Edit by meomeocute
Chôn vội ba người kia xong, cả nhà lại ngồi quây quần bên nhau, giống như sáu năm trước, một lần nữa chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng lần này, tâm trạng của vợ chồng hai người nặng nề hơn nhiều so với trước.
Sức mạnh của Thời Cố thật sự quá mức kinh khủng.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời Cao Trì nghe Bạch Diệc kể rõ ngọn ngành sự việc, cũng nhận ra hành động của mình lúc trước có phần quá khích. Y có ý định xin lỗi Thời Cố, nhưng vì sĩ diện, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Mãi đến khi y cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc, Thời Cố đã say ngủ trong lòng Bạch Diệc.
Y nhìn gương mặt đang ngủ của Thời Cố, trong lòng chỉ toàn là nỗi bi thương bất lực. Bạch Diệc nắm lấy tay y, hai người nhìn nhau thật lâu, không ai mở miệng.
Cuối cùng, chính Thời Cao Trì run rẩy phá vỡ sự im lặng.
"Hay là chúng ta..."
"Không thể!" Trong khoảnh khắc đoán được suy nghĩ của y, Bạch Diệc đột ngột đứng bật dậy.
Động tác của cô rất lớn, thậm chí làm Thời Cố đang ngủ cũng bị đánh thức, nhưng lúc này hai người đều không chú ý đến điều đó. Bạch Diệc càng thêm kích động, lớn tiếng nói: “Tôi không thể bỏ rơi thằng bé!”
Thời Cao Trì im lặng.
Tối hôm đó, Thời Cao Trì – người xưa nay không có thói quen hút thuốc – đã hút hết nguyên một bao, còn Thời Cố nhỏ tuổi cũng mở mắt, lặng lẽ nhìn cha mẹ thức trắng đêm.
Tựa như trong một đêm đã trưởng thành, và đôi mắt vốn đen sáng ấy, cũng trong một đêm đã mất đi ánh sáng thuộc về trẻ con.
Úc Chiêm quay đầu, đột ngột đấm mạnh vào tường, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Thời Cố không sai.
Cha mẹ Thời Cố cũng không sai.
Cái sai là, Thời Cố được sinh ra trong thế giới này – một thế giới quá đỗi yếu ớt so với cậu.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Thời Cố nhỏ cuối cùng cũng thiếp đi vì mệt, Úc Chiêm nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cậu, lại một lần nữa không kìm được mà đưa tay chạm vào gò má của Thời Cố.
“Đừng nhìn nữa.”
Một giọng nói vang lên không báo trước, Úc Chiêm khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía người lẽ ra đang ngủ, đồng thời ngón tay y lại một lần nữa chạm được vào thân thể thực của Thời Cố.
“…Thời Cố?”
Bóng tối che lấp đôi mắt đang mở lớn, Úc Chiêm nghi ngờ không biết có phải mình đang ảo giác.
Nhưng ngay giây sau, giọng nói kia lại vang lên.
Lần này dài hơn, nên Úc Chiêm nghe rõ nỗi đau đớn và sợ hãi trong lời nói đó.
…Là giọng nói của Thời Cố khi đã trưởng thành.
“Làm ơn, đừng nhìn tiếp nữa…”
Ngón tay đang đặt trên mặt Thời Cố ươn ướt, Úc Chiêm cứng ngắc, cơn đau âm ỉ theo đó cũng truyền đến.
Y đột ngột siết chặt nắm đấm.
Một suy đoán đáng sợ chợt dâng lên trong lòng Úc Chiêm, cũng là nghi vấn đã ám ảnh y bấy lâu nay.
— Đây rõ ràng là ảo cảnh của Thời Cố, vậy cậu ấy đang ở đâu?
Có khi nào… cậu ấy vẫn luôn nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt?
Im lặng rất lâu, Úc Chiêm cố lau nước mắt cho Thời Cố, nhưng lau thế nào nước mắt cũng chỉ chảy ngày càng nhiều.
Cuối cùng, Úc Chiêm dừng lại, ôm lấy cơ thể Thời Cố vẫn còn nhỏ bé vào lòng.
“Không phải lỗi của em, đây không phải lỗi của em.”
Úc Chiêm ôm chặt lấy cậu, giọng trầm ổn, mang theo sự vỗ về.
“Đừng sợ, anh ở đây với em, anh sẽ luôn ở bên em, em sẽ ổn thôi…”
Ngoài trời vẫn mưa, tiếng cha mẹ Thời Cố là Thời Cao Trì và Bạch Diệc thu dọn đồ đạc suốt đêm vang vọng trong không gian, Thời Cố từ đầu đến cuối không mở mắt, như thể đã ngủ say.
Nhưng Úc Chiêm lại phát hiện, nước mắt Thời Cố dần ngừng rơi.
Và cùng lúc đó, một bàn tay nhỏ bé len lén chạm vào lòng bàn tay Úc Chiêm, rất lâu vẫn không chịu buông ra.
…
Thời Cố bảo Úc Chiêm đừng nhìn nữa, nhưng ảo cảnh vốn không phải thứ Úc Chiêm có thể điều khiển.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Thời Cao Trì dặn dò Bạch Diệc xử lý hết tất cả những thứ có thể để lộ hành tung của bọn họ, còn anh thì lái xe ra ngoài đổ đầy xăng.
Trước khi đi, anh xoa đầu Thời Cố một cái, khẽ thở dài.
Ngay sau đó, anh cảm thấy đùi mình bị siết chặt — là Thời Cố ôm chặt lấy anh, vừa nức nở vừa khóc thút thít.
Thực ra, Thời Cố mới chỉ sáu tuổi cũng chưa hẳn hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết, mình đã gây ra một sai lầm, mà sai lầm đó còn liên lụy đến cha mẹ mình.
Vì vậy, đứa bé nhỏ nhắn như tượng ngọc liền khóc đến mức đầm đìa nước mắt, giọng nói vì nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ, nhưng Thời Cao Trì vẫn nghe rõ ràng.
Cậu nói: “Ba, con xin lỗi.”
Khoảnh khắc ấy, Thời Cao Trì bỗng cảm thấy… tất cả đều đáng giá.
Anh vẫy tay chào tạm biệt Thời Cố.
Không ai ngờ được, lần từ biệt này… chính là mãi mãi.
Nhóm lính đánh thuê đến bắt Thời Cố thực chất là một tổ đội.
Ba người mất tích không lý do, bọn chúng lập tức kiểm tra chip sinh mệnh của cả ba, quả nhiên đã không còn tín hiệu sống. Sau đó, chúng kiểm tra nhiệm vụ cuối cùng của họ cùng thời gian, địa điểm xảy ra chuyện, lần theo manh mối, rất nhanh liền lần ra được manh mối bên phía Thời Cố.
Điện thoại reo liên hồi, Bạch Diệc vội vàng bắt máy, vừa nghe được tiếng ở đầu dây bên kia thì cả người run rẩy.
Là giọng Thời Cao Trì, yếu ớt gần như tắt thở.
“Chạy… chạy mau! Dẫn Tiểu Cố chạy đi!”
“Cao Trì? Cao Trì, anh sao vậy?!”
Giọng của Bạch Diệc bỗng cao vút lên, cả người run lẩy bẩy: “Anh đừng hù em! Cao Trì!”
Cơn mưa lớn đêm qua vẫn để lại hơi ẩm trong không khí, nhưng đầu dây bên kia đã không còn động tĩnh, cùng lúc đó, một bóng nhỏ lập tức bật dậy, lao vọt ra ngoài.
Bạch Diệc theo phản xạ đưa tay kéo lại, nhưng chỉ nắm được vạt áo ngoài của Thời Cố, trong nháy mắt đã trượt khỏi tay.
“Tiểu Cố!!!”
Đây là lần đầu tiên Thời Cố một mình ra khỏi nhà.
Cậu không biết đường, thế giới bên ngoài đối với cậu hoàn toàn xa lạ, nhưng cậu lại như biết rõ phương hướng, cứ thế mà lao về một nơi nhất định.
Úc Chiêm nhìn ra điều bất thường, lòng chua xót.
Tuy Thời Cố sở hữu sức mạnh lớn, nhưng thực chất, cậu không biết cách sử dụng năng lực của mình.
Vậy mà giờ đây, cậu lại có thể vận dụng một cách bản năng, linh lực mạnh mẽ phủ khắp trăm dặm, nhanh chóng xác định nguồn phát sinh dị biến.
Chỉ tiếc rằng…
Khi Thời Cố tới nơi, Thời Cao Trì đã trúng đạn.
Một mảng máu đỏ rực đến kinh tâm động phách loang ra dưới thân anh, anh nằm trên mặt đất, thoi thóp từng hơi, như thể linh hồn có thể rời xác bất cứ lúc nào.
Thời Cố khựng bước, đôi mắt đen láy mở to, con ngươi đột ngột co rút, ánh mắt tràn đầy khó tin.
Còn ngay trước mặt Thời Cao Trì, vài kẻ có trang phục giống hệt tối qua đang đè anh xuống đất, tra hỏi tung tích Thời Cố.
Thời Cao Trì đau đớn hít sâu một hơi, hồi lâu không nói nổi một lời, mãi mới thốt ra được câu:
“…Khạc!”
“Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi còn không biết điều!”
Tên đàn ông bị phun đầy nước bọt mắng to một câu, định ra tay g**t ch*t anh, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã trông thấy Thời Cố đang lao về phía họ từ xa.
Hắn nheo mắt xác nhận, rồi cười lạnh, định mở miệng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, nét mặt hắn lập tức đông cứng.
Phải nói đúng hơn là — ngoại trừ Thời Cao Trì, tất cả mọi người đều đông cứng lại.
Máu tươi bắn thẳng lên trời, nở bung như những đóa hoa, tung lên không trung, văng khắp mặt đất, rồi hòa cùng âm thanh thân xác rơi xuống, tạo thành một màn sương máu.
Đứa trẻ nhỏ bé bước ra từ màn máu, toàn thân nhuộm một màu đỏ sẫm.
Chỉ có dòng nước mắt lăn dài, rửa sạch gương mặt, để lại vài vệt trắng hiếm hoi.
Cậu quỳ thẳng trước mặt Thời Cao Trì.
Lúc này Thời Cao Trì đã không còn thấy rõ bất cứ thứ gì nữa, nhưng anh lờ mờ cảm nhận được… chắc là Thời Cố đã tới.
Vì vậy anh đưa tay ra, quả nhiên, một bàn tay bé nhỏ lạnh như băng run rẩy nắm lấy tay anh.
“Sao… sao con lại giết người nữa rồi…”
Giờ đây, chỉ nói một câu cũng khiến anh tốn sức đến cùng cực, ngừng lại mấy lần mới miễn cưỡng nói ra được.
Nghe vậy, Thời Cố vẫn kìm nén từ nãy rốt cuộc òa khóc thành tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi ba…”
Lại là xin lỗi.
Thời Cao Trì đôi mắt mơ hồ, hồi tưởng về sáu năm ngắn ngủi vừa qua.
Hình như từ khi Thời Cố ra đời, từ mà cậu nói với anh nhiều nhất, chính là “xin lỗi”.
Nhưng rốt cuộc, cậu đã làm sai điều gì chứ?
Thế nên Thời Cao Trì thở dài một tiếng, cố gắng s* s**ng, cuối cùng cũng chạm được đến đỉnh đầu Thời Cố.
“Ba không thể bảo vệ con được nữa rồi.”
Anh nói khẽ, đây là lần đầu tiên trong ký ức của Thời Cố, Thời Cao Trì dịu dàng như vậy với cậu.
“Hãy cùng mẹ rời khỏi nơi này, đi thật xa… sau này, hãy sống như người bình thường, đừng ra tay nữa.”
“Hứa với ba, được không?”
Thời Cố nghẹn ngào đến mức không nói thành tiếng, nước mắt ướt đẫm cánh tay Thời Cao Trì, cậu nắm chặt tay ba mình, liên tục gật đầu như điên.
Sau đó, Thời Cố nhìn thấy người trước mắt mình nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Và nụ cười ấy, vĩnh viễn đông cứng trên gương mặt Thời Cao Trì.
Tiếng khóc bi thương của đứa trẻ vang vọng khắp con đường.
Úc Chiêm đứng sau lưng Thời Cố, mím môi nhìn tất cả những gì đang diễn ra.
Xuất phát điểm của Thời Cao Trì là đúng, nhưng hắn rốt cuộc vẫn phạm phải một sai lầm chí mạng—với hắn, và với Thời Cố.
Ngây thơ.
Khi Bạch Diệc đến nơi, Thời Cố đã bị bao vây.
Hơn nữa là bao vây toàn diện, từ trên xuống dưới.
Trên không trung, mấy chiếc chiến đấu cơ lơ lửng cao cao, tiếng ầm ầm vang trời, chấn động cả mặt đất.
Dưới mặt đất, vô số họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm về phía Thời Cố đang ở giữa, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa.
Bạch Diệc thậm chí còn nhìn thấy nhiều khẩu đại pháo đáng sợ mà trước giờ chỉ từng thấy trên truyền hình.
Mà Thời Cố thì đang ôm thi thể Thời Cao Trì, ánh mắt hoảng loạn, đầu ngón tay vẫn đang run rẩy.
Cô… đã làm sai sao?
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Bạch Diệc như có thứ gì đó bất chợt sụp đổ.
Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, sau đó, một đôi giày da sáng bóng bước ra trước tiên.
Dẫn đầu là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trông có vẻ đã có tuổi, nhưng ánh mắt thì sắc bén dị thường. Ông ta ban đầu chỉ lướt nhìn hiện trường với vẻ thờ ơ, đến khi nhìn thấy máu loang đầy đất thì lập tức trừng lớn mắt đầy kinh ngạc.
Thấy vậy, một người đàn ông quen mặt đứng bên cạnh lập tức nở nụ cười.
Chính là người trước đây từng đến gõ cửa nhà họ!
Trước kia nhìn qua màn hình giám sát không rõ, giờ mới phát hiện, thì ra người này là con lai, mắt sâu, sống mũi cao, rõ ràng là gương mặt rất ưa nhìn, vậy mà bởi vì chiếc mũi khoằm như móc câu, khiến hắn trông càng thêm tà ác, không giống người tốt.
Lúc này, hắn đang giơ tay chỉ về phía Thời Cố, giải thích với người bên cạnh.
“Ngài Hill, bây giờ ngài tin lời tôi rồi chứ?”
“Nghiên cứu của tôi nhất định có thể tạo ra đột phá to lớn, còn khoản đầu tư của ngài, tuyệt đối là xứng đáng.”
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Bạch Diệc xông thẳng lên, vừa hét vừa la, giọng the thé.
Vẻ đoan trang dịu dàng ngày thường hoàn toàn biến mất, giờ phút này, cô trông như một kẻ điên.
Tiếc là lập tức có người chặn cô lại bên ngoài.
“Buông tôi ra!”
“Các người muốn làm gì! Đó là con tôi! Các người làm vậy là phạm pháp!!”
“Con? Ở đâu ra con?”
Người đàn ông mũi khoằm tỏ vẻ nghi hoặc, nhún vai: “Ở đây rõ ràng chỉ có một con quái vật gây nguy hại cực lớn cho xã hội.”
Nói rồi, hắn lại vung tay ra hiệu, người đang giữ Bạch Diệc lập tức cưỡng chế kéo cô đi.
Thấy vậy, Thời Cố lập tức hoảng loạn, toan lao đến chỗ cô, nhưng những họng súng đã sẵn sàng từ lâu liền đồng loạt nhắm về phía Thời Cố, từng làn đạn trút xuống như mưa.
Trong số những viên đạn đó, có đạn thật, cũng có những loại dung dịch kỳ lạ.
Bạch Diệc đang vùng vẫy chợt khựng lại.
Ngay sau đó, tiếng thét xé tan mây trời vang vọng.
“Tiểu Cố!!!”
“Mẹ… mẹ…”
Ngã vật xuống đất, thân thể Thời Cố trong nháy mắt đầy rẫy lỗ đạn.
Y tuy tu vi cực cao, nhưng lại không biết sử dụng, ngay cả hộ thân cương khí cơ bản nhất cũng không có, xét về năng lực phòng ngự thì chẳng khác gì người thường.
Thế nhưng tu vi cường đại lại khiến sức sống và khả năng hồi phục của y mạnh đến mức đáng kinh ngạc, thương thế trước mắt đang từ từ lành lại, khiến hai người cầm đầu phải trợn trừng mắt, tham vọng trong lòng không hề che giấu.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, Thời Cố cố gắng chống người dậy từ dưới đất.
Tiếc rằng, y vẫn không thể làm được.
Và hình ảnh cuối cùng y thấy được, là đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Diệc.