Sư Tôn Đến Từ Viện Tâm Thần

Chương 66

Edit by meomeocute

 

Đây là...

 

Bệnh viện lập tức trở nên hỗn loạn, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi mà chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra, bóng tối che giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt Úc Chiêm, y nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ vẫn còn đang oa oa khóc lớn.

 

Ngoại trừ tiếng khóc đầu tiên, linh lực trên người đứa trẻ đã hoàn toàn thu liễm, không còn tiếp tục tản ra ngoài nữa, nhưng tuy linh lực biến mất, chấn động do luồng sóng linh lực mạnh mẽ trong khoảnh khắc đó gây ra vẫn còn tồn tại.

 

Úc Chiêm biết Thời Cố có thể tu luyện đến cảnh giới như hiện tại khi tuổi còn nhỏ như vậy, nhất định là thiên phú dị bẩm, nhưng y tuyệt đối không ngờ được rằng — lại kinh người đến mức này.

 

— Sinh ra đã là Đại Thừa.

 

Tòa nhà vẫn trong tình trạng hỗn loạn, không ít người vội vã mở cửa phòng sinh, miệng cuống quýt hô gọi gì đó, Úc Chiêm cũng bước ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn rõ bên trong toàn bộ tòa nhà.

 

Tạm thời không bàn đến những vật dụng mà Úc Chiêm không hiểu nổi, chỉ riêng việc cả tòa nhà không có lấy một người tu sĩ, không khí hoàn toàn không có chút linh lực nào, đã đủ để chứng minh rất nhiều điều.

 

Úc Chiêm bỗng hiểu ra căn nguyên khiến Thời Cố sau này trở nên như vậy.

 

Người ở nơi này, hình như căn bản không biết đến một từ — tu tiên.

 

Lòng trầm xuống, sắc mặt Úc Chiêm trở nên u ám.

 

Hai chữ “dị loại” rốt cuộc đại diện cho điều gì, e rằng trên đời này không ai hiểu rõ hơn kẻ mang dòng máu tạp như Úc Chiêm.

 

Có một thoáng, Úc Chiêm thậm chí không dám tiếp tục xem phần ký ức phía sau, đáng tiếc, cho dù y không muốn xem, ảo cảnh vẫn sẽ cưỡng chế kéo y tiếp tục.

 

Cảnh vật đột ngột chuyển đổi.

 

Lần này, Úc Chiêm đứng trước một chiếc nôi nhỏ.

 

Chiếc nôi này rõ ràng được bố trí rất cẩn thận, bên trong lót từng lớp bông mềm mại, bên ngoài còn dán đầy những hình dán trang trí tinh xảo, người làm ra thứ này hẳn đã tốn không ít tâm tư.

 

Mà trong nôi, một đứa trẻ sơ sinh mới sinh không được mấy ngày đang mơ màng nằm đó, khuôn mặt nhăn nheo không có lông mày, trông thế nào cũng thấy kỳ quái.

 

Úc Chiêm cúi mắt nhìn, lập tức nhíu chặt mày lại.

 

Chuyện này cũng không trách Úc Chiêm được, dù sao với kinh nghiệm phong phú của y, từ người tốt đến kẻ xấu, từ kẻ mạnh đến kẻ yếu, y đều đã thấy qua hết, chỉ riêng trẻ con — đặc biệt là loại trẻ con nhỏ đến mức gương mặt còn chưa mở hết như thế này — là y chưa từng tiếp xúc bao giờ.

 

Vật nhỏ này vậy mà chính là Thời Cố sau này?

 

Úc Chiêm khó mà tin nổi, còn khẽ bĩu môi đầy chê bai, nghi ngờ bản thân có nhìn nhầm người không.

 

Nhưng cho dù trong lòng nghĩ vậy, tay y lại rất thành thật mà giơ lên, thăm dò đưa về phía mặt đứa trẻ Thời Cố.

 

Dù sao thì trong hồi ức cũng không chạm được vật thật, y chỉ cần thỏa mãn chút tò mò, khẽ chọc một cái thôi.

 

Tự thuyết phục bản thân xong, Úc Chiêm không khách khí mà chọc xuống.

 

Chọc một cái, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại làm Úc Chiêm sững người.

 

Lại có thể... chạm được?!

 

Ngón tay đột nhiên dừng lại, ánh mắt Úc Chiêm hiện lên vẻ kinh ngạc, đúng lúc này, Thời Cố bị chọc vô duyên vô cớ cũng lờ mờ tỉnh lại.

 

Y mới sinh ra chưa được bao lâu, mặt mày nhăn nhúm, đôi mắt còn chưa thể mở hẳn, lúc ngủ đã không dễ nhìn, giờ vừa mở mắt ra lại càng khiến người ta khó chịu.

 

Vẻ mặt Úc Chiêm vặn vẹo, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: “Sao ngươi xấu thế?”

 

Thời Cố sơ sinh: “...”

 

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lúng túng tới cực điểm.

 

Ngay sau đó, Thời Cố khí tụ đan điền, bật khóc ầm lên: “Oa——!!!”

 

Úc Chiêm: “......!!”

 

Ngây người tại chỗ, Úc Chiêm bị tiếng khóc đột ngột này làm cho tay chân luống cuống, mà đứa trẻ còn quá nhỏ, y không dám động vào lung tung, may mà có một bóng người xuất hiện, kịp thời cứu y ra khỏi tình cảnh khó xử.

 

Có điều, vừa thấy người tới, Úc Chiêm lại sững sờ.

 

Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ... rất xinh đẹp.

 

Tất nhiên, đây không phải điểm chính, điểm chính là gương mặt này, có đến bảy tám phần tương tự với Thời Cố, chỉ là đường nét mềm mại hơn, khiến Úc Chiêm thoáng chốc có cảm giác thất thần.

 

Người phụ nữ vừa nghe thấy tiếng khóc liền lập tức đi tới, giờ đang đứng đối diện Úc Chiêm, nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi, miệng khẽ ngân nga một giai điệu mà Úc Chiêm nghe không hiểu.

 

Vì nàng cúi đầu nên Úc Chiêm không nhìn rõ nét mặt, nhưng có lẽ là rất dịu dàng. Đôi tay thon dài trắng trẻo của nàng nắm lấy viền nôi, nơi cổ tay đeo một chiếc vòng tay tinh xảo, có treo hai mặt dây chuyền khắc chữ của dị tộc.

 

Trang sức ở thế giới này lại được chế tác tinh xảo như thế.

 

Úc Chiêm có chút lơ đãng nghĩ.

 

Có lẽ là vì cảm nhận được sự ấm áp đến từ mẹ, đứa bé nhỏ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, khi ngủ còn mấp máy cái miệng nhỏ, không biết là đang nghĩ đến điều gì.

 

Người phụ nữ liền nhẹ nhàng vuốt l*n đ*nh đầu y, trong mắt lại lộ ra vài phần lo lắng.

 

Sự lo lắng đó khiến Úc Chiêm dâng lên một dự cảm bất an.

 

Như thể để chứng thực suy nghĩ của Úc Chiêm, một giọng nói vang lên, trong giọng đầy sự gấp gáp: “Tiểu Diệc, mau đưa đứa trẻ đi! Đám người đó lại tìm tới rồi!”

 

Nghe vậy, Úc Chiêm khựng lại, theo tiếng nhìn sang, liền thấy bóng dáng một người đàn ông.

 

Người đàn ông vừa bước vào lập tức lao đến trước mặt Bạch Diệc, sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức ôm lấy chiếc nôi, vội vã chạy ra ngoài.

 

Thấy vậy, sắc mặt Bạch Diệc lập tức tái nhợt, cuống quýt đuổi theo bước chân của người đàn ông.

 

Úc Chiêm chú ý thấy bước chân nàng có phần lảo đảo, nếu không nhớ lầm, thì người phụ nữ này vừa mới sinh con chưa được mấy ngày.

 

Có chuyện gì mà phải vội vã đến mức ngay cả ở cữ cũng không thể ở lại, phải lập tức chạy trốn?

 

Úc Chiêm nhíu mày, đang định bước theo thì cảnh tượng trong ảo cảnh lại rất “chu đáo” chuyển sang một khung cảnh khác.

 

Đó là một không gian rất hẹp, trong không gian ấy, phần lớn diện tích bị những chiếc ghế da chiếm giữ, Úc Chiêm hiếu kỳ quan sát một hồi, trong lòng đại khái đã đoán được.

 

Chắc là vật gì đó tương tự xe ngựa.

 

Úc Chiêm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi tuột về phía sau với tốc độ rất nhanh, lập tức đưa ra phán đoán.

 

Chỉ là y còn chưa kịp tán thưởng vật này một phen trong lòng, thì cuộc đối thoại của đôi vợ chồng phía trước đã thu hút sự chú ý của y.

 

“Tiểu Diệc, nàng thật sự cho rằng chúng ta có thể bảo vệ đứa trẻ này sao?”

 

Giọng của Thời Cao Trì trầm thấp nặng nề, mấy ngày trốn đông trốn tây khiến hắn trông tiều tụy đi trông thấy, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, không biết đã bao lâu chưa thay.

 

Tuy nhiên Úc Chiêm phát hiện, quần áo hắn mặc không phải bộ mà y đã thấy trước đó, chắc là từ lúc vội vã rời khỏi nơi kia đến giờ đã trôi qua mấy ngày.

 

Còn với câu hỏi đó, Bạch Diệc chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Đứa trẻ Thời Cố được nàng ôm trong lòng, lúc này đang ngủ rất say, Bạch Diệc khẽ vuốt mặt y, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

 

“Cho dù có thể hay không, chúng ta cũng tuyệt đối không thể giao nó đi.”

 

Nghe vậy, Thời Cao Trì khựng lại.

 

Một tia do dự thoáng qua trên gương mặt hắn, hắn hít sâu một hơi, dường như đang cân nhắc lời nói, phải mất một lúc mới thấp giọng nói: “Tiểu Thời... đúng là không phải một đứa trẻ bình thường.”

 

Bàn tay đang giúp Thời Cố chỉnh lại quần áo của Bạch Diệc lập tức dừng lại, lặng lẽ lắng nghe lời Thời Cao Trì.

 

“Nàng đã từng nghĩ chưa, nếu giao Tiểu Thời cho bọn họ, có lẽ... sẽ có cách chữa khỏi cho nó?”

 

Một luồng ánh sáng trắng vụt qua, Úc Chiêm bất ngờ vung ra một luồng linh lực, muốn đánh chết tên ngốc trước mặt này.

 

Đáng tiếc, linh lực không có chút tác dụng nào với người trong hồi ức, đánh ra rồi cứ như ném đá xuống biển.

 

Ngây thơ.

 

Úc Chiêm lạnh lùng nghĩ.

 

Nếu như Thời Cố thật sự chỉ là bị bệnh thì cũng không sao, nhưng nếu không phải, giao y cho bọn họ chỉ e sẽ hủy hoại cả đời y.

 

Hiển nhiên Bạch Diệc có cùng suy nghĩ với Úc Chiêm, lập tức tranh cãi một trận kịch liệt với Thời Cao Trì.

 

Mà trong cuộc tranh cãi này, Úc Chiêm cũng đại khái hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

 

Biến cố hôm đó ở bệnh viện kỳ thực cũng không gây ra sự chú ý quá lớn, phần lớn mọi người đều nghĩ là động đất, cứ thế mà qua loa cho qua.

 

Chỉ trừ... mấy vị bác sĩ từng tiếp xúc gần với Thời Cố khi ấy.

 

Các bác sĩ ấy không hề nhắc gì thêm về chuyện đó, thậm chí còn cam đoan sẽ tuyệt đối giữ bí mật, thái độ rất hợp tác, thế nhưng Thời Cao Trì và Bạch Diệc vẫn cảm thấy có điều bất thường, đến mức không dám ở lại bệnh viện thêm một ngày, buổi chiều hôm đó đã vội vã rời đi.

 

Đáng tiếc, chuyện nên tới thì cuối cùng vẫn sẽ tới.

 

Cũng chính vào nửa đêm ngày hôm sau, trong căn nhà mà bọn họ đang ở đột nhiên xuất hiện một nhóm khách không mời.

 

Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn khoảng hơn ba mươi tuổi, đứng bên ngoài cửa phòng, gõ cửa một cách khá lễ độ.

 

Nhưng theo như tình hình mà Thời Cao Trì nhìn thấy qua camera giám sát, thì người này hoàn toàn không thể xem là lễ phép.

 

— Phía sau hắn là mấy người đàn ông mặc đồ đen, tay lăm lăm súng ống, tựa như một mối đe dọa không lời.

 

May mắn là, ngay khi Bạch Diệc nhận ra Thời Cố có điều bất thường, nàng đã bảo Thời Cao Trì lắp camera ở khắp các con đường. Vì vậy ngay khi nhóm người kia vừa xuất hiện, nàng lập tức kéo Thời Cao Trì trốn chạy trong đêm.

 

Thế nhưng đối phương lại giống như có thể định vị được họ, chưa đến hai ngày sau liền lại một lần nữa đuổi tới.

 

Thậm chí Bạch Diệc còn nhận được cuộc điện thoại từ phía bên kia, lời lẽ thành khẩn, nói rằng chỉ muốn nghiên cứu một chút, tuyệt đối không có ác ý gì.

 

Đối với điều đó, Bạch Diệc lập tức cúp máy, hôm sau dứt khoát vứt bỏ điện thoại, đổi xe, từ bỏ hết thảy những thứ có thể làm lộ thân phận, kiên quyết rời khỏi thành phố ấy.

 

Lựa chọn này hiển nhiên là chính xác, ít nhất cũng giúp họ có được mấy năm yên ổn sau đó.

 

Cả nhà ba người định cư tại một thị trấn nhỏ.

 

Thị trấn rất nhỏ, kinh tế cũng không phát triển, nhưng được cái ấm áp, ba người sống cũng tạm coi là vui vẻ, chỉ trừ thỉnh thoảng Thời Cố không thể khống chế nổi linh lực trong người.

 

Lại một tiếng “ầm” vang lên, cái lều mới dựng ngoài sân lần nữa đổ sập, sau đó Thời Cao Trì đi tới, vừa tới nơi đã nhắm mông Thời Cố mà đánh một trận ra trò.

 

Úc Chiêm siết chặt nắm tay, rất muốn đấm cho Thời Cao Trì một trận ra trò.

 

“Ta không bảo ngươi phải kiềm chế sao! Tại sao lại mất khống chế nữa hả!”

 

Giọng Thời Cao Trì vô cùng giận dữ, làm Thời Cố sợ đến mức không dám hé răng nửa lời.

 

Mà lúc này, Thời Cố chỉ mới hai tuổi.

 

Thời Cao Trì lạnh lùng nhìn đứa bé đứng rụt rè tại chỗ, trong lòng ngập tràn tức giận.

 

Những ngày này, mỗi ngày hắn đều sống trong nỗi sợ Thời Cố sẽ bị người ta phát hiện, một hai ngày thì còn gắng gượng được, nhưng thời gian kéo dài, bất cứ ai cũng không chịu nổi.

 

Hắn giơ tay lên thật mạnh, còn muốn đánh tiếp, nhưng khi thấy Thời Cố co người lại sợ hãi, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy không nỡ.

 

Thời Cố đã nỗ lực đến mức nào, thật ra hắn đều cảm nhận được.

 

Ít nhất thì những lần mất khống chế như vậy, Thời Cố đã từ một tuần một lần, rút xuống còn một hai tháng một lần.

 

Thở dài một tiếng, cuối cùng hắn vẫn không đánh tiếp nữa, mà bế Thời Cố vào lòng.

 

Thời Cố nhỏ xíu ngẩn người, do dự một lát rồi mới vòng tay ôm lấy cổ Thời Cao Trì, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

 

Thời Cao Trì khựng lại.

 

Thật ra hắn rất muốn nói với Thời Cố rằng, chuyện này không phải lỗi của nó.

 

Nhưng hắn lại sợ Thời Cố sẽ vì vậy mà buông thả bản thân, thật sự không coi chuyện này là lỗi lầm.

 

Cuối cùng, Thời Cao Trì chỉ lựa chọn giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhạt giọng đáp: “Không sao.”

Bình Luận (0)
Comment