Edit by meomeocute
Vì vậy, cứ thế, lại hai năm nữa trôi qua.
Thời Cố ngày càng thuần thục trong việc khống chế linh lực, suốt một năm gần đây gần như không còn xuất hiện tình trạng mất kiểm soát.
Thế nhưng Thời Cao Trì vẫn không cho y ra khỏi nhà, ngày ngày nhốt y trong phòng, có xu hướng muốn giam giữ y cả đời.
Về điều này, Úc Chiêm không đồng tình, trong mắt hắn, cách làm này hoàn toàn không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, chỉ là trị phần ngọn mà không trị phần gốc.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đối với hai người phàm bình thường không quyền không thế, cách này quả thực là lựa chọn ổn thỏa nhất hiện tại.
Úc Chiêm lặng im, lặng lẽ nhìn Thời Cố đang tự chơi một mình trong sân. Y vừa tròn bốn tuổi, trông cứ như một búp bê ngọc ngà điêu khắc mà thành, đôi mắt to tròn, luôn chớp chớp nhìn người khác, như thể biết nói vậy, hoàn toàn không giống với Thời Cố sau này – trống rỗng, vô hồn.
Y hiểu chuyện một cách đặc biệt sớm, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành sớm đến mức khiến người ta đau lòng, thậm chí khi cha mẹ vô tình để lộ chút áy náy, y sẽ ôm chặt lấy chân họ, giọng non nớt an ủi bằng vài câu nói trẻ con.
Nhưng dù có ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đâu, một số bản năng thuộc về trẻ nhỏ vẫn không thể che giấu.
Hôm đó, Thời Cố nhìn thấy một đứa trẻ cùng tuổi đi ngang qua bên ngoài hàng rào sân nhà mình.
— Để đề phòng việc Thời Cố không khống chế được linh lực mà bị hàng xóm phát hiện, Bạch Diệc và Thời Cao Trì đã sớm chuyển nhà đến vùng ngoại ô cách xa thị trấn, vì thế, đây gần như là lần đầu tiên Thời Cố nhìn thấy người đồng trang lứa.
Và kể từ đó, nụ cười của Thời Cố đã thưa thớt đi nhiều.
Trong sự ngây thơ mơ hồ của mình, y lần đầu tiên có một ít tâm sự riêng, thường xuyên ngẩn người nhìn ra ngoài sân, ánh mắt đầy khát khao khiến ngay cả một người lòng dạ cứng rắn như Úc Chiêm cũng thấy đau lòng mỗi lần nhìn thấy.
Tự do – thứ mà người bình thường dễ dàng có được, với Thời Cố, lại là một thứ xa xỉ từ khi mới sinh ra.
Úc Chiêm bước đến gần, thử xoa đầu Thời Cố.
Đáng tiếc, hắn chạm vào khoảng không.
Hắn khựng lại, cúi mắt nhìn bàn tay mình.
Chuyện lúc trước chọc được vào má Thời Cố dường như chỉ là ảo giác, hiện tại hắn hoàn toàn không thể chạm vào y.
Thế là Úc Chiêm chỉ có thể buông tay trong vô vọng, ôm lấy Thời Cố một cách mơ hồ vào lòng, trong lòng ngổn ngang chua xót.
Úc Chiêm còn như vậy, thì là mẹ của Thời Cố – Bạch Diệc – tâm trạng khỏi phải nói cũng biết.
Bà bắt đầu liên tục đề nghị với Thời Cao Trì rằng muốn đưa Thời Cố ra ngoài, đáng tiếc là mỗi lần đều bị từ chối.
Cho đến một ngày, cuối cùng Bạch Diệc và Thời Cao Trì đã xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.
Úc Chiêm nghe mà nhíu chặt mày, nhưng lại chẳng thể ngăn cản được.
Thời gian trong ảo cảnh trôi qua khác với thế giới thực, thế nhưng Úc Chiêm cũng đã quan sát cách gia đình này chung sống một thời gian, phần nào hiểu rõ họ.
Thật ra mà nói, Thời Cao Trì không phải người xấu, thậm chí ở một góc độ nào đó, ông còn là một người cha khá có trách nhiệm.
Ví dụ như khi xưa chẳng do dự gì mà từ bỏ sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, đưa vợ con đến sống tại thị trấn hẻo lánh này, chính là một biểu hiện rất rõ.
Nhưng đồng thời, ông lại có vài khuyết điểm chí mạng: ngây thơ, quá mức cẩn trọng, và do dự không quyết đoán.
Con người này thực sự khá mâu thuẫn, lúc thì ngây thơ nghĩ rằng đưa Thời Cố đến phòng thí nghiệm là có thể chữa khỏi dị thường của y, lúc lại hoảng loạn cực độ vì sợ Thời Cố bị bắt đi, gần như b*nh h**n mà cảnh giác mọi thứ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay liền lo sợ không yên, hơn nữa còn cố chấp cho rằng chỉ cần Thời Cố sử dụng linh lực, thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Úc Chiêm đôi khi cảm thấy, việc Thời Cố mắc bệnh về tinh thần cũng không phải là không có dấu hiệu từ trước, ít nhất là sau mấy năm giày vò thế này, cha y nhìn qua đã có chút xu hướng mắc bệnh rồi.
Thời Cao Trì cãi không lại Bạch Diệc, gần như là chuyện đã rõ như ban ngày.
Úc Chiêm đã sớm phát hiện ra, Bạch Diệc là người rất có quyết đoán, chỉ là ngày thường bị vẻ dịu dàng bên ngoài che lấp, nên không thể hiện rõ ràng.
Quả nhiên, ngay trong ngày cãi nhau với Thời Cao Trì xong, Bạch Diệc lập tức tiền trảm hậu tấu, dẫn Thời Cố đi công viên giải trí chơi suốt cả một ngày.
Đó là lần đầu tiên Úc Chiêm thấy Thời Cố vui vẻ một cách thuần túy như thế.
Đáng tiếc, niềm vui đối với y mà nói lại quá ngắn ngủi.
Năm sáu tuổi, y gặp phải bước ngoặt lớn nhất trong đời mình.
Đôi khi nghĩ lại, Úc Chiêm vẫn cảm thấy giống như một vở kịch, hắn cũng mất mẹ và cha thì tàn phế vào năm hắn sáu tuổi, mà Thời Cố so với hắn cũng chẳng khác là bao.
Đó là một đêm không trăng, Bạch Diệc như thường lệ thu dọn đồ đạc chuẩn bị chờ Thời Cao Trì đến đón, thì nhận được cuộc điện thoại từ anh ta nói rằng tối nay phải tăng ca, không thể đưa cô về nhà.
Về chuyện này, Bạch Diệc cũng không nói gì, thuận miệng hỏi han Thời Cao Trì mấy câu, rồi bảo lát nữa sẽ tự bắt xe về.
Năm nay cô mới bắt đầu đi làm trở lại, Thời Cố đã ba năm không mất kiểm soát nữa, điều này khiến cô yên tâm hơn rất nhiều, cũng dần dần khôi phục lại cuộc sống của riêng mình.
Thời Cố năm nay sáu tuổi, đợi thêm một năm nữa, nếu tình hình vẫn tốt thì có thể cho y đi học tiểu học, giống như những đứa trẻ bình thường, đến lúc đó, Thời Cố nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc không khỏi nở nụ cười, cảm thấy mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt, trong lòng cũng bắt đầu thấp thoáng mong chờ về cuộc sống tương lai.
Nhưng Bạch Diệc không hề biết rằng, sau khi cô cúp máy, có mấy gã đàn ông liếc mắt nhìn nhau, trao đổi điều gì đó trong im lặng.
...
Trời tối mịt, Thời Cố ngồi trong sân, cô đơn ôm lấy chú gấu nhỏ, lẩm bẩm nói một mình, đồng thời nhìn chằm chằm ra ngoài cổng, mong mỏi Bạch Diệc trở về.
Mà Bạch Diệc cũng không phụ sự chờ mong của y, chẳng bao lâu sau, liền ngồi taxi về đến trước cổng nhà.
Đôi mắt Thời Cố lập tức sáng lên, đôi chân nhỏ chạy nhanh ra cổng. Nhìn thấy vậy, Bạch Diệc dịu dàng mỉm cười, đang định đẩy cửa bước vào, thì đúng lúc ấy, một đôi tay bất ngờ từ phía sau cô lao đến.
Trong tay kẻ đó cầm một tấm vải trắng, hình như có tẩm thêm thứ gì đó, rất có mục đích mà bịt lấy mũi miệng Bạch Diệc, thế nhưng ngoài dự đoán là, ngay khoảnh khắc sắp bị bắt được, Bạch Diệc bất ngờ trượt người xuống, tránh thoát cú đánh lén này.
“Các người là ai?! Muốn làm gì?!”
Tiếng chất vấn vang vọng trong khu rừng hoang vắng, Bạch Diệc nhanh chóng lùi lại, trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
Có ba tên, ai nấy đều cao lớn. Thấy vậy, tên cầm đầu nheo mắt lại, không trả lời câu hỏi của Bạch Diệc, mà rút từ trong người ra một tấm ảnh, đưa cho kẻ phía sau xem rồi nói: “Chính là cô ta.”
Nói xong, hắn lại quay đầu liếc nhìn Thời Cố nhỏ đang hoang mang pha lẫn sợ hãi, nói: “Tuổi khớp, chắc chắn là đứa trẻ đó.”
“Ra tay đi!”
Mây đen không biết từ lúc nào đã che kín bầu trời, gió lớn thổi qua, cuốn theo rừng núi xa xa lay động, phát ra âm thanh như tiếng khóc nức nở.
Mấy kẻ này là lính đánh thuê nổi danh ở nước ngoài, từ rất lâu trước đã nhận được nhiệm vụ bắt Thời Cố, chỉ là vẫn chưa tìm được manh mối, không ngờ lại tình cờ gặp được ở một nơi hẻo lánh thế này.
Chỉ không biết đứa trẻ này có gì đặc biệt, mà khiến cho chủ thuê bằng lòng trả giá cao như vậy.
“Chạy đi! Tiểu Cố, mau chạy!”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy đối phương lên tiếng, Bạch Diệc không cần suy nghĩ liền hét lên với Thời Cố, đồng thời liều mạng nhấc cây xẻng sắt bên cạnh nhà lên, vung mạnh về phía trước, tư thế lúc ấy quả thực vô cùng dũng mãnh và kinh người, chỉ tiếc là, trước sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, một người phụ nữ, rốt cuộc vẫn là quá nhỏ bé.
Chỉ một cái hất tay, Bạch Diệc lập tức bị một trong số bọn chúng hất văng xa đến hai mét, âm thanh nặng nề khi đập vào tường vang lên vô cùng trầm đục, như thể vang vọng ngay trong lòng Thời Cố nhỏ tuổi.
“Mẹ!!”
Đứa trẻ xưa nay luôn trầm lặng và hướng nội, lần đầu tiên gào lên bằng một tiếng hét xé lòng.
Mưa bắt đầu rơi vào đúng lúc đó, lách tách nhỏ giọt, thấm lạnh tận tâm can.
Chỉ là mưa rơi được một lúc, không biết vì sao, lại biến thành một màu đỏ tanh nồng như máu.
Ngoại trừ vài lần ngoài ý muốn hồi nhỏ, thực ra Bạch Diệc chưa từng thấy Thời Cố ra tay.
Trong suy nghĩ của cô, đứa trẻ này cùng lắm chỉ là sức lực lớn đến đáng sợ, ngoài ra không còn gì quá đặc biệt.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn lật đổ mọi tưởng tượng của cô.
Đất rung, cây đổ hàng loạt, cánh cổng lớn hai cánh của sân gần như trong nháy mắt đã vỡ vụn thành từng mảnh, mà tan thành vụn như thế, còn có cả ba người đàn ông vừa rồi vẫn còn đứng nguyên ở đó.
Nửa bên mặt của Bạch Diệc bị máu tươi bắn lên, đỏ rực đến rợn người, đối lập rõ ràng với nửa bên mặt trắng bệch còn lại. Cô chết lặng nhìn Thời Cố vẫn còn đứng ngơ ngác giữa sân, chìa tay ra, đồng tử co rút đến cực điểm.
Và cô không thể không thừa nhận, khoảnh khắc ấy, đến cả người mẹ như cô cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi tột cùng.
“Mẹ... mẹ...?”
Nước mắt bất ngờ rơi xuống, nỗi sợ đến chậm khiến Thời Cố lập tức khóc òa như một đứa trẻ mất phương hướng, loạng choạng lao về phía Bạch Diệc, nhưng đối phương lại theo bản năng lùi lại một bước.
Thời Cố nhỏ tuổi lập tức chết sững.
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt y, chảy dài đan xen, hòa cùng cơn mưa đang không ngừng trút xuống, trông thê thảm như một kẻ ăn xin không nhà.
“Xin... xin lỗi...”
Âm thanh nhỏ bé chứa đầy sợ hãi, Thời Cố chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như hôm nay, cũng chưa từng có ai dạy y rằng lúc này nên làm gì, cho nên y chỉ có thể hành động theo bản năng, nhưng giờ đây, y lại có cảm giác mình làm sai rồi.
Hình như từ khi sinh ra, y đã luôn làm sai mọi thứ.
Ánh sáng lóe lên, liền theo đó là tiếng sấm rền vang.
Ngay giây phút nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Thời Cố, Bạch Diệc lập tức kéo y vào lòng, một lớn một nhỏ cùng run rẩy trong cơn mưa.
“Không, không phải lỗi của con.”
Nước mắt như vỡ đê, không thể kiềm chế nổi, Bạch Diệc cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
“Không phải lỗi của con, không phải lỗi của Tiểu Cố, là lỗi của mẹ, là mẹ vô dụng...”
Thời Cao Trì xuất hiện vào lúc này.
Lúc đến, trên mặt anh ta vẫn còn nụ cười vì được tan ca sớm, nhưng ngay khi bước xuống xe, liền lập tức nôn mửa, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Máu thịt mơ hồ, nước mưa loang máu, cùng một cái đầu người nằm yên lặng trên đất, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía anh ta.
Sự sợ hãi và phẫn nộ bị kìm nén suốt bao năm qua trong lòng Thời Cao Trì đột nhiên bùng nổ hoàn toàn.
Thời Cố mơ hồ nghe thấy tiếng động, chui ra khỏi lòng Bạch Diệc, đang định quay đầu lại thì một sức mạnh lớn bất ngờ kéo mạnh y ra ngoài, tiếp đó—
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn rụm, Thời Cố và Bạch Diệc đều chết lặng.
“Anh làm gì vậy!”
Đẩy mạnh Thời Cao Trì ra, Bạch Diệc lập tức nhào đến xem Thời Cố, chỉ thấy một bên mặt y đã sưng to lên hẳn một khối.
“Anh đã bảo em đừng để con đánh nhau với bất kỳ ai! Tại sao lại ra tay với người ta! Em có biết anh giết người rồi không!”
Tiếng hét như điên như cuồng vang vọng, Thời Cao Trì gào lên với Thời Cố, còn Thời Cố thì ngây ngốc ôm lấy mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến đáng sợ.
Bạch Diệc vội vã che miệng Thời Cao Trì lại, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
“Con đúng là một con quái vật!”
“Cả đời này, điều khiến anh hối hận nhất chính là sinh ra một con quái vật như con.”
Sấm sét đùng đoàng, cuồng phong nổi dậy.
Thời Cao Trì không biết, chính câu nói trong lúc tức giận này, từ đó về sau, xuyên suốt cả cuộc đời Thời Cố.