

Có một khoảnh khắc, Úc Chiêm nghi ngờ bản thân đã đến nhầm chỗ.

 

Đúng lúc này, một bóng người vội vã lướt qua, Úc Chiêm theo bản năng muốn ẩn mình, nhưng sau đó lại phát hiện, người này hoàn toàn xem hắn như không khí.

 

— Hắn không nhìn thấy mình.

 

Úc Chiêm khựng lại một chút, rồi bật cười, lúc này mới nhớ ra, nơi đây hẳn là hồi ức của Thời Cố, không nhìn thấy hắn mới là bình thường.

 

Thế cũng tốt, hắn bèn không thèm né tránh nữa, khoanh tay, thản nhiên đi thẳng vào giữa đám người, muốn xem bọn họ đang làm gì. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Úc Chiêm đã như bị thứ gì đó k*ch th*ch, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thêm.

 

Bọn họ vậy mà đang... sinh con?

 

Úc Chiêm đầu óc mờ mịt.

 

Hơn nữa còn có một đám đàn ông đàn bà vây quanh cùng xem người ta sinh con?

 

Hắn day trán, mơ hồ cảm thấy thế giới này không chỉ khác biệt về vẻ ngoài so với đại lục Tứ Hư, mà cả phong tục tập quán cũng hoàn toàn trái ngược.

 

May mà hắn từng lăn lộn ở Thập Phương Hư — nơi tụ tập đủ mọi loại người, nên với những thứ trước mắt, cũng tạm xem là có thể chấp nhận, tuy không hiểu được, nhưng hắn bày tỏ sự tôn trọng.

 

Nghĩ đến đây, đám đông chợt vang lên một trận reo hò.

 

“Ra rồi, ra rồi, mau bế cho mẹ bé xem nào.”

 

Úc Chiêm khựng lại, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người phụ trách đỡ đẻ mỉm cười giơ đứa bé trong tay lên, định đưa cho người khác.

 

Đây vốn chỉ là một động tác rất đỗi bình thường.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy, sắc mặt Úc Chiêm lập tức đại biến, theo bản năng bước lên mấy bước, định ngăn lại.

 

Đáng tiếc, đã muộn.

 

Tiếng khóc chào đời đầu tiên của đứa bé vang lên, linh lực cường đại theo làn sóng âm lan tỏa ra, cả tòa nhà bệnh viện bắt đầu rung lên nhè nhẹ, cùng lúc đó đèn điện vụt tắt, toàn bộ phòng sinh chìm trong bóng tối tuyệt đối.

 

Mà tiếng khóc này, cũng trở thành khởi nguồn cho bi kịch cả đời Thời Cố.

Bình Luận (0)
Comment