Edit by meomeocute
Viện nghiên cứu đón nhận tổn thất nặng nề nhất trong lịch sử.
Và cũng chính lần này, mọi người mới thật sự nhận ra sự đáng sợ của Thời Cố.
Gã mũi khoằm may mắn vô cùng, lúc Thời Cố ra tay, hắn vừa khéo không có mặt trong viện.
Nhưng viện nghiên cứu này là của hắn, tổn thất tính ra đều đổ lên đầu hắn cả, điều đó khiến hắn vô cùng phẫn nộ, đồng thời sự kiêng dè đối với Thời Cố ngày càng sâu sắc.
Hôm Bạch Diệc bị xử lý, Úc Chiêm theo dõi toàn bộ quá trình.
Chuyện này không do gã viện trưởng mũi khoằm tự tay xử lý, nên tạm gọi là còn chút lương tâm. Dù chỉ vội vàng hỏa táng, nhưng vẫn có vài nhà nghiên cứu còn chút lương tri lén đem nàng và Thời Cao Trì chôn cùng một chỗ. Úc Chiêm đứng trước mộ rất lâu mà không nói lời nào.
Hắn nhớ năm Thời Cố bốn tuổi, Bạch Diệc từng dẫn Thời Cố đi công viên giải trí, khiến y có được một ngày hạnh phúc nhất đời.
Khi đó Bạch Diệc vẫn còn là một người phụ nữ dịu dàng, trong mắt lại ẩn chứa sự kiên cường khác thường, bà từng nói với Thời Cố khi ấy rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ.
Nhưng ai mà ngờ, chỉ ba năm sau, người mẹ kiên cường ngày nào lại có một kết cục như thế.
Chẳng lẽ trên đời này, người tốt đều không có cái kết tốt?
Cha mẹ của hắn, cha mẹ của Thời Cố, thậm chí cả mẹ của Phạm Hoành Dận.
Nhưng, vì cái gì chứ?
Chỉ vì con cái của họ không giống người bình thường sao?
Bầu trời vẫn âm u, triệt để đè nén ánh sáng.
Úc Chiêm ngẩng đầu nhìn trời, không hề né tránh cơn mưa rả rích trút xuống, nước mưa làm ướt tóc mai hắn, mà trong đôi mắt luôn tràn đầy tính công kích ấy, loé lên một tia sáng khó hiểu.
...
Kể từ ngày hôm đó, trạng thái tinh thần của Thời Cố bắt đầu trở nên bất ổn.
Y bắt đầu liên tục gặp ác mộng mỗi đêm, trong mơ, di ngôn hoàn toàn trái ngược nhau của cha mẹ khiến y như bị xé toạc. Càng trớ trêu hơn, mỗi lần thực nghiệm đều trở thành một đòn k*ch th*ch mới với y, y không ngừng giằng co giữa ra tay hay không ra tay, mà mỗi lần giằng co, trong đầu y lại văng vẳng vang lên những lời của Bạch Diệc và Thời Cao Trì trước khi chết.
Ban đầu, giọng nói đó chỉ như có như không, mơ hồ khó nắm bắt.
Nhưng dần dần, giọng nói ấy ngày càng rõ ràng, đến mức Thời Cố thường không phân biệt được đó là thực tại hay mộng cảnh.
Một bác sĩ thường trú trong viện là người đầu tiên phát hiện ra Thời Cố có điều bất thường.
Người bác sĩ này là một trong số ít người trong viện nghiên cứu còn đối xử không tệ với Thời Cố, thỉnh thoảng còn mang cho y chút đồ ăn vặt của trẻ con, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Thế nhưng sau sự kiện của Bạch Diệc, Thời Cố không còn đụng tới những món đó nữa, mỗi ngày chỉ ngồi ngơ ngẩn, hoàn toàn không thấy chút tính cách hiếu động của trẻ con, đến thần sắc cũng trở nên nhợt nhạt đến lạ thường, như thể chỉ sau một đêm đã mất hết mọi cảm xúc.
Bác sĩ nhìn mà thấy xót xa, nên để tâm nhiều hơn một chút, không ngờ lại thật sự phát hiện vài điều kỳ lạ.
- Sau khi rời bàn thí nghiệm, Thời Cố thỉnh thoảng lại hướng về khoảng không trò chuyện.
Lúc đó mới chỉ qua khoảng một tháng kể từ khi Bạch Diệc gặp chuyện. Do lần trước Thời Cố gây ra một trận lớn, viện nghiên cứu gần như bị hủy một nửa, rất nhiều thí nghiệm không thể tiến hành, còn những thí nghiệm có thể làm thì cũng không quá tàn nhẫn, nên Thời Cố vẫn luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chỉ có đôi lần ra tay, nhưng cũng không đến mức quá khích.
Phần lớn mọi người không quá chú ý, chỉ xem những biểu hiện lạ lùng đó là phản ứng bình thường sau khi mất người thân.
Nhưng bác sĩ kia vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, đã nhiều lần báo cáo lên trên, đáng tiếc đều bị gã mũi khoằm tổn thất nặng nề kia không kiên nhẫn bác bỏ. Hơn nữa, lúc Thời Cố không bị k*ch th*ch, nhìn qua cũng chẳng khác gì người bình thường, khiến bác sĩ dần dần nghi ngờ chính phán đoán của mình, nên đành tạm chôn giấu sự bất an đó trong lòng.
Đến khi bệnh tình của Thời Cố bùng phát hoàn toàn, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Ngày hôm đó, Thời Cố phát điên dữ dội hơn hẳn mọi khi.
Động tĩnh lớn đến mức khiến cả người nước ngoài tên Hill từng xuất hiện trước kia cũng chú ý, hắn còn đưa lời cảnh cáo đến gã mũi khoằm, nói rằng nếu chuyện ầm ĩ đến mức lan ra ngoài, đừng nói là xử lý hậu quả, ngay cả Thời Cố lẫn toàn bộ viện nghiên cứu, hắn ta cũng chưa chắc giữ nổi.
Lúc này gã mũi khoằm mới coi trọng, sau đó không biết nghe được lời nhắc nhở từ đâu, mới nhớ ra người bác sĩ khi trước.
Lúc ấy đã là giữa đông, tuyết rơi đầy trời, phủ lên viện nghiên cứu rộng lớn một tầng áo trắng xoá.
Nhưng có ai biết, dưới lớp áo trắng tinh khôi ấy, lại ẩn giấu bao nhiêu dơ bẩn và đen tối.
Úc Chiêm nhớ rõ, lần đầu tiên y bước chân vào nơi này, từng bị choáng ngợp bởi những công nghệ hiện đại vừa hoa lệ vừa hùng vĩ, các loại máy móc phức tạp và tinh vi khiến người ta hoa cả mắt.
Thế nhưng bây giờ, viện nghiên cứu hoa lệ ngày đó đã sụp đổ quá nửa, tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp toàn viện, vô số người mặc đồng phục giống nhau lảo đảo chạy ra từ bên trong, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, như thể nhìn thấy quái vật giết người đoạt mạng, liều mạng mà tháo chạy.
Úc Chiêm nhìn những người đó, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu đậm đặc.
Thời Cố trưởng thành sau nụ hôn lần trước đã một lần nữa biến mất, Úc Chiêm biết, đây là cách y trốn tránh.
Mà đợi đến khi nào y có thể bình thản đứng cạnh mình tại nơi này, thì ảo trận này, có lẽ cũng sẽ tự sụp đổ.
Một tiếng nổ vang trời rung chuyển cả không gian, mùi thuốc súng hăng nồng như mùi lưu huỳnh lập tức tràn ngập trong không khí, cực kỳ khó ngửi.
Đồng thời, tiếng còi báo động bỗng dừng lại, mọi người lập tức ngồi bệt xuống đất như mất hết sức lực, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
Thời Cố lại một lần nữa bị trói lại.
Chỉ là lần này, vị trí bị trói không phải là bàn thí nghiệm, mà là chiếc giường hơi cứng.
Thời Cố đã sớm quen với việc bị trói, hoàn toàn không có ý định giãy giụa, chỉ nằm yên lặng lẽ, mơ hồ suy nghĩ tại sao lần này chỗ nằm lại khác với trước kia.
Mơ màng, y nhìn thấy một vạt áo trắng toát.
Thời Cố nhận ra vạt áo đó, đó là áo blouse trắng của vị bác sĩ từng mang đồ ăn vặt cho y.
Bác... sĩ...?
Y mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Để kiểm tra khả năng hồi phục của Thời Cố, sau mỗi lần thí nghiệm xong, gần như không ai tới chữa trị cho y.
Thời Cố khi còn nhỏ đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Thật ra trong mấy lần mất kiểm soát cảm xúc trước đó, y đã mơ hồ đoán được một chút, chỉ là vẫn không muốn thừa nhận.
Mà hiện giờ...
"Bệnh nhân thiếu hụt cảm xúc, có biểu hiện rối loạn cảm xúc ở mức trung bình và rối loạn nhân cách thể hoang tưởng nặng, ngoài ra, khi phát bệnh còn thường kèm theo ảo giác thị giác và thính giác, sơ bộ chẩn đoán là tâm thần phân liệt ở mức trung bình."
Giọng bác sĩ vang lên, Thời Cố ngạc nhiên nhận ra, thật ra y không hề kinh ngạc.
Hoặc có thể nói, so với kinh ngạc, càng nhiều hơn là nỗi bi ai và mê mang.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, y phát hiện, hóa ra sự việc còn có thể tồi tệ hơn nữa.
Bác sĩ nhìn về phía mũi diều hâu, trong giọng mang theo chút do dự: "Có điều trị không?"
Mũi diều hâu trầm ngâm hồi lâu.
Lời cảnh báo của Hill hôm nay khiến hắn nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, có lẽ hắn nên nghĩ cách che mắt người ngoài.
Hơn nữa, sau mỗi lần Thời Cố phát bệnh, sức chiến đấu đều cực kỳ mạnh, từ một góc độ khác mà nói, đây cũng là một hướng đột phá cho nghiên cứu của họ.
Nghĩ đến đây, mũi diều hâu rất nhanh đã ra quyết định.
"Giữ nguyên."
Hai chữ nhẹ nhàng, nhưng đã định đoạt vận mệnh của Thời Cố sau này.
Thời Cố nhỏ tuổi nằm trên giường bắt đầu điên cuồng giãy giụa, song, nhóm nhân viên nghiên cứu sớm đã chuẩn bị từ trước lập tức tiêm cho y loại thuốc đặc chế gần đây dành riêng cho Thời Cố.
Sau đó, mũi diều hâu cho xây dựng một viện nghiên cứu khác.
Tuy thiết bị vẫn là những thiết bị cũ, nhân viên vẫn là những người đó, nhưng tấm biển treo trước sân viện lại có chút thay đổi.
Chỉ thấy trước cổng viện nghiên cứu, ba chữ "Viện Tâm Thần" lớn đến chói mắt.
Mũi diều hâu cười ngông cuồng, đem toàn bộ dị trạng trong viện sau này giải thích thành bệnh nhân phát bệnh, để ăn mừng, hắn thậm chí còn nuôi mấy con khỉ, ngày ngày nhốt trong lồng. Thời Cố thỉnh thoảng đi ngang qua, sẽ ngẩn người nhìn lũ khỉ, cảm thấy mình với chúng cũng chẳng khác gì.
Không, vẫn khác.
Ít nhất chúng, không phải là khỉ điên.
Thời gian trong ảo cảnh đột nhiên trôi nhanh hơn.
Trong dòng chảy hình ảnh nhanh chóng ấy, Úc Chiêm thấy Thời Cố từng lần từng lần phát bệnh, từng lần từng lần bỏ trốn, rồi lại từng lần từng lần tuyệt vọng bị bắt về.
Trong đó có một hình ảnh khiến Úc Chiêm mãi không thể nguôi ngoai.
Sau một lần đưa thuốc, Thời Cố quỳ gối cầu xin vị bác sĩ từng mang đến cho y chút hơi ấm kia, hy vọng ông có thể chữa bệnh cho mình.
Lúc đó Thời Cố đã mười hai, mười ba tuổi, thấp thoáng mang dáng dấp thiếu niên, nhìn người bác sĩ trước mắt như nhìn vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng của đời mình.
Thế nhưng, bác sĩ trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn từ chối y.
Sau ngày hôm đó, Thời Cố trở nên điên cuồng hơn, cũng trở nên trầm lặng hơn.
Đôi mắt từng đen láy sáng ngời ấy từng chút một trở nên ảm đạm, cuối cùng biến thành đôi mắt mà Úc Chiêm quen thuộc - đen kịt như hố sâu không đáy.
"Ta có phải rất vô dụng không?"
Lại là một lần phát bệnh nghiêm trọng hơn trước, Úc Chiêm có chút không đành lòng mà thở dài, sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy trên nóc toà nhà thí nghiệm, không biết từ lúc nào, đã có một bóng người gầy gò đang ngồi.
Ánh mắt Thời Cố có chút trống rỗng, rõ ràng là đang hỏi Úc Chiêm, nhưng lại cứ ngơ ngẩn nhìn trời.
Úc Chiêm thấy thế, sắc mặt lập tức căng thẳng.
Hắn có chút hiểu biết về trận pháp, bởi vậy rất rõ, khi người bị ảo trận khống chế xuất hiện loại thần sắc này, mười phần thì tám chín là đang đấu tranh với ảo cảnh và tâm ma trong lòng.
Thời Cố rốt cuộc vẫn là kẻ mới sáu tuổi đã dám một mình chống lại cả viện nghiên cứu, từng lần từng lần bỏ trốn.
Úc Chiêm thậm chí cảm thấy, nếu không bị ảnh hưởng bởi bệnh tình, e rằng Thời Cố vốn sẽ không bị trận pháp này vây khốn.
Tòa nhà thí nghiệm cao tới sáu tầng, ngẩng đầu nói chuyện quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy Úc Chiêm tung người nhảy lên, ngồi xuống cạnh Thời Cố.
Có sự phối hợp của chính người bị ảo trận khống chế, việc phá giải tâm ma sẽ dễ hơn rất nhiều, nhưng điều đó cũng chỉ là tương đối, nắm được cơ hội này hay không còn phải xem vào chính bản thân Úc Chiêm.
Hắn nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một túi nước, đưa đến bên miệng Thời Cố.
Thời Cố hoàn toàn không đề phòng với hắn, trực tiếp ngậm lấy tay hắn uống một ngụm, ngay sau đó bị sặc, ho liên tục.
Tiếng ho ấy bị tiếng chém giết nơi xa nhấn chìm, chẳng đáng kể gì, Thời Cố bị sặc đến mức hai má đỏ bừng, vừa ho vừa nói: "Cay."
Úc Chiêm không ngờ y không hỏi han gì đã uống thẳng, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh liền thu lại nụ cười khi bắt gặp ánh mắt khiển trách của Thời Cố.
"Đó là rượu, đương nhiên là cay."
Thái độ nghiêm chỉnh lại, Úc Chiêm chắp tay sau lưng, ra vẻ không có gì, nhưng nhìn Thời Cố một cái, hắn lại không nhịn được, đưa tay tùy tiện xoa lên gương mặt đang đỏ bừng của y, và rất hài lòng khi thấy mặt y lại càng đỏ hơn.
"Lần đầu ta uống rượu cũng như thế."
Hắn nói, giọng trầm xuống.
"Đặt vào bất kỳ ai khác gặp phải hoàn cảnh như ngươi, cũng không thể làm tốt hơn ngươi được."
Đêm nay ánh trăng sáng lạ thường, Úc Chiêm cầm túi rượu, ngay chỗ Thời Cố vừa uống qua, tu một ngụm lớn.
Thời Cố cảm thấy rượu này rất cay, nhưng thật ra, đây là một trong số ít loại rượu gạo có nồng độ nhẹ của Ma tộc.
Một ngụm vào, lồng ngực liền nóng lên, những lời chất chứa trong lòng bấy lâu cũng dần dần được nói ra.
"Phạm Hoành Dận chắc đã kể với ngươi vài chuyện về ta rồi chứ?"
Thời Cố sửng sốt, Úc Chiêm lại phất tay, ra hiệu không cần giải thích.
"Nhưng, chắc chắn hắn chưa kể, nguyên nhân thật sự khiến cha mẹ ta chết."
"Mẫu thân ta đúng là bị Cửu Thịnh Thiên Tôn sát hại, nhưng cái chết của phụ thân ta, xét cho cùng, không phải do Cửu Thịnh Thiên Tôn, mà là do ta."
Úc Chiêm vừa nói, vừa vén tay áo bên phải, để lộ ra những phong ấn và cấm chế dày đặc bên dưới.
"Bởi vì, tu vi cả đời ta nằm ở đây."
Rượu bắt đầu ngấm, ánh mắt Úc Chiêm cũng dần trở nên xa xăm, hắn nhìn Thời Cố dưới ánh trăng, gương mặt đỏ ửng của Thời Cố dưới ánh trăng đẹp đến mức không giống phàm trần.
Úc Chiêm sững lại.
Gió nhẹ, trăng sáng, lại có mỹ tửu.
Bỏ qua tiếng kêu thảm thiết nơi xa, khoảnh khắc này, bầu không khí vi diệu đến mức khiến Úc Chiêm có chút ngẩn ngơ.
"Ngươi có biết không?"
Giọng nói đột nhiên chuyển hướng, Úc Chiêm ngửa đầu uống thêm một ngụm lớn.
Nghe vậy, Thời Cố ngơ ngác quay đầu lại, chờ hắn trả lời.
Nhưng Úc Chiêm lại không nói gì, mà là cúi người, vươn tay, một tay vòng ra sau đầu Thời Cố, có chút mạnh mẽ mà hôn xuống.
Nụ hôn này rất dài, dài hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Thời Cố không phản kháng, nhưng tim lại đập loạn nhịp, hai tay không biết đặt đâu, cuối cùng chỉ có thể rụt rè đặt lên vai Úc Chiêm, nắm lấy vạt áo hắn một cách rối loạn.
Sau nụ hôn, Thời Cố cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn.
Cảm giác này thực sự rất xa lạ, Thời Cố mở to mắt, cứ ngây ngốc nhìn Úc Chiêm, nhìn đến mức ánh mắt Úc Chiêm lại trầm xuống.
Sau đó, hắn tiện tay lau đi giọt rượu còn đọng trên môi Thời Cố, nhàn nhạt nói tiếp câu còn dang dở.
"Rượu phải được hâm nóng mới ngon."