Edit by meomeocute
Tiếng ồn ào nơi xa dần dần lắng xuống, nghĩ đến chắc là thời thơ ấu của Thời Cố lại một lần nữa bị người khống chế, theo kinh nghiệm trước kia, ảo cảnh lẽ ra phải chuyển sang cảnh tiếp theo.
Thế nhưng, do bộ não của Thời Cố – đối tượng chính mà ảo cảnh tác động – đang tạm thời "treo máy", thời gian từng phút từng giây trôi qua, khung cảnh này vẫn cứ ở đây, không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ chuyển đổi.
Không có tiếng ồn ào dư thừa, tầng thượng của tòa nhà thí nghiệm trở nên vô cùng yên tĩnh, Thời Cố nhìn Úc Chiêm, cảm thấy những lời hắn nói dường như rất có lý.
Nhưng Thời Cố hiện tại chẳng cảm nhận được gì cả.
Tim đập rất nhanh, nhanh đến mức Thời Cố không khỏi nghi ngờ, có phải mình mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào rồi không.
Thực ra cậu từng thấy người khác hôn nhau, chẳng hạn như Bạch Diệc và Thời Cao Trì, lại chẳng hạn như vài cặp vợ chồng hiếm hoi trong viện nghiên cứu, thậm chí là mấy con khỉ do mũi diều hâu nuôi.
Thế nhưng nụ hôn của bọn họ đều rất tự nhiên, hình như không giống như cậu lúc này, căng thẳng đến mức đầu óc rối loạn.
Hơn nữa Thời Cố cảm thấy, quan hệ giữa cậu và Úc Chiêm, dường như cũng khác với những người đó.
Cậu đột nhiên có chút nghi hoặc, sư đồ nhà người khác, cũng sẽ hâm rượu cho nhau như vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, đồ đệ nhà người khác hình như cũng không quay lại dạy sư phụ thứ gì.
Cậu giống như là một vị sư phụ giả vậy.
“Đang nghĩ gì thế?”
Tay Úc Chiêm đang lau rượu cho Thời Cố vẫn chưa rời khỏi môi cậu, có lẽ là thấy cậu cứ ngẩn người mãi, ngón tay của Úc Chiêm khẽ vuốt nhẹ trên đôi môi Thời Cố.
Thời Cố giật mình run lên.
Sau khi run lên, chính cậu cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ không hiểu nổi, vì vậy liền hoảng loạn gạt tay Úc Chiêm ra, lảng tránh một cách không được tự nhiên: “Ngươi vừa nói, cha ngươi vì ngươi mà chết, vì sao vậy?”
Ngừng một chút, Thời Cố bỗng cụp mắt xuống, cảm xúc có phần mất mát.
“Có giống như ta khi xưa không?”
“Nói bậy gì thế?”
Ngón tay đột ngột rời khỏi đôi môi mềm mại của Thời Cố, khiến Úc Chiêm có phần hụt hẫng, sau đó lại nghe thấy lời Thời Cố, hắn bật cười, nắm lấy tay Thời Cố, nhẹ nhàng ép lên mép lan can tầng thượng.
May là người trong ảo cảnh không nhìn thấy bọn họ, nếu không, e rằng các nhân viên trong viện nghiên cứu sẽ bị hai người đang ngồi lơ lửng trên cao vừa nói chuyện yêu đương vừa ngồi sát nhau này dọa cho một trận hú vía.
“Cái chết của phụ thân ngươi, chỉ là do một đám người bị lòng tham làm mờ mắt, vì d*c v*ng cá nhân mà gây ra tội nghiệt, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
Giọng Úc Chiêm trầm thấp, vang vọng trong đêm tối, mang theo ý vị an ủi, nhưng Thời Cố lại không có chút phản ứng nào, chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Úc Chiêm im lặng.
Hắn biết, đây là khúc mắc trong lòng Thời Cố.
Thực ra, ngoài mười mấy năm bị tra tấn vô nhân đạo ra, điều thật sự trói buộc Thời Cố, chính là việc cậu không thể hoàn thành di nguyện của cha mẹ, và cậu cho rằng chính mình đã hại chết cha mẹ.
Chuyện trước khiến Thời Cố trở thành một kẻ điên, còn chuyện sau, thì mang đến cho cậu suốt mười lăm năm đau khổ và ác mộng không ngừng.
Xoa nhẹ đầu Thời Cố, Úc Chiêm không tranh luận với cậu nữa, mà ôm lấy vai cậu, chuyển giọng, kể ra những sự thật bị chôn vùi trong quá khứ xa xôi, không ai hay biết.
“Thực ra ban đầu, người Cửu Thịnh Thiên Tôn muốn giết, chỉ có một mình cha ta.”
Đó là chuyện của hai mươi năm trước. Khi ấy Úc Chiêm và Thời Cố đều vừa tròn sáu tuổi, nhưng hắn lại không giống Thời Cố biết nghe lời hiểu chuyện, mỗi ngày đều nghịch ngợm phá phách, nhảy nhót không yên. Niềm vui lớn nhất của hắn là cãi nhau với Úc Mục, một lớn một nhỏ cãi nhau ầm trời. Một người thì mắng Úc Chiêm là thằng thỏ con chưa mọc lông, người kia thì chửi Úc Mục là lão già trọng sắc khinh con không biết xấu hổ. Mẫu thân của Úc Chiêm – Lam Thư – thì đứng bên cạnh tươi cười xem hai cha con tranh cãi.
Đó có lẽ là quãng thời gian vô ưu vô lo nhất đời Úc Chiêm, đến mức về sau mỗi khi nhớ lại, hắn đều tự hỏi có phải hồi nhỏ đã xài hết tất cả vận may của cả đời rồi không, nên những ngày sau mới khổ sở đến vậy.
Khi Cửu Thịnh Thiên Tôn giáng lâm, toàn bộ Thương Diễm Hư run lên ba lượt. Đó là lần đầu tiên Úc Chiêm nhìn thấy ông ta, cũng là lần duy nhất trong đời. Từ đó cho đến khi hắn hai mươi tư tuổi, cúi đầu trước Thiên Tôn, xin được trở về Cửu Thịnh Hư, cũng chưa từng được gặp lại người mà thiên hạ gọi là ông ngoại hắn.
Cũng chính trong ngày hôm đó, Úc Chiêm mới biết, thì ra con người có thể mạnh đến mức ấy.
Mây đen che trời, cát đá tung bay, nơi Cửu Thịnh Thiên Tôn đi qua, tất cả ma tộc đều bị giết sạch. Mà đối với ông ta, đó chỉ là chuyện tiện tay.
Ông ta đến để giết Úc Mục, tiện thể cũng định giết luôn thằng nhãi con Úc Chiêm. Còn về phần Lam Thư…
Đứa con gái xưa nay không có mấy sự tồn tại này lại khiến Cửu Thịnh Thiên Tôn trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định, đã ra ngoài một chuyến mà lại làm ông mất mặt như vậy, chi bằng sau này cứ ở lại trong Cửu Quang điện, đừng ra ngoài nữa.
Không ai ngờ rằng, Lam Thư lại liều mạng cứu Úc Mục.
Xưa nay Cửu Thịnh Thiên Tôn nổi danh là người lạnh lùng vô tình.
Sự thật cũng đúng như vậy, thậm chí khi chính con gái ruột chết dưới tay mình, ông ta cũng mặt không đổi sắc. Thuận tay còn bổ thêm một kiếm một chưởng vào Úc Mục, sau khi nghiền xương rải tro, mới phất tay để thuộc hạ mang xác Lam Thư đi.
“Cha ta có thể sống sót, thật ra hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Giọng Úc Chiêm rất nhẹ, Thời Cố nằm trên ngực hắn, yên lặng nghe tiếng rung nơi lồng ngực hắn.
Nghe đến đây, Thời Cố khựng lại một chút, có phần nghi hoặc.
Theo như y biết, Ma Đế phương Bắc rõ ràng đã chết dưới tay Cửu Thịnh Thiên Tôn, sao Úc Chiêm lại nói ông ta còn sống?
Vậy Úc Mục bây giờ là sống hay chết?
Thời Cố cảm thấy đầu óc mình hơi không đủ dùng.
May mà Úc Chiêm kịp thời giải đáp nghi hoặc cho y.
Úc Chiêm nói cha hắn sống sót là ngoài ý muốn, hoàn toàn không khoa trương. Thực tế là, ngay cả Cửu Thịnh Thiên Tôn, đến giờ vẫn tưởng rằng Úc Mục đã chết dưới tay mình.
Úc Mục được truyền thừa trong bí cảnh Cửu Thiên cứu sống.
Cái chết của Lam Thư đổi lấy sinh mạng của Úc Mục, tranh thủ được thời cơ mở ra bí cảnh, mà bên trong bí cảnh ấy, một tia linh lực còn sót lại của chủ nhân năm xưa đã bảo vệ được chút tâm mạch cuối cùng của Úc Mục, khiến ông ta gắng gượng sống sót.
Đáng tiếc, Úc Mục còn sống lại trở nên hoàn toàn khác trước.
Cửu Thịnh Thiên Tôn dù sao cũng là Cửu Thịnh Thiên Tôn, Úc Mục tuy may mắn sống sót, nhưng lại trở thành một phế nhân hoàn toàn – một người đến đi lại cũng không thể.
Ông ta như phát điên, lại như chưa hẳn. Thương tích quá nặng khiến ông không còn khả năng quật khởi, hận thù vô biên thì khiến ông đầy ắp oán độc.
Ý niệm báo thù phát điên trong đầu ông, mà lại không có cách nào thực hiện, thế là Úc Mục dồn ánh mắt lên người con trai mình – Úc Chiêm.
Úc Chiêm là người có tư chất mạnh nhất mà ông từng thấy, thậm chí còn vượt xa bản thân hồi nhỏ. Úc Mục nghĩ, nếu có một ngày có thể báo thù, thì Úc Chiêm có lẽ là hy vọng duy nhất.
Thế là, Úc Mục làm ra một quyết định điên cuồng.
Ông dùng mười hai năm trời, lấy việc hồn phi phách tán làm cái giá, đem tu vi của bản thân từng chút một, cưỡng ép truyền vào thân thể Úc Chiêm.
Quá trình này vô cùng đau đớn. Khi còn nhỏ, Úc Chiêm từng tha thiết van xin, nhưng người cha gần như phát điên ấy đã không còn nghe được gì nữa.
Ông đem tất cả của mình giao cho Úc Chiêm – bao gồm tu vi, thuộc hạ, dã tâm thống nhất đại lục, và cả mối hận sâu như biển đối với Cửu Thịnh Thiên Tôn.
Báo thù – là hai chữ mà khi còn bé, Úc Chiêm nghe nhiều nhất.
“Ngươi đã làm rất tốt rồi, thật đấy.”
Úc Chiêm khẽ đặt cằm lên vai Thời Cố, bật cười giễu cợt: “Thật ra, ta từng bỏ trốn rất nhiều lần.”
Thời Cố ngẩn ra.
…Bỏ trốn?
Y không thể liên hệ chữ đó với Úc Chiêm.
Trong mắt y, Úc Chiêm luôn là người dũng cảm, kiêu ngạo, không sợ khó khăn, luôn luôn tiến lên.
Một người như vậy… cũng từng trốn sao?
“Ừ.” Úc Chiêm cười cười, đưa ra một câu trả lời vừa ngoài dự đoán, lại vừa hợp lý, “Vì quá đau.”
“Nếu cha ta không đem tu vi giao hết cho ta, với bản lĩnh của ông, nhẫn nhịn trăm năm, chưa chắc không thể đông sơn tái khởi.”
“Mà nếu không có ta, Cửu Thịnh Thiên Tôn căn bản sẽ không ra tay với cha mẹ ta.”
“Cho nên ngươi xem, theo như lý lẽ của ngươi, có phải cha ta cũng là do ta hại chết?”
“Không phải…” Thời Cố có phần hoảng loạn, vội vàng ngồi bật dậy, nắm lấy tay Úc Chiêm, “Là tên Thiên Tôn kia hại chết cha mẹ ngươi, không thể trách ngươi được…”
Úc Chiêm lặng lẽ nhìn y.
Thời Cố sững người, mím chặt môi, im lặng không nói.
“Ngươi xem, thật ra ngươi hiểu rõ đạo lý này hơn bất kỳ ai.”
Úc Chiêm khẽ thở dài một tiếng.
“Tại sao lại không chịu tha thứ cho bản thân?”
Thấy y không nói, Úc Chiêm cười cười, lại ném ra một nhát dao cuối cùng.
“Ngươi thật ra… đã từng báo thù một lần rồi, đúng không?”
Lời vừa dứt, đồng tử Thời Cố co rút dữ dội.
Cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh lại một lần nữa thay đổi.
Úc Chiêm không lấy làm bất ngờ.
Ảo cảnh đã lần lượt trình bày toàn bộ quá khứ của Thời Cố, chỉ duy nhất không nhắc tới chuyện y rời khỏi trại tâm thần như thế nào.
Huống hồ, Úc Chiêm cũng không tin Thời Cố có thể dễ dàng buông bỏ cái chết của cha mẹ và mối hận bị giày vò suốt mười mấy năm qua, quay đầu rời đi như chưa từng có gì xảy ra.
Thời Cố vừa rồi trong ảo cảnh đã lập tức biến mất ngay khi khung cảnh thay đổi, tiếp đó, trước mặt hắn xuất hiện một Thời Cố khác.
Một người có vẻ ngoài hoàn toàn giống y bây giờ, chỉ là gương mặt luôn căng thẳng, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Dưới chân Thời Cố, đang lơ lửng một chiếc hộp nhỏ trong suốt quen thuộc.
Âm thanh máy móc của chiếc hộp có phần căng thẳng, đang dùng hết mọi chiêu trò để ra sức dụ dỗ thanh niên trước mặt.
【Cân nhắc một chút đi, đãi ngộ của chúng tôi đã vô cùng hoàn thiện, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, sẽ nhận được phần thưởng của Chủ Thần. Hơn nữa, với nguyên tắc giúp ký chủ yên tâm, an tâm, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi có thể cung cấp rất nhiều tiện ích…】
Tiếng nói không ngừng vang vọng trong căn phòng đặc biệt giam giữ Thời Cố, Thời Cố mặt không biểu cảm ngồi ở góc tường, dường như không cảm nhận được sự tồn tại lải nhải không dứt của 006, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, thất thần.
Bỗng nhiên, y nghe thấy gì đó, không hề báo trước mà cắt ngang màn tâng bốc của 006.
“Ngươi có thể giúp ta mở cánh cửa này không?”
Nghe vậy, 006 vốn đã gần như tuyệt vọng sững lại.
Tinh thần bỗng bừng tỉnh, 006 lập tức lấy ra một vật, gần như ân cần mà đưa vào tay Thời Cố.
Đồng thời, trong tầm mắt Thời Cố, bên cạnh vật phẩm đó hiện ra lời chú thích.
【Chìa khóa vạn năng — Chìa khóa có thể mở ra mọi cánh cửa. Thời gian còn lại: 24 giờ】
Ánh mắt Thời Cố lóe lên.
“Ta còn muốn suy nghĩ thêm một chút.”
“Có thể cho ta giữ lại chìa khóa này, để ta xác nhận thật giả trước được không?”
Y cất giọng thấp, chậm hơn người thường một chút, chất giọng trong trẻo rơi vào tai 006 lại trở nên dịu dàng vô hại mà dễ chịu vô cùng.